Tàng Thư Các là nơi bao quát kiến thức về vạn vật, bởi vì đây là nơi kết nối giữa Đan Hệ và Võ Hệ, cho nên diện tích của nó vô cùng lớn.
Tàng Thư Các được chia ra thành Đông Các và Tây Các, Đông Các trưng bày sách vở nói về các loại luyện đan, dược điển cùng thảo dược học, còn đặc sắc hơn là những bản chép tay quý giá của các tiền bối.
Tây Các trưng bày sách vở liên quan tời lịch sử, địa lý của đại lục Long Tường, ngoài ra thì còn có sách công pháp và kỹ năng của các tu luyện giả.
Có điều không phải người nào cũng được phép vào bên trong để đọc sách.
Đệ tử ký danh giống như Du Tiểu Mặc chỉ có thể vào tầng thứ nhất của Đông Các và Tây Các, còn lại các tầng trên hắn không có quyền vào, trừ khi được phép, hoặc trở thành đệ tử chính thức.
Nhưng mà đối với hắn lúc thì hai cách làm trên đều là hy vọng xa vời, hơn nữa hiện tại hắn cũng không có nhu cầu lên mấy tầng trên.
Tới Tàng Thư Các, Du Tiểu Mặc có hai việc cần làm.
Việc thứ nhất chính là tìm hiểu rõ về lịch sử của đại lục Long Tường, hắn cần phải biết thời không mà mình đang ở là thế giới nào.
Việc thứ hai là về kiểm tra vào nửa năm sau, bất kể là Thương Hệ hay Võ Hệ, hắn đều có cảm giác mình không nên trông mong gì, chỉ có đan sư ít nhiều còn có chút hy vọng.
Nhưng mà hiểu biết của hắn về nghề nghiệp đan sư này hoàn toàn là con số không, cho nên mới cần phải tìm hiểu một chút.
Ngay khi hắn sắp lạc đường, Du Tiểu Mặc cũng hỏi được vị trí của Tàng Thư Các
Chỉ có điều hắn cũng phải mất nửa canh giờ mới tìm ra được.
Từ xa, hắn đã thấy một tòa cung điện rộng lớn vô cùng khí thế, phía trên cung điện có một tấm biển màu vàng đen, trên đó viết ba chữ Tàng Thư Các, nhìn như giản dị, nhưng lại dung hòa trời đất, một loại khí thế tự nhiên mà sinh ra.
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, Tàng Thư Các khí thế quá, còn hùng vĩ hơn cả Tử Cấm Thành.
Bước vào Tàng Thư Các, người Du Tiểu Mặc nhìn thấy đầu tiên là một lão giả có mái tóc trắng xóa, lão giả đang nhắm mắt lại, ngồi ở chính giữa đường giao lối vào Đông Các và Tây Các.
Vừa đi qua, lão giả đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt ông sáng ngời hữu thần không hề giống bề ngoài già nua, đó là một ánh mắt sắc bén như dao, lắng đọng dấu vết tháng năm, lia thẳng tắp vào trên người Du Tiểu Mặc, làm hắn sợ tới mức không dám bước tiếp.
Lão giả nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Lấy thẻ thân phận ra.”
Du Tiểu Mặc sững sờ, lập tức sờ lên người, đúng là có một tấm thẻ, vội vàng lấy ra thận trọng mà đưa cho ông ta.
Sau khi lão giả nhận lấy tấm thẻ thì không làm gì thêm, Du Tiểu Mặc chỉ thấy ông ta cầm trong tay, không đến hai giây liền đưa lại cho hắn, nói: “Du Tiểu Mặc, đệ tử ký danh, có quyền hạn vào tầng thứ nhất.”
Tiếp theo thì có một thứ gì đó bay về phía hắn.
Du Tiểu Mặc theo bản năng tránh ra, nhưng chưa kịp tránh, cái thứ đó đã đập cái “Bốp vào đầu hắn, rồi rơi xuống đất, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên liền gặp ngay vẻ mặt nghiêm túc của lão giả đang khẽ nhăn lại.
“Cầm lấy nó ngươi mới có thể đi vào Tàng Thư Các.” Lão giả nói xong thì không thèm để ý tới hắn nữa.
Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cúi xuống nhặt vật kia, không dám nhìn lão giả nữa, bỏ chạy thật nhanh vào Tây Các, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không đi ra.
Xem thêm...