Giống như lần trước, người tiếp đón bọn họ là vị đồng tử còn để hai búi tóc kia.
Trên người vị đồng tử này tản ra khí tức như cao nhân, Du Tiểu Mặc cơ hồ có thể khẳng định người này hẳn là một trong mười vị trưởng lão canh giữ Vân Thủy Phong, chỉ là bề ngoài của vị trưởng lão này hoàn toàn khác xa với hình tượng mà hắn từng tưởng tượng ra.
Sau khi đưa hai người đến ngoài cửa trang viên, vị đồng tử kia lại một lần nữa im lặng biến mất.
Du Tiểu Mặc nhìn cũng đã không còn kinh sợ nữa rồi, theo Lăng Tiêu đi vào, dựa theo con đường lần trước, ngay bên cạnh một mảnh vườn linh thảo lớn, có một căn nhà gỗ nhỏ, lúc này, Lăng Tiêu đi phía trước đột nhiên ngừng lại, Du Tiểu Mặc không chú ý đã đâm đầu vào lưng y, sờ sờ cái mũi bị đụng tới đau điếng, đang muốn mở miệng hỏi, Lăng Tiêu đột nhiên che miệng hắn lại.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, dùng ánh mắt thắc mắc, “Làm sao vậy?”
“Có người.” Lăng Tiêu dùng khẩu hình nói hai chữ, cũng chẳng quan tâm Du Tiểu Mặc có hiểu hay không, dựng tai nghe ngóng động tĩnh trong nhà gỗ.
Du Tiểu Mặc nhìn nhìn căn nhà gỗ nhỏ còn cách họ hơn 30m, khóe miệng giật một cái.
Một lát sau, Lăng Tiêu mới buông tay đang bịt miệng hắn ra, ý bảo hắn có thể đi tiếp.
Du Tiểu Mặc tiếp thu được tin tức này thì hiểu có thể nói chuyện được rồi, vội vàng hỏi, “Vừa mới nãy là sao, chẳng lẽ trong nhà gỗ còn có người khác ngoài Diệp sư thúc hả? Nhưng đâu có thấy người kia đi ra?”
“Người kia đã đi rồi, ngươi không thấy được cũng là bình thường.” Lăng Tiêu không có ý định giấu diếm hắn, nói tiếp, “Bọn hắn đang nói tới chuyện của ngươi, người kia là do Thang Phàm phái tới, Thang Phàm nghe nói Diệp Hàn muốn thu ngươi làm học đồ, liền phái người tới thuyết phục Diệp Hàn, để ông ta đừng thu ngươi.”
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc có chút khó chịu mà hỏi.
Tại sao nguyên một đám người đều không mong hắn được tới chỗ Diệp sư thúc làm học đồ cơ chứ? Trong lòng mặc dù biết rõ, nhưng nghe từ miệng người khác nói ra hắn vẫn cảm thấy rất tủi thân.
“Cái này còn phải hỏi hả?” Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó hời hợt nói, “Diệp Hàn là đối tượng mà từ trên xuống dưới phái Thiên Tâm đều muốn nịnh bợ, ngay cả Thang Phàm cũng không ngoại lệ, nhưng trong Đan Hệ, về phe Thang Phàm chỉ có Thiên Phong, tuy lão là chưởng môn phái Thiên Tâm, nhưng lão cũng muốn người bên cạnh Diệp Hàn là đệ tử của Thiên Phong, còn ngươi lại là người của Đô Phong, lão sẽ đồng ý mới là lạ.”
Du Tiểu Mặc chép miệng, “Rõ ràng đều là đệ tử của Thiên Tâm cả…”
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, chợt thản nhiên nói: “Thàng Phàm không có đại công vô tư như ngươi tưởng tượng đâu, lão cũng chỉ là phàm nhân, cũng có lòng tham và dục vọng, huống hồ thời gian tại vị dài như vậy, dù có là người tự kiềm chế thanh cao đến thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ trầm luân vì tư lợi tiểu nhân, huống chi, Thang Phàm cho tới bây giờ cũng không phải là thánh nhân, chờ ngươi gặp nhiều hơn, từ từ sẽ quen.
Du Tiểu Mặc bĩu môi, hắn tuyệt đối không muốn quen.
Cái thế giới này quá nguy hiểm, hắn phải về Trái Đất!
“Ngươi có nghe được người kia nói gì với Diệp sư thúc không?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.
Nghe vậy, Lăng Tiêu không kiềm chế được thò tay ôm lấy bờ vai của Du Tiểu Mặc, một ngón tay khẽ nâng cằm hắn lên, giọng điệu tùy tiện nói: “Đương nhiên, tuy bọn hắn cũng cẩn thận lập kết giới, nhưng chút trình độ ấy không làm khó được ta, ngươi muốn biết?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc lại giật một cái, sao hắn có cảm giác mình đang bị đùa giỡn nhỉ?
Nhất định là hôm nay cách hắn rời giường không đúng, bằng không thì sao lại có loại ảo giác hoang đường này?
Lăng Tiêu thấy hắn không phản ứng cũng không mất hứng, “Thực ra không cần ta nói ngươi cũng có thể đoán được, ngươi nhập môn mới hơn hai tháng, tư lịch không đủ chỉ là lấy cớ, muốn để Diệp Hàn bỏ ý định thu ngươi làm học đồ, hơn nữa còn muốn cho Thang Vân Kỳ thay thế vị trí của ngươi, nhưng mà Diệp Hàn cũng không phải đèn đã cạn dầu, ông ta kiên trì trừ ngươi ra thì ai cũng không muốn, người kia đã phụng mệnh Thang Phàm sao có khả năng nhả ra, cuối cùng nói, lai lịch của ngươi không rõ, rất có thể là được người khác phái tới nằm vùng, mãi cho tới khi bọn hắn nghe được tiếng bước chân của ngươi, tên kia mới đi, đại khái là thế.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc đã giật tới lần thứ ba trong ngày rồi đó, sao hắn nghe ý tứ của câu sau cùng kia, giống như đây là lỗi của hắn vậy hả? Hắn chỉ là một đan sư nho nhỏ, không nên đem nhiều chuyện có độ khó cao như vậy bắt hắn gánh nha.
“Vào đi.” Tiếng Diệp Hàn truyền từ trong phòng ra.
Du Tiểu Mặc lúc này mới phát hiện hai người họ đã tới trước của nhà gỗ từ khi nào, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Diệp Hàn đang đứng trước một cái kệ để linh thảo, đưa lưng về phía bọn họ, tựa như đang sửa sang lại linh thảo trên kệ, lúc nghe được tiếng mở cửa mới xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh, giống như ba ngày trước, dường như không có vì chuyển mới xảy ra mà tức giận.
“Suy nghĩ thế nào rồi?” Diệp Hàn không thích quanh co lòng vòng, sau khi ngồi xuống liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, người kia đáp lại hắn bằng một cái mỉm cười, vội vàng dời ánh mắt, do dự một lát rồi mới nói: “Diệp sư thúc, đệ tử rất cao hứng khi người coi trọng một nhân vật nhỏ như con, con rất trân trọng điều này, nhưng đệ tử nghĩ bản thân mình không thích hợp với vị trí này, cho nên con nghĩ, có người càng hợp hơn so với con.”
Nghe nói như thế, Diệp Hàn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chỉ nhìn hắn thật lâu, mới than nhẹ: “Xem ra ngươi đã nghe nói rồi, đúng là ba ngày trước ta đã quá lỗ mãng, không cân nhắc đến chuyện này sẽ mang lại phiền toái cho ngươi.”
“Không phải như vậy đâu, Diệp sư thúc.” Du Tiểu Mặc nghe câu tự trách kia, giật mình, “Đệ tử cho tới bây giờ cũng không cảm thấy chuyện này là phiền toái, chính là, là…”
Vắt hết óc Du Tiểu Mặc cũng không nghĩ nổi phải nói ra sao, đành phải đưa mắt nhìn về phía Lăng Tiêu ngồi bên cạnh.
Lăng Tiêu nhận được ánh mắt cầu cứu của hắn, thật vui vẻ vì lúc khó khăn người đầu tiên Du Tiểu Mặc nghĩ đến là mình, cho dù nơi này chỉ có ba người bọn họ, Du Tiểu Mặc không có sự lựa chọn nào khác, nhưng y tự động mặc kệ sự thật này.
“Diệp sư thúc, chuyện này chắc ngài còn biết rõ hơn chúng ta, thân phận của ngài vốn đặc thù, nếu ở bên cạnh ngài, bất kể là đệ tử hay học đồ, đều phải cam đoan một lòng trung thành với phái Thiên Tâm, nhưng Du Tiểu Mặc thì khác, hắn còn chưa tiếp nhận truyền thừa của môn phái, có thể thấy môn phái chưa tin tưởng hắn, một đệ tử như vậy lại để cho hắn ra vào Vân Thủy Phong, không nói chưởng môn không đồng ý, chỉ sợ mấy lão già kia cũng không đời nào chấp nhận.”
Vân Thủy Phong tương đương với trái tim của phái Thiên Tâm, bứt dây động rừng.
“Đúng thế, Diệp sư thúc, nếu như người thật sự cần học đồ…, đại sư huynh và nhị sư huynh của con rất có tiềm năng đó, bọn họ đều đã là đan sư cấp bốn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn con nhiều, nhất định có thể làm tốt hơn, thật đó, nếu ngài không tin, có thể tìm một cơ hội thử thách bọn họ.” Du Tiểu Mặc vội vàng phụ họa.
Hắn đã nghe rõ phân tích của Lăng Tiêu, chân tướng chính là con đường trở thành học đồ của hắn cực kỳ khó khăn nặng nề, cứ cố xông vào, còn không bằng nhường cơ hội lại cho đại sư huynh hoặc là nhị sư huynh, như vậy mới không làm uổng phí cơ hội này.
Diệp Hàn dở khóc dở cười, rõ ràng đang bàn về một chủ đề rất nghiêm túc, Du Tiểu Mặc vừa mở miệng, Diệp Hàn đã không thể nghiêm túc nổi, thậm chí còn cảm thấy, vị tiểu sư điệt này lo lắng mình sẽ thỏa hiệp không thu học đồ nữa, sợ ném mất cơ hội tốt, cho nên vội vàng chào hàng các sư huynh.
Lăng Tiêu nghe thấy Du Tiểu Mặc vẫn còn nhớ mãi không quên đại sư huynh của hắn, đang muốn nổi đóa, đột nhiên lóe lên linh quang, ngay trước khi Diệp Hàn kịp nói chuyện đã chêm vào.
“Diệp sư thúc, tiểu sư đệ nói không sai, hai vị sư huynh kia của hắn ta đã gặp rồi, phẩm tính không tệ, đại sư huynh Phương Thần Nhạc là một người rất điềm đạm lại bình dị gần gũi, nhân duyên không tồi, còn nhị sư huynh Phục Tử Lâm mặc dù có hơi lạnh lùng, nhưng đối với bất cứ chuyện gì đều chân thành, nếu như thu hai người họ, ta đảm bảo ngài sẽ không hối hận.”
Nghe xong lời này, Du Tiểu Mặc kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lăng Tiêu.
Rất khó mà tưởng tượng nổi Lăng Tiêu lại nói hộ hai vị sư huynh của hắn, sao hắn nhớ rõ là Lăng Tiêu hình như rất không thích đại sư huynh cơ mà, hơn nữa còn hiểu rõ hai người hơn cả hắn!
Người kinh ngạc ngoài Du Tiểu Mặc, còn có Diệp Hàn.
Chỉ có điều Diệp Hàn không đem tâm tư lộ hết trên mặt như Du Tiểu Mặc, ông ta chỉ ngạc nhiên trong lòng mà thôi.
Lâm Tiếu lại có thể giới thiệu người khác cho mình, hơn nữa người được đề cử này còn thuộc về Đô Phong, nếu như bị Thang Phàm biết được, chỉ sợ sẽ bị người đệ tử này làm cho tức chết, nhưng mà không thể không nói, Lăng Tiêu bây giờ rất phù hợp với sở thích của Diệp Hàn, nếu có thể làm Thang Phàm tức chết, đúng là không tồi!
“Diệp sư thúc, ngài nghĩ sao?” Du Tiểu Mặc thận trọng hỏi.
Diệp Hàn thiếu chút nữa đã mất hết phong độ, lần đầu tiên nghe được một vãn bối dám nói chuyện với mình như vậy, lại còn chủ động hỏi mình nghĩ sao, chẳng lẽ chút thời gian lúc nãy là để cho mình suy nghĩ sao?
Tuy ấn tượng của Diệp Hàn đối với hai người kia không tệ, nhưng loại đại sư này không có khả năng quyết định trong giây lát, nếu không có một số người đã sốt ruột lắm rồi.
“Chuyện này ta không thể lập tức cho các ngươi câu trả lời thuyết phục ngay được, như vậy đi, ngươi nói bọn hắn có thời gian thì tới đây, ta sẽ tự mình kiểm tra bọn hắn, nếu có thể lọt vào mắt ta, ta sẽ thu bọn hắn làm học đồ.” Diệp Hàn trả lời.
“Vậy vô cùng cảm tạ Diệp sư thúc, con sẽ đi nói cho họ biết ngay.” Du Tiểu Mặc lập tức mừng rỡ.
Diệp Hàn lắc đầu, ông rất ít khi gặp người có thể đơn thuần vui vẻ từ trong lòng với cơ hội của các sư huynh, đáng tiếc… tiếc là hắn đã có sư phụ rồi, nếu không thu hắn làm đồ đệ có thể là một quyết định tốt, nghĩ vậy, Diệp Hàn thầm kinh hãi, đã từ rất lâu rồi ông chưa từng có ý nghĩ thu đồ đệ trong đầu, không thể tưởng tượng được lần lại sẽ vì một thiếu niên chỉ gặp hai lần mà nảy ra ý nghĩ này, quả thực chấn động!
Du Tiểu Mặc không hề biết mình đã bỏ qua một cơ hột thật lớn, còn đang mải hào hứng lôi kéo Lăng Tiêu xuống núi, có vẻ rất muốn chạy tới ngay trước mặt các sư huynh để chia sẻ tin tốt này.
Xem thêm...