Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ một mình Du Tiểu Mặc cử động.

Cả Đồng Việt Húc, Bách Lý Tiểu Ngư và Đằng Tử Tâm đều đồng loạt bước lên.

Vốn bọn họ nên cùng kiểm tra một lúc, nhưng cái hành động tự tranh lên kiểm tra trước của Sài Tuấn quá chướng mắt, nếu họ còn tách ra kiểm tra một mình nữa, vậy cũng quá tự mãn.

Tuy Đằng Tử Tâm tự phụ, nhưng nàng chưa kiêu ngạo đến tình trạng không coi ai ra gì.

Bốn người đi tới trước dụng cụ kiểm tra, Bách Lý Tiểu Ngư là người bỏ vào đầu tiên, nét mặt rất vội vã.

Những người khác vì muốn xem độ tinh khiết và số lần của hắn cũng dừng lại một chút, đúng như lúc trước Bách Lý Tiểu Ngư đã nói, là sáu lần, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, hiển nhiên là nền tảng rất vững chắc.

Tuy cũng sáu lần như Sài Tuấn, nhưng rõ ràng thành phẩm của Bách Lý Tiểu Ngư tốt hơn nhiều lắm, vài người lập tức trầm trồ khen ngợi.

Sắc mặt Sài Tuấn rất khó nhìn, nhưng Bách Lý Tiểu Ngư là người gã không thể động, chưa nói tới việc Sài gia là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc, thì bên trên Bách Lý Tiểu Ngư cũng có mấy ca ca và tỷ tỷ thực lực mạnh hơn, với tư cách là con út trong nhà, trình độ được sủng ái của Bách Lý Tiểu Ngư cao hơn gã rất nhiều, vì không thể biểu hiện ra sự ghen ghét với Bách Lý Tiểu Ngư, Sài Tuấn lập tức quăng ánh mắt âm tàn về phía Du Tiểu Mặc, trong lòng hết sức hy vọng Du Tiểu Mặc sẽ bị bẽ mặt.

Du Tiểu Mặc và hai người còn lại không ngạc nhiên với kết quả này, có thể trở thành đan sư cấp bốn ở tuổi này, không có bản lĩnh sao được, hơn nữa cũng như Đồng Việt Húc đã nói, với đẳng cấp hiện tại của Bách Lý Tiểu Ngư thì rèn luyện được sáu lần đã là cực xuất sắc.

Quan Vĩnh trưởng lão vốn đứng nghiêm mặt thờ ơ rốt cục cũng mỉm cười, gật đầu thỏa mãn rồi mới nói: “Bách Lý Tiểu Ngư, thông qua.”

Sau đó là Đồng Việt Húc, kết quả bảy lần của y kiếm cho bầu không khí trong đại điện sôi lên.

Chỉ là vì kỳ vọng của mọi người dành cho Đồng Việt Húc vốn đã cao, vậy nên con số này không vượt qua dự liệu của đa số.

Đồng Việt Húc cũng không nói thêm gì, chỉ lui qua một bên đứng cạnh Bách Lý Tiểu Ngư, sau đó nhìn về hai người cuối cùng vẫn chưa kiểm tra là Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm.

Du Tiểu Mặc nhìn thành viên công hội đứng cạnh dụng cụ nhưng mãi mà chưa chịu giúp hắn kiểm tra, có chút dở khóc dở cười.

Bột phấn linh thảo của hắn đã được bỏ vào một lúc rồi, chẳng hiểu sao, mãi tới giờ người này vẫn không bấm nút kiểm tra cho hắn, cứ như cố gắng đợi mọi người kiểm ra hết mới chịu.

Hắn muốn nói, tuy rằng lần này hắn không định hạ thấp mình, nhưng mà đừng cố gắng giúp hắn như vậy chớ.

Chỉ là dù hắn có nhìn đối phương tới mức nào, dùng ánh mắt như tia laze bắn chíu chíu, nhưng người kia vẫn thờ ơ.

Mãi cho đến sau khi Đồng Việt Húc kiểm tra xong, vị lão huynh này rốt cục cũng chuyển động, nhưng cùng lúc người này cử động, Quan Vĩnh trưởng lão cũng đồng thời chuyển động, không biết do trùng hợp hay cố ý, hai người gần như bấm nút cùng một lúc.

Theo động tác của họ, hai cột sáng màu xanh lá cây rất đậm lập tức vụt sáng, hào quang lóe lên thoáng chốc đã vẽ ra cái vẻ kinh ngạc trên nét mặt mọi người.

Cùng là màu xanh lá, điều này biểu hiện cho cái gì, đương nhiên là chín mươi chín phần trăm là Du Tiểu Mặc có thể có số lần rèn luyện bằng Đằng Tử Tâm.

Toàn bộ đại điện lập tức trở nên yên lặng.

Không khí vốn còn rất náo nhiệt, thoáng cái đã lặng ngắt như tờ.

Chỉ thấy phía trước hai dụng cụ kiểm tra dần dần hiện ra hai con số màu xanh lá… Tám!

Tám lần, đây là con số cao nhất từ khi buổi kiểm tra bắt đầu tới giờ, những người đang đứng ở đại điện có thể đoán được con số của Đằng Tử Tâm sẽ là cao nhất, sự thật đã chứng minh, suy đoán của mọi người không sao, nhưng mà trong lòng họ, con số kia của Đằng Tử Tâm phải là độc nhất vô nhị kìa.

Kết quả là cái người Du Tiểu Mặc này lại mang cho họ một sự kinh hỉ lớn tới vậy.

Một đan sư cấp bốn có thể rèn luyện được số lần ngang bằng với đan sư cấp năm như Đằng Tử Tâm.

Liệu có phải điều này đang nói, thực lực của Du Tiểu Mặc đã có thể so sánh với… đan sư cấp năm rồi không?

Nghĩ tới đây, mọi người không nén nổi sự kinh hãi, nếu thật sự là vậy, tiềm lực của Du Tiểu Mặc chỉ sợ còn cao hơn cả Đằng Tử Tâm.

Đằng Tử Tâm khiếp sợ nhìn con số hiển hiện trên dụng cụ, con số ‘Tám’ này cứ như đang đâm thẳng vào mắt nàng đến đau đớn.

Nàng lại có thể nhìn lầm sao, ai mà ngờ được, Du Tiểu Mặc vốn chẳng được nàng để trong mắt vào một giờ trước, vậy mà giây phút này lại đứng ngang hàng với hàng, tuy lần này nàng có giữ lại một chút thực lực, nhưng sự chênh lệnh giữa cấp bốn và cấp năm không hề nhỏ.

Đằng Tử Tâm nhanh chóng xóa đi vẻ khiếp sợ trên gương mặt, dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn Du Tiểu Mặc đứng cạnh mình, tuy nói từ xưa tới nay Đằng gia không thiếu thiên tài, nhưng có thể lôi kéo một thiên tài như vậy, hẳn là Đằng gia cũng sẽ có lợi.

Sài Tuấn trợn tròn mắt như không thể tin vào cảnh tượng này.

Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nét mặt đã trở nên khó đoán, ánh mắt cũng dần dần lộ ra hận ý.

Cái kẻ luôn bị gã xem thường, chỉ đợi bẽ mặt lại đứng ở một độ cao mà gã không bao giờ với tới được, điều này làm cho sự đắc ý lúc trước biến thành một cảm giác cực kì châm chọc, đả kích này sao có thể nói là nhỏ.

Kết quả này cũng khiến cho Quan Vĩnh trưởng lão rất kinh ngạc, trong đáy mắt đã vô thức toát ra cảm xúc không rõ ràng, lúc trước thấy Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm lại cùng lúc hoàn thành, tuy không biết số lần hắn rèn luyện được, nhưng thiếu niên này lại mang đến cho lão một cảm giác tương đối đặc biệt, vì vậy mới sắp xếp cho hai người cùng kiểm tra một lúc, không ngờ, sự ngạc nhiên này lại biến thành một tin vui quá lớn!

Ngoại trừ Quan Vĩnh trưởng lão, ánh mắt của mấy vị đạo sư nhìn Du Tiểu Mặc cũng thay đổi tới mức nóng bỏng, người kích động nhất đương nhiên là Ninh Tĩnh đạo sư, khuôn mặt mỹ lệ đã hiện ra vẻ kiêu ngạo tới đỏ bừng.

“Đứa nhỏ Du Tiểu Mặc này làm ta giật mình quá.” Ninh Tĩnh đạo sư lẩm bẩm.

Nghe được âm thanh khe khẽ của nàng, Cao Dương cũng gật đầu, “Há lại chỉ có chừng đó giật mình, sắp không thở nổi luôn ấy chứ, rất có thể hắn sẽ trở thành đan sư cấp năm trước mười chín tuổi, Đằng Tử Tâm cũng lên cấp ở cái tuổi đó.”

Ninh Tĩnh đạo sư vui vẻ nói: “Cao Dương, ngươi đã tìm cho đạo sư một đệ tử tuyệt vời.”

Du Tiểu Mặc là nàng tự kiểm tra, cho nên nói nghiêm túc thì nàng có tư cách được ưu tiên để trở thành đạo sư của hắn, nhưng chuyện này cũng cần Du Tiểu Mặc phải gật đầu đồng ý mới được.

Cao Dương cười nói: “Là do đạo sư may mắn.”

Đứng sau hai người, Lăng Tiêu vẫn khoanh tay nhìn mọi người bày tỏ cảm xúc ngưỡng mộ ước ao ghen tị với Du Tiểu Mặc, khóe miệng cứ giữ mãi nụ cười vui vẻ, tuy y cũng rất thích Du Tiểu Mặc của lúc trước, nhưng Du Tiểu Mặc tỏa sáng của hôm nay càng hấp dẫn y hơn, trái tim cứ đập ầm ầm, mà huyết dịch cũng đã sôi trào cuồn cuộn.

Một lúc lâu sau, những người kia mới tỉnh táo khỏi sự choáng váng, hít thật sâu một hơi, tiếng bàn tán xì xào càng ngày càng lớn, những ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc cũng không còn sự khinh thường lúc trước, người có thực lực thế này, thành tựu trong tương tai có lẽ sẽ không thấp hơn Đằng Tử Tâm.

Quan Vĩnh trưởng lão điều chỉnh lại cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc rất thỏa mãn, gật đầu mấy cái mới cười nói: “Không tệ không tệ, ta tuyên bố, Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm cả hai đều vượt qua bài kiểm tra!”

Tuy không phải do hắn tự nguyện muốn nổi bật như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn rất hứng thú, hắn bỏ qua những ánh mắt nóng hừng hực kia, chạy thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu, không nén nổi nụ cười, “Lăng Tiêu, em đứng đầu rồi nè.”

Lăng Tiêu rất vui vì việc Du Tiểu Mặc làm đầu tiên là chạy về phía mình, đôi mắt bên dưới mặt nạ cũng toàn sự cưng chiều, “Chúc mừng em, không ngừng cố gắng, ta tin em sẽ làm được tốt hơn.”

Du Tiểu Mặc vừa kích động vừa kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn đó nha, thật đúng là… không quen lắm.

Du Tiểu Mặc run rẩy nói: “Hay là, anh đổi kiểu chúc mừng khác đi.”

Lăng Tiêu bị chọc giận quá mà bật cười, giơ tay cốc đầu hắn một cái, “Được rồi, vậy kiểu này thế nào?”

Du Tiểu Mặc ôm đầu lệ rơi đầy mặt, quả nhiên hắn tự muốn bị hành hạ mà.

Nhờ Du Tiểu Mặc mà Lăng Tiêu vốn hòa vào trong đám đông cũng nhận được sự chú ý, thấy cử động thân mật của họ, vài người bắt đầu suy đoán lai lịch của y, một nam nhân có khí chất như vậy, đừng bảo là con cháu đến từ đại thế gia nhé, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về người này.

Nghĩ vậy, cũng có người lập tức nghi ngờ về thân phận của Du Tiểu Mặc, một thiên tài trẻ tuổi mà đã lợi hại tới vậy, chắc cũng chỉ có những thế lực lớn như đại gia tộc mới bồi dưỡng được thôi.

Đúng lúc họ đang mải nghĩ lung tung, Ninh Tĩnh đạo sư đã hỏi ra tiếng lòng của họ.

Ninh Tĩnh đạo sự rất muốn nhận người đệ tử này, cho nên có một số việc nên biết trước.

“Du Tiểu Mặc, có lẽ ta hỏi vậy có phần mạo muội, nhưng không biết ngươi đã có sư phụ chưa, người ấy là vị nào, có thể tiết lộ được không?” Người có thể dạy dỗ ra một đệ tử như vậy, hẳn thanh danh của vị sư phụ kia không hề nhỏ, Ninh Tĩnh đạo sư âm thầm nghĩ lại tên những vị đan sư cao cấp thành danh đã lâu.

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, lập tức nhớ tới Khổng Văn.

Nhưng dù Khổng Văn là sư phụ trên danh nghĩa của hắn thì lão cũng chưa bao giờ dạy dỗ hắn một lần.

Người như vậy hẳn là không thể coi như sư phụ của hắn đúng không, hơn nữa hắn cũng không muốn mọi người điều tra về phái Thiên Tâm.

Chỉ là không đợi hắn mở miệng, Lăng Tiêu đã trả lời thay: “Hắn không có sư phụ.”

Ninh Tĩnh đạo sư kinh ngạc: “Sao có thể không có sư phụ, vậy hắn..”

Lăng Tiêu nói: “Thành tựu hiện tại của hắn, tất cả đều do hắn dựa vào cố gắng của bản thân mà có được.”

Ninh Tĩnh đạo sư lập tức đờ đẫn.

Những người đang vểnh tai hóng chuyện kia cũng cảm giác như sét đáng ngang tai, thân thể lắc lắc, cố gắng ngoáy tai, họ không nghe lầm chứ, thiên tài có thể sánh ngang với Đằng Tử Tâm này, lại là dựa vào bản thân mà học thành tài sao, ôi, ôi trời ơi đây rõ ràng là đồ biến thái thì có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK