Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không gian, sau khi Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu đưa vào trong cũng không phàn nàn gì, hắn tự hiểu mà, ở lại đó chỉ ảnh hưởng đến Lăng Tiêu, nhưng cứ nghĩ tới thực lực của Du Chấn Thiên, hắn lại không nhịn được mà lo lắng cho y.

Đi tới đi lui trong không gian, hắn chỉ có thể hy vọng Lăng Tiêu chống đỡ được đến thời khắc truyền tống mở ra, có điều thấy mình ở đây lo lắng cũng không làm nên chuyện, Du Tiểu Mặc liền tiến vào trong không gian của mình.

Thấy hắn, Phục Tử Lâm còn tưởng mình đã nhìn lầm rồi, “Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?” Vừa nãy hắn còn đang ảo não không biết phải nói lại với Phương Thần Nhạc thế nào, đảo mắt cái người đã xuất hiện lại.

Du Tiểu Mặc lúng túng gãi đầu, “À thì, hắn xuất hiện…”

Phục Tử Lâm lập tức hiểu “hắn” mà Du Tiểu Mặc nhắc tới là ai, ngoại trừ Lăng Tiêu thì còn ai vào đây nữa, nếu không chỉ sợ Du Tiểu Mặc cũng không bình yên vô sự mà xuất hiện trong không gian, có điều hình như thực lực của Lăng Tiêu cũng không phải là đối thủ của Du Chấn Thiên…

Đương nhiên Du Tiểu Mặc biết chứ, chỉ là Lăng Tiêu thông minh như vậy, chắc y sẽ không để bản thân lâm vào nguy hiểm mới đúng.

Phải biết, Lăng Tiêu thực sự sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm, mà y còn là loại người có thù tất báo nữa cơ, lần trước bị thương, lần này y sẽ đòi Du Chấn Thiên cả gốc lẫn lãi.

Từ góc nhìn của Du Chấn Thiên, Lăng Tiêu đã bị Hắc Xà nuốt sống.

Mà ở chỗ lão không thấy được, xung quanh Lăng Tiêu lại có thêm một bức tường được tạo thành từ mấy trăm khối lưu ly trong suốt, mỗi khối đều có hình lục giác, rất giống mai của Huyền Quy.

Đây là chiêu thức phòng ngự tuyệt đối của thông linh Huyền Quy.

Phòng ngự của thông linh Huyền Quy được xưng là đứng đầu đại lục Thông Thiên, tu vi tăng lên, khả năng phòng ngự càng mạnh hơn, với tu vi hiện tại của Lăng Tiêu, mặc dù không thể ngăn cản quá lâu, nhưng đủ để cho y tranh thủ chút thời gian rồi.

Du Chấn Thiên hoàn toàn không thấy được cảnh tượng này, nếu không chắc chắn lão sẽ khiếp sợ lắm đây, tại sao Lăng Tiêu có thể sử dụng phòng ngự tuyệt đối của thông linh Huyền Quy được? Có điều đến lúc ấy chuyện y có bốn loại huyết mạch sẽ bị đưa ra ánh sáng, nhìn sao cũng thấy đây là chuyện xấu, bởi vì từ viễn cổ đã có một truyền thuyết về huyết mạch của Tứ Linh.

Ngàn vạn con hắc xà hư ảo điên cuồng công kích phòng ngự tuyệt đối, chúng cứ liều mạng lao vào bức tường lưu ly như không muốn sống nữa, con nào con nấy đều như nổi điên.

Lăng Tiêu hít một hơi thật sau, mấy tháng bế quan này y không chỉ dùng để điều dưỡng, bởi vì nếu chỉ điều dưỡng thì cần gì hơn hai tháng, chỉ cần năm sáu ngày là y có thể khôi phục được rồi. Sở dĩ tốn thời gian như vậy là vì y đang thử dung hợp năng lượng của bốn loại huyết mạch.

Vì thế lúc bế quan Lăng Tiêu không ngừng thử nghiệm xem làm cách nào mới khiến bốn loại sức mạnh được cân đối, về sau y đã thành công, nhưng thời gian duy trì quá ngắn, còn vì sao lần trước lại thành công ư, đại khái là vì vận khí.

Bốn loại năng lượng bài xích lẫn nhau không thể nào cân đối vĩnh viễn, trừ khi dùng phương thức đặc biệt, chỉ là phương thức này sẽ có ngày vô dụng, cho nên tiếp theo y cần tìm cách kéo dài thời gian cân đối bốn loại sức mạnh. Cứ thế, y thí nghiệm hơn một tháng, nếu như Du Tiểu Mặc có quay lại sẽ thấy động phủ nọ đã bị Lăng Tiêu phá hủy tanh bành.

Bốn loại màu sắc đại biểu cho bốn dòng năng lượng đang xoay tròn trong tay Lăng Tiêu, chúng tự kiềm chế lẫn nhau, Lăng Tiêu chậm rãi nén nó từ hai nắm tay xuống còn nhỏ như một nắm tay, như thể có một loại sức mạnh nào đang dẫn dắt chúng, bốn loại năng lượng không toán loạn như lúc trước nữa.

Cùng lúc ấy, bức tường trong suốt bị hắc xà công kích cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan rộng, thời điểm không chịu nổi gánh nặng nữa, bức tường lập tức vỡ vụn, mảnh lưu ly trong suốt rơi lả tả như hoa tuyết.

Không còn chướng ngại, đám hắc xà lập tức rít lên tấn công Lăng Tiêu, khi ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một ngọn lửa nóng rực ùn ùn bốc lên từ dưới chân Lăng Tiêu, hai loại lửa tím và đỏ phản công lại đám hắc xà đang quay cuồng trong làn sương mù dày đặc.

Từ trước đến nay, thần hỏa chí dương luôn là khắc tinh của tà vật, mặc dù Du Chấn Thiên là gia chủ của gia tộc Xích Huyết, biểu hiện có vẻ quang minh chính đại lắm, nhưng một vài loại kỹ pháp lão tu luyện có chút tương tự với gã Diều Hâu dạo trước, cần phải nhờ một vài tà vật bên ngoài mới hoàn thành được, chung quy vẫn dính âm khí.

Hai loại thần hỏa kết hợp, uy lực nhân lên vài lần, sau khi giằng co nửa giờ, đám sương mù kia liên tục bị đánh bại, tiếng kêu đinh tai nhức óc của ngàn vạn con hắc xà vang lên thảm thiết, bị ngọn lửa thiêu đốt tới nỗi không thể duy trì hình thể, cuối cùng hóa thành từng làn khói đen, biến mất trong thiên địa.

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Du Chấn Thiên lạnh hơn, lão đã sớm nghe nói về việc Lăng Tiêu sở hữu hai loại thần hỏa, rõ ràng thần hỏa bài xích lẫn nhau, nhưng y lại có thể dung hợp chúng lại, tình huống này chưa bao giờ xảy ra. Ban đầu, Du Chấn Thiên không tin, nhưng bây giờ thì không thể không tin nữa rồi.

“Đúng là thật sự có tài, chẳng qua nếu ngươi cho rằng chỉ bằng hai loại thần hỏa này có thể…” Ánh mắt Du Chấn Thiên cực kỳ khinh bỉ, nhưng lão vừa nói được nửa câu đã im bặt, như bị cái gì đó cắt đứt, chỉ thấy lão nhìn chòng chọc vào chùm sáng trên tay Lăng Tiêu, sắc mặt cực kỳ u ám.

Lão không quên, lúc trước chính chiêu này đã làm lão bị thương. Về sau đám người Phó Thương Khung chạy tới, thấy bộ dạng bị thương của lão còn cười nhạo một phen, bị mất hết thể diện trước mặt mọi người như vậy, Du Chấn Thiên đã thề nhất định phải khiến Lăng Tiêu chết không có chỗ chôn, nếu không thì khó giải nổi mối hận trong lòng lão.

Nhưng không thể phủ nhân, chiêu này thực sự khiến lão phải kiêng kị vài phần, đã đến cảnh giới này, cơ hội khiến lão bị thương không nhiều lắm, huống chi còn bởi một người có thực lực thấp hơn lão.

Du Chấn Thiên luôn đề phòng chiêu thức này.

“Chẳng phải ngươi nói ta không phải là đối thủ của ngươi sao, vậy không bằng nếm thử chiêu này của ta một lần?” Lăng Tiêu quăng cho lão một ánh nhìn khiêu khích, giơ cao chùm sáng trong lòng bàn tay, tuy chùm sáng rất nhỏ, nhưng xung quanh nó lại truyền tới khí thế hủy thiên diệt địa, mục tiêu đã sớm tập trung trên người Du Chấn Thiên.

Ánh mắt Du Chấn Thiên lạnh lẽo tới nỗi đã sắp ngưng tụ thành băng cứng, lão chỉ hận không thể đâm chết Lăng Tiêu, đến bây giờ lão vẫn không quên được uy lực của chiêu này.

Du Chấn Thiên không dám xem thường, vừa xoay tay, một lưỡi hái khổng lồ màu đen đã xuất hiện trong tay lão, nơi tay cầm của lưỡi hái là một sợi xích, đầu còn lại của sợi xích kia đang quấn trên cánh tay Du Chấn Thiên. Đây là vũ khí thành danh lúc còn trẻ của lão, đã nhiều năm rồi không sử dụng, bởi vì một khi lấy vũ khí này ra cũng đại biểu rằng lão rất xem trọng đối thủ này, và thực lực của đối thủ khiến lão cực kỳ kiêng kỵ, mặc dù Du Chấn Thiên không hề muốn thừa nhận.

Lăng Tiêu bắn chùm sáng ra, chùm sáng khiến xung quanh nổi lên gió lớn, lướt gió lao về Du Chấn Thiên.

Chỉ thấy lưỡi hái khổng lồ trong tay Du Chấn Thiên thoáng chốc đã phát ra ánh sáng màu đen mãnh liệt, sau đó lại rung động ầm ầm, như thể vô cùng nóng nảy, dùng Du Chấn Thiên làm trung không, linh khí thiên địa xung quanh đều bị lưỡi hái hấp thu.

“Chiêu thứ ba —— Đoạt Mệnh Câu Hồn!”

Du Chấn Thiên hét lớn một tiếng, dùng sức chém lưỡi hái trong tay xuống, màu đen sặc mùi tử vong phun ra ngoài, phảng phất như màn đêm buông xuống, cắt bầu trời thành hai nửa.

Chỉ chốc lát, tấm màn đen khổng lồ đã đánh vào chùm sáng tràn ngập năng lượng hủy thiên diệt địa kia, hai loại năng lượng điên cuồng tấn công nhau, mắt đất đã nứt toác, vồi rồng cuống tung cỏ cây núi đá xung quanh, trong phạm vi một ngàn mét xung quanh đã bị phá hoại đến nỗi tan hoang, không gian bị đè ép tới nỗi biến dạng, khe hở lần lượt xuất hiện, năng lượng không gian tàn sát khắp nơi.

Lăng Tiêu nheo mắt, tay phải đột nhiên xuất hiện một chiếc bình ngọc, bắn bay nắp bình, dùng một hơi nốc hêt linh thủy, trong lúc Du Chấn Thiên không chú ý, linh lực trong cơ thể y nhanh chóng khôi phục, hai loại thần hỏa lại xuất hiện trong lòng bàn tay y.

Thần hỏa rất dễ dung hợp.

Lần này, y không có ý định dùng bốn loại năng lượng kia nữa, với loại sức mạnh có lực phá hoại cực lớn này, y vẫn chưa thể điều khiển thoải mái, chỉ có hai loại thần hỏa là sở trường của y, quả cầu hai màu được y nén lại cực nhỏ, nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa mới dừng lại.

Ngay lúc hai loại năng lượng sắp tiêu hủy lẫn nhau, cũng sắp tan biến, Lăng Tiêu nhanh chóng bắn quả cầu trong tay về phía trước, quả cầu lửa nho nhỏ đụng vào chùm sáng như xuyên qua mặt nước, nhanh chóng tan vào nhau.

Đây là chiêu thức Lăng Tiêu mới sáng tạo.

Bởi vì y biết nếu chỉ dựa vào chùm sáng bốn màu chắc chắn không thể làm Du Chấn Thiên đã có đề phòng bị trọng thương, trừ khi y có thể dung hợp hoàn toàn bốn loại năng lượng cực kỳ hoãn mỹ, khiến chùm sáng bày ra uy lực thực sự của nó. Hiển nhiên là trước mắt không thể làm được, vì thế y mới nghĩ ra phương pháp này.

Có hai loại năng lượng mới gia nhập, sự cân đối trong chùm sáng lập tức bị phá hủy, chấn động kịch liệt lan tràn ra xung quanh, mới thoáng chốc, tấm màn đen kia đã bị áp chế tới nỗi liên tục bại lui.

Dưới nét mặt khiếp sợ của Du Chấn Thiên, chùm sáng kịch liệt vặn vẹo lao mạnh về phía lão, một lát sau, tiếng nổ đinh tai như sấm rền vang lên, núi đá nứt vỡ, thiên địa biến sắc…

Những người ở phụ cần đều nhìn về phía tiếng nổ truyền tới, có người đứng hơi gần, hai tai còn cảm giác bị nổ vang, sau đó họ liền chứng kiến một cột sáng khổng lồ phóng lên trời, có thể tạo thành lực phá loại khủng khiếp thế này, nếu nói người chiến đấu không phải là cường giả Thánh cảnh chỉ sợ không ai tin tưởng.

Cường giả của các thế lực lớn cố ý chạy qua, cả một đám người không ai chịu chậm chân hơn ai, thời điểm họ chạy tới, tất cả đều hít vào một nơi, cả mấy ngàn mét vuông xung quanh đã bị san thành đất bằng, chính giữa còn để lại một cái hố to sâu không thấy đáy. Nhưng đây không phải điều khiến họ khiếp sợ nhất, phía dưới cái hố to kia còn có một người, toàn thân máu chảy đầm đìa, nét mặt đã vặn vẹo tới cực điểm, chỉ thấy lão giơ hai tay lên, ngửa mặt lên trời tức giận quát: “Lăng Tiêu, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK