Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

�T

Tòa nhà trước mặt họ là từ đường của bộ lạc Thủy Tây, đã tồn tại từ khi bộ lạc Thủy Tây được thành lập cho nên nay, có lịch sử lâu đời.

Từ đường uy nghiêm đồ sộ, diện tích phải hơn năm ngàn mét vuông, là công trình kiến trúc biểu tượng của bộ lạc Thủy Tây, chỉnh thể tỏa ra hơi thở cực kỳ cổ xưa, bởi vì là một trong những cấm địa quan trọng, cho nên cả trong lẫn ngoài có đến hai ba mươi tộc nhân trông coi.

Từ đường chỉ được mở lúc bái tế, bình thường đều đóng chặt, hơn nữa cũng chỉ có Mặc Sĩ Tây Nguyên và các trưởng lão trong bộ lạc mới có thể tới, ngay cả Mặc Sĩ Vinh cũng không có tư cách này.

Kết quả Lăng Tiêu tính ra không chính xác 100%, nhưng cũng đúng được khoảng 90%, kết luận của y không thể nào có sai lầm lớn, vì thế rất có thể Linh Nhãn cực phẩm đang nằm phía dưới từ đường này.

Du Tiểu Mặc nhìn không chớp mắt, nếu như Hắc Tri Chu gây chiến bên dưới từ đường, rất có thể sẽ khiến từ đường bị chấn động hoặc sụp đổ, dù sao nơi này cũng có tầng tầng lớp lớp cường gỉa trông coi, bất luận là động tĩnh gì để khiến họ chú ý, vậy nên rất khó để tùy tiện lẻn vào.

Hắn chợt hiểu vì sao bộ lạc Thủy Tây sống trên Linh Nhãn mà không hề phát hiện nơi này có một phục trạch bảo địa đủ để long trời lở đất rồi.

Đối với bất cứ thế lực và gia tộc mà nói, từ đường là nơi quan trọng nhất, đời đời đều được thờ phụng ở chỗ này, mọi người bảo vệ còn không kịp, ai lại đi đào bới xung quanh, bảo sao Mặc Sĩ Tây Nguyên vẫn không phát hiện mình đang sở hữu một núi báu vật.

“Có vẻ tình hình này cũng bất lợi cho chúng ta thì phải.” Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, cẩn thận truyền âm.

Lăng Tiêu dẫn hắn đi dạo một vòng quanh từ đường, Mặc Sĩ Tây Nguyên đã bảo hộ nơi này cực kỳ cẩn thận, nhưng không phải là không có sơ hở.

“Em cảm thấy vì sao ta lại trao đổi chỗ Ngũ Phúc Linh Nhãn kia với Mặc Sĩ Tây Nguyên?” Lăng Tiêu hỏi ngược lại.

Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, ra vẻ suy tính, trong đầu hắn đang phác họa vị trí của Linh Nhãn và vị trí của từ đường, “Em biết rồi, chẳng lẽ anh định…”

Lăng Tiêu vội kéo hắn đi, biết trong lòng là được, không cần phải nói ra.

Du Tiểu Mặc nhìn y, tràn đầy phấn khởi, “Chẳng lẽ kẻ lẻn vào bộ lạc tối hôm qua cũng có ý định tìm Linh Nhãn cực phẩm bên dưới từ đường?”

“Không phải là chẳng lẽ, mà chính là thế.” Lăng Tiêu đáp, không quay đầu lại.

Bộ lạc Thủy Tây là bộ lạc đứng cuối trong ba bộ lạc lớn ở Đông Châu, đã vậy còn lạc hậu hơn Cổ Mã rất nhiều, ngoại từ Ngũ Phúc Linh Nhãn thì làm gì còn bảo bối nào để người ta bất chấp nguy hiểm

Hai người vừa về phòng, Lăng Tiêu quyết định lát nữa phải tới chỗ Linh Nhãn hạ phẩm, nếu đã xuất hiện kẻ do thám bộ lạc Thủy Tây, chứng tỏ lúc nào Linh Nhãn cũng có nguy cơ bị bại lộ, phải sớm thực hiện kế hoạch.

Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc nói với Phương Thần Nhạc một tiếng, Phương Thần Nhạc không biết rõ kế hoạch của họ, nhưng điều này không cản trở hắn thiên vị tiểu sư đệ của mình. Dù Mặc Sĩ Tây Nguyên có ân với họ, nhưng mấy năm gần đây cũng đã trả gần hết rồi, hơn nữa tiểu sư đệ còn cam đoan, kế hoạch của bọn hắn không tổn hại đến lợi ích của bộ lạc Thủy Tây.

Linh nhãn cực phẩm vốn không thuộc quyền sở hữu của bộ lạc Thủy Tây, dù nó nằm dưới nền từ đường, nhưng đây là thứ người tài mới có quyền giữ lấy.

Sau đó Mặc Sĩ Tây Nguyên cũng biết chuyện này, có điều lão không nghi ngờ, vì chuyện tối qua, hiện tại lão chẳng có tâm tư mà nghĩ tới việc khác.

Xuyên qua mật đạo, hai người xuất hiện trong hang động Ngũ Phúc Linh Nhãn.

Du Tiểu Mặc hưng phấn lấy hai cái xẻng sắt ra khỏi không gian, đây là lần đầu tiên hắn đi đào bới đó, hào hứng dâng trào.

Lăng Tiêu đựng lợi dụng chỗ Linh Nhãn này để tạo một đường thông tới Linh Nhãn cực phẩm, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng với năng lực của họ thì không hề khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, họ phải đào ra một con đường trong khoảng cách ngắn nhất.

Du Tiểu Mặc thả Thôn Kim thú và Tiểu Binh ra, mặc dù Thôn Kim thú nho nhỏ, nhưng bản lĩnh cũng chẳng kém ai, thời điểm giúp đào đất có tác dụng rất lớn, còn Tiểu Binh được phái đi trông ở cửa hang, nếu có người vào là phải báo ngay.

Ban đầu hắn còn định gọi Đại Bàng tới, nhưng Đại Bàng phải bảo vệ đại sư huynh và nhị sư huynh, hơn nữa dù Đại Bàng là khế ước thú của hắn, nhưng đi tu luyện còn dẫn theo khế ước thú theo làm gì, sẽ khiến người khác nghi ngờ ngay, Du Tiểu Mặc đành bảo bỏ qua ý định này.

Lăng Tiêu đã xác định được phương hướng sơ sơ, chỉ cần đào xuống theo hướng này là được.

Mặc dù Linh Nhãn cực phẩm nằm phía dưới từ đường, nhưng hẳn là phải nằm rất sâu trong lòng đất, nếu không thì sao bộ lạc Thủy Tây lại không phát hiện ra, việc họ cần làm là phải đào thật sâu.

Nhiệm vụ đào địa đạo chính thức bắt đầu.

Du Tiểu Mặc quơ xẻng sắt, sức mạnh linh hồn trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, bùn đất hay sỏi đá dưới tay hắn đều như đậu hũ, đất bị đào lên tạm thời đang chồng chất trong không gian.

Tốc độ của Lăng Tiêu còn nhanh hơn hắn, rất chuyên nghiệp.

Mặt trời đã xuống núi, trong hang vốn đã tối, cũng may mà sớm chuẩn bị, Lăng Tiêu lôi mấy viên dạ minh châu ra, xung quanh sáng ngời.

Thời điểm vạn vật chìm vào yên lặng, phía trong hang thỉnh thoảng lại vang tiếng chạm vào đá, lúc này, hai người đang cố gắng “làm việc” không hay biết, bộ lạc Thủy Tây lại tiếp tục được người áo đen bí ẩn thăm hỏi, bởi vì đối phương không có mục đích, cũng không gây ra thương tích cho ai, nên Mặc Sĩ Tây Nguyên vẫn chưa biết người nọ có mục đích gì.

Người áo đen đi rồi, Mặc Sĩ Tây Nguyên cứ tưởng hắn sẽ không quay lại, nhưng chẳng bao lâu sau, lại thêm một kẻ thần bí nữa xuất hiện, cũng như tình huống lần thứ nhất, đối phương dạo một vòng quanh bộ lạc, có vẻ đang tìm thứ gì đó, nhưng không tìm ra được nên đành phải rời đi.

Mặc Sĩ Tây Nguyên rốt cục cũng phát hỏa.

Nói sao thì bộ lạc Thủy Tây cũng là một trong ba thế lực lớn nhất ở Đông Châu, để cho hai kẻ thần bí tự do lượn lờ, nếu truyền đi thì lão phải giấu cái mặt già nua này vào đâu đây.

Lường trước được có khả năng đêm mai mấy kẻ kia lại tới, lần này Mặc Sĩ Tây Nguyên đích thân tọa trấn, không ngờ hình như đối phương cũng phát giác được điểm này, đêm nay hoàn toàn không có ma nào lảng vảng.

Nhưng Mặc Sĩ Tây Nguyên không hề buông lỏng cảnh giác, lão bắt đầu nghi ngờ, lão đã thống trị bộ lạc Thủy Tây hơn vạn năm, trong bộ lạc có thứ gì lão đều biết rõ ràng, mặc dù thực lực của mấy kẻ áo đen kia rất cao, nhưng lão đâu phải ngồi không, vậy chúng chấp chấp nguy hiểm lẻn vào, rất có thể là vì trong bộ lạc có thứ gì đó hấp dẫn chúng tới nỗi không màng đến an nguy.

Mặc Sĩ Tây Nguyên quyết không cho phép có thứ gì rời khỏi phạm vi khống chế của lão, cho nên bắt đầu sai người điều tra, nhưng vừa hành động đã xảy ra chuyện, nguyên nhân là bộ lạc Cổ Mã bắt đầu tấn công.

Mặc Sĩ Tây Nguyên lại phải phái người tới đối phó với kẻ địch, thoáng cái cường giả trong bộ lạc đã thiếu hơn phân nữa, tất cả sự việc này quá trùng hợp.

————————

Bộ lạc Cổ Mã.

Tổ Mã vừa định ra khỏi hội đường liền gặp Phương Dương đi tới, thấy gã có vẻ cau có liền hỏi: “Sao, hắn có xuất chiến không?”

Phương Dương trầm mặt, “Không, ngay cả cái bóng cũng không thấy, trừ phi chúng ta xuất động toàn lực, bằng không thì dùng khả năng của Thủy Tây và Vạn Cát vẫn có thể đối phó.”

Hôm nay gã vẫn luôn đứng ở trận doanh gào lớn thách thức Lăng Tiêu đánh với mình một chầu, nhưng đừng nói là ứng chiến, còn chẳng nhìn thấy bóng y, lúc này gã mới biết Lăng Tiêu chưa hề xuất hiện.

“Liệu có phải hắn cảm thấy hiện nay vẫn chưa cần hắn ra tay?” Một gã cường giả đứng cạnh Tổ Mã đưa ra giả thiết.

Lúc này, Phương Dương cười lạnh một tiếng, “Ý ngươi là hắn xem thường bản đại gia?”

Người nọ vội vàng giải thích: “Không phải không phải, chẳng phải hắn đã từng đánh một trận với Thông Thiên Đế sao, ta nghĩ đại khái là hắn muốn đợi chủ nhân ra tay.”

Phương Dương hừ hừ, rõ ràng là xem thường gã, nhưng gã không phản bác, bởi vì đây là sự thật, nếu thực sự đánh nhau, chắc chắn gã không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, thực lực chênh lệch rất nhiều, nếu Tổ Mã ra tay thì còn có thể.

“Cũng có khả năng, nhưng ta cho rằng có lẽ hắn đã biết vị trí của Linh Nhãn cực phẩm, hai ngày trước ta nhận được tin tức của mật thám ở bộ lạc Thủy Tây, Lăng Tiêu và Mặc Sĩ Tây Nguyên đã đạt thành một giao dịch, Mặc Sĩ Tây Nguyên nhường Linh Nhãn sắp khô kiệt cho Lăng Tiêu, ngược lại Lăng Tiêu sẽ giúp bộ lạc Thủy Tây chống lại bộ lạc Cổ Mã, là lúc trước khi trận chiến xảy ra, cả hắn và Du Tiểu Mặc đều tiến vào Ngũ Phúc Linh Nhãn, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.”

Tổ Mã bình thản nói, nguyên nhân là như thế, cho nên bọn hắn mới phải dẫn người tấn công bộ lạc Thủy Tây, định ép Lăng Tiêu xuất hiện, không ngờ y không hề ra mặt ngay, điều này đã chứng minh suy đoán của họ là đúng.

“Tiếp theo phải làm sao đây? Hắn không xuất hiện, chúng ta cũng không thể tấn công bộ lạc Thủy Tây.” Một cường giả nóng nảy nói.

Ánh mắt Tổ Mã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “Hắn không ra thì phải ép tới khi hắn ra mới thôi, lúc cần thiết, ta sẽ tự thân xuất mã.”

Mấy người quay sang nhìn sau, Tổ Mã rất ít khi ra tay, mọi người đều biết nàng lợi hại, là người lợi hại nhất Hắc Tri Chu chỉ sau chủ nhân, nhưng từ sau khi trở thành một thành viên của Hắc Tri Chu, Tổ Mã chỉ ra tay hai ba lần, cho nên rất ít người được chứng kiến thủ đoạn của nàng.

Trong mắt Phương Dương lóe lên vài tia dị sắc.

Hôm sau, Phương Dương đích thân dẫn cường giả của Hắc Tri Chu chạy tới chiến trường, đội hình lần này cực mạnh, làm cả Thủy Tây và Vạn Cát đều kinh động, bọn họ cho rằng đây là trận chiến cuối cùng, lập tức tập trung tất cả các cường giả trong bộ lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK