Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quá trình cắt đuôi còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng nữa, bởi vì không đợi Du Tiểu Mặc mở lời, bọn họ đã chủ động ngỏ ý muốn tách ra, ba cặp ba hướng, thoáng cái đã đi hết sạch.

Tuy Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng gạt hết ra sau đầu, trong quá trình thương lượng, hai người quyết định bỏ nhiệm vụ qua một bên, tới phố buôn bán của Viêm thành lấy linh tinh trước đã, thoạt nhìn thì khá phiền toái, nhưng chuyện của Lăng Tiêu đã bị đồn ầm ĩ, bây giờ bọn họ muốn làm gì phải cẩn thận hơn.

“Anh còn phải đổi qua trang phục lần trước hả?”

Du Tiểu Mặc len lén liếc nhìn Lăng Tiêu, hắn chưa từng biết là Lăng Tiêu lại giấu giếm một chiếc hoa tai nhé, vì lần trước đứng xa quá nên hắn chưa nhìn rõ cái hoa tai này lắm, còn có cả ngọn lửa giữa lông mày y nữa, từ đâu ra nhỉ.

“Đương nhiên.” Lăng Tiêu lấy bộ đồ màu đen lần trước ra.

“Vậy sao anh lại biến thành thế này?”

“Ta chưa kể cho em nghe sao?” Lăng Tiêu quay đầu.

“Chưa…” Kể cho em nghe cái gì, kể cho em nghe thực ra anh rất thích cái bộ dạng lẳng lơ này hả?

Lăng Tiêu lấy chiếc hoa tai kia ra, giải thích: “Đây là trang phục của ta ở vị diện cao cấp, ngọn lửa giữa lông mày là hoa văn đặc biệt của Kỳ Lân tộc, cũng là biểu tượng của mỗi tộc nhân, hoa tai là biểu tượng về thân phận của mẫu thân ta trong Yêu Hoàng tộc, mỗi Yêu Hoàng vừa sinh ra đời, Yêu Hoàng tộc sẽ lấy một giọt máu của đứa nhỏ đó để chế tác thành một chiếc hoa tai Yêu Hoàng, màu của hoa tai càng nhạt, thì càng nói lên rằng địa vị của người này ở Yêu Hoàng tộc rất cao.

Du Tiểu Mặc nhận lấy chiếc hoa tai kia, nó mang một màu bạc rất đẹp, chẳng phải điều này chứng tỏ địa vị của mẫu thân Lăng Tiêu ở Yêu Hoàng tộc rất cao sao.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Đây là hoa tai của mẫu thân anh? Vậy còn anh?”

Tuy Lăng Tiêu chỉ có một nửa huyết mạch của Yêu Hoàng tộc, nhưng y cũng được xem là hậu duệ của Yêu Hoàng tộc chứ hả.

“Không có, chẳng phải lúc trước ta đã kể cho em nghe rồi sao, cả Yêu Hoàng tộc và Kỳ Lân tộc đều cực kỳ chú trọng đến huyết mạch tinh khiết, cho nên bọn họ chưa từng thừa nhận sự hiện diện của ta, bởi vậy ta cũng không có hoa tai Yêu Hoàng, còn hoa văn ngọn lửa kia, mỗi hậu duệ của Kỳ Lân tộc đều sở hữu nó từ lúc sinh ra, có thể lựa chọn làm nó biến mất, cũng có thể giữ lại.” Lăng Tiêu nói.

“Nếu Yêu Hoàng tộc không chế tác hoa tai cho anh, vậy sao anh lại đeo của mẫu thân thế?” Du Tiểu Mặc nghĩ mãi cũng không hiểu, hắn cảm thấy chắc Lăng Tiêu không phải là loại người sẽ để tâm đến suy nghĩ của người khác, mà nhìn thái độ của y, hình như cũng chẳng hề cảm thấy kiêu ngạo vì mình là một thành viên của Yêu Hoàng tộc.

“Em không thấy làm thế này rất thú vị sao?” Lăng Tiêu ngẩng đầu, lộ ra dáng cười xấc xược, “Yêu Hoàng tộc không muốn thừa nhận ta là hậu duệ của họ, nhưng ta cứ đeo hoa tai này đó, em thấy họ sẽ có cảm giác gì?”

Mặt Du Tiểu Mặc đầy hắc tuyến, nếu là hắn, chắc phải tức điên luôn ấy.

Rõ ràng đã không muốn thừa nhận đối phương là người một nhà, vậy mà người nọ cứ đeo biểu tượng của tộc mình đi rêu rao khắp nơi, có thể nói chiêu này còn thâm độc hơn cả việc chạy tới trước mặt khiêu khích.

Nhưng mà so với Yêu Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc còn đáng thương hơn.

Bởi vì hoa văn ngọn lửa kia là do trời sinh, kể cả họ không muốn thừa nhận, nhưng cái hoa văn kia cứ khắc ở giữa lông mày của y đó, có muốn lau cũng chẳng lau nổi.

Không mất bao nhiêu thời gian, Lăng Tiêu đã thay đồ xong.

Giờ nhìn gần mới thấy rung động lòng người.

Du Tiểu Mặc đột nhiên xoay qua chỗ khác.

“Làm sao thế?” Lăng Tiêu thấy bả vai hắn cứ run run mãi, liền hỏi một câu.

“Không có… Em đang nghĩ mình nên đổi đồ kiểu gì mới ổn.”

“Kiểu gì cũng được.”

Khoảng cách từ thâm sơn đến Viêm thành khá xa, hai người phải đi mất tới nửa ngày mới đến được Viêm thành trước chạng vạng tối, vừa vào thành, Lăng Tiêu đã cảm giác được sự tồn tại của nhiều vị cường giả, xem ra là đang đợi y.

Có điều tin tức không được tiết lộ rộng rãi, cho nên người dân Viêm thành không hề biết, ở một nơi nào đó trong phố buôn bán, sắp có một vị cường giả Thần cảnh đặt chân tới.

Không lâu sau, hai người đã đứng trước một tửu lâu quen thuộc ở phố buôn bán.

Nhìn dòng người nối liền không dứt chung quanh, khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, “Sao anh lại chọn chỗ này?” Hắn cứ tưởng phải chọn chỗ nào ít người một chút chứ.

“Bởi vì ta chỉ nhớ mỗi tên của tửu lâu này.” Lăng Tiêu nói xong liền bước vào.

Du Tiểu Mặc vội vàng đi theo, hắn biết ngay mà, tửu lâu này chính là nơi mà Cao đại ca đã an bài cho Triệu sư huynh lần trước, lần cuối họ đến đây là khoảng một tháng trước chứ đâu.

“Hai vị khách quan, muốn ăn cơm hay qua đêm?” Chưởng quầy lập tức chú ý tới bọn họ, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, còn sửng sốt một chút, đột nhiên hạ giọng, “Vị khách quan này, có phải ngài cần lấy thứ gì trong phòng chữ thiên số 1 không?”

Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, nhưng hắn hiểu ra ngay, xem ra đại trưởng lão đã thông báo cho chưởng quầy từ trước, chỉ là không nói rõ món đồ kia là gì.

“Đúng vậy, có người nói cho ngươi?” Lăng Tiêu đáp.

“Ba ngày trước có người đã bao trọn phòng chữ thiên số 1 của chúng ta, nói là sau này sẽ có người tới lấy đồ, người đó cùng hình dung đại khái về bộ dáng của ngài.”

“Vậy làm phiền chưởng quầy dẫn đường.”

“Được rồi, mời hai vị khách quan đi theo ta.”

Để chưởng quầy đi trước, ánh mắt Lăng Tiêu liền chuyển qua cánh cửa đóng chặt của phòng chữ thiên số 1.

Du Tiểu Mặc thấy y bất động, hắn duỗi tay đưa ra phía trước, kết quả là đụng phải một lớp gì đó mỏng mỏng mềm mềm, là kết giới, hơn nữa còn là kết giới mà đại trưởng lão tự tay bày ra, có thể nói là, dù người khác biết được bên trong phòng có chứa bảo bối, thì cũng phải mở được kết giới trước đã, mà cũng chẳng có ai dám phá hỏng kết giới, phải nói là đại trưởng lão suy tính thật chu đáo.

Lăng Tiêu chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã phá vỡ kết giới kia.

Du Tiểu Mặc đẩy cửa đi vào, túi trữ vật được đặt ngay ngắn trên bàn, vừa vào đã thấy ngay.

Hia người không ở lại lâu, vừa xong việc đã vội vàng rời đi.

Du Tiểu Mặc còn định đi dạo quanh phố buôn bán một vòng rồi mới về, nhưng bộ dạng của Lăng Tiêu bắt mắt quá, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, cuối cùng đành phải dẹp đường hồi phủ.

Bỏ ra chút thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, hai người dựa theo ước định tập hợp với đám Phong Trì Vân, sau đó mới cùng quay về học khu A.

Sau khi trả nhiệm vụ, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc liền về phòng.

Gần đây, cả học viện Đạo Tâm tràn đầy không khí vui mừng, nhưng cũng có vài người khá trầm lặng, đó chính là Sài gia, Đường gia và Đằng gia.

Du Tiểu Mặc nghe nói, sau khi lão tổ Sài gia bị Lăng Tiêu đánh bay nửa cái mạng, bây giờ phải dùng rất nhiều cách nhưng vẫn chẳng thể khôi phục lại, hình như còn chìm vào hôn mê sâu, làm cho toàn bộ Sài gia hỗn loạn tưng bừng, mấy ngày này của Sài chính cũng rất tồi tệ.

Mặc dù lão tổ Đằng gia không bị thương, nhưng lão vẫn nghĩ đủ mọi cách để giúp lão tổ Sài gia khôi phục lại. Lý do là trong mấy ngày ngắn ngủi này, Bách Lý gia và Đồng gia đã âm thầm liên thủ để chèn ép Đằng gia.

Vài ngày sau, Du Tiểu Mặc bỗng nghe nói Đằng Tử Tâm đã rời khỏi học viện.

Bởi vì sư phụ của nàng là Khâu Nhiễm, mà Khâu Nhiễm lại là phản đồ khi sư diệt tổ, Đoàn Kỳ Thiên vừa quay về không bao lâu đã tuyên tố trục xuất Khâu Nhiễm khỏi sư môn, hơn nữa còn treo nhiệm vụ truy nã ở Tiên Cơ Lầu, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tin tức này đã bị đồn khắp nơi.

Về sau nữa, Du Tiểu Mặc còn nghe được một tin tức rất chi là phấn khích.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tiên Cơ Lầu đã hủy bỏ nhiệm vụ treo thưởng mà Khâu Nhiễm tuyên bố từ nhiều năm trước.

Nửa tháng nữa trôi qua, tâm hồn nhiều chuyện của mọi người dần dần lắng xuống.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tới quán rượu để lấy tinh linh ba lần rồi, sau khi trở về, hắn mới nhớ tới đám linh tinh mình đào được lúc trước còn đang chồng chất lung tung trong không gian.

Hắn đến khu giao dịch, bỏ ra một trăm điểm mua hai cái túi trữ vật dung lượng lớn, sau đó bỏ cả ba túi trữ vật để linh tinh vào, đựng đầy một cái, đã có kinh nghiệm bị Đằng Tử Tâm lén lút trộm túi trữ vật lần trước, hắn không bao giờ đeo túi trữ vật trên người nữa.

Nhưng linh tinh trong không gian cũng cần dọn dẹp, nghĩ đi nghĩ lại, Du Tiểu Mặc liền hô một tiếng báo cho Lăng Tiêu ở gian ngoài: “Lăng Tiêu, em vào không gian một lát.”

Nói xong hắn không đợi Lăng Tiêu đáp lại liền tiền vào, lúc trước hắn muốn vào không gian cũng chẳng cần báo cho Lăng Tiêu biết, nhưng từ khi hắn dại dột bày ra cái trò hội nghị gia đình kia, chuyện này cũng bị Lăng Tiêu đem ra nói, sau đó diễn biến thành như bây giờ nè, thỉnh thoảng hắn luôn có suy nghĩ: mình đang tự đào hố chôn mình mà.

Du Tiểu Mặc đứng bên hồ linh thủy thở dài.

Mao Cầu đi tới, “Chủ nhân, đôi Thất Tinh Ẩn Hương trùng bên cạnh ruộng linh thảo đã tiến vào lần lột xác thứ ba.”

Du Tiểu Mặc lập tức gạt bỏ hết lo lắng, cả người đều tỉnh táo, vội hỏi: “Tình hình thế nào?”

Mao Cầu nói: “Lần lột xác thứ ba của Thất Tinh Ẩn Hương trùng là quan trọng nhất, cũng là bước khó khăn nhất, rất nhiều Thất Tinh Ẩn Hương trùng đều không qua nổi cửa ải này, nhưng mà cái này có liên quan lớn tới thất tinh thảo, cho nên không phải vấn đề gì quan trọng.”

“Ngươi đang nói tới số lượng và chất lượng của thất tinh thảo hả?” Du Tiểu Mặc lập tức đoán được ý của Mao Cầu.

Muốn nuôi Thất Tinh Ẩn Hương Trùng thì phải cam đoan được nguồn cung cấp thất tinh thảo, chỉ cần không gián đoạn cũng có thể tăng tỉ lệ lột xác thành công, rất nhiều Thất Tinh Ẩn Hương trùng lột xác thất bại cũng là vì không có đủ thất tinh thảo. Còn chất lượng cũng quan trọng không kém, hắn đã tra đủ mọi loại sách rồi, nghe nói nếu Thất Tinh Ẩn Hương trùng được ăn thất tinh thảo thượng phẩm thường xuyên thì tỷ lệ lột xác thành công sẽ tăng từ 10% lên tới 50%, chênh lệch cực kỳ lớn, nhưng cũng khó mà làm nổi, cho nên rất nhiều người đều chọn đi tắt.

“Đúng, nhưng chỉ có vỏn vẹn 50% thì không ổn, tỷ lệ thất bại vẫn quá lớn, ta biết một cách có thể làm xác xuất thành công tăng lên 20% nữa.”

“Cách gì?”

Mao Cầu lập tức nhìn sang hướng khác.

Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt nó, một đống linh tinh trắng bóng, “Đừng bảo là ngươi muốn dùng đám linh tinh này nha.”

Mao Cầu sợ hắn không chịu, liền giải thích: “Lần lột xác thứ ba cần rất nhiều linh khí, thực ra cũng có thể bỏ chúng vào hồ linh thủy…”

Du Tiểu Mặc cắt ngang nó không hề do dự, “Thôi, muốn dùng bao nhiêu linh tinh thì cứ lấy đi.”

Nếu để hồ linh thủy bị hao hụt thêm một nửa nữa, chắc hắn sẽ lao xuống hồ tự sát luôn quá.

Trong lúc hắn không chú ý, trên khuôn mặt diễm lệ của Mao Cầu nở một nụ cười mờ ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK