Mặc dù Phất Liễu U Điển là một quyển công pháp đỉnh cấp hạ phẩm, nhưng lời giới thiệu bên trong có nói, nếu như người tu luyện công pháp này tìm được một đối tác song tu có thực lực mạnh hơn bản thân rất nhiều, đặc biệt là tu luyện giả, vậy thì hiệu quả tu luyện sẽ như làm chơi ăn thật, hơn nữa còn hiệu quả còn có thể tương đương với công pháp đỉnh cấp trung phẩm.
Bản công pháp hấp dẫn thế này, Du Tiểu Mặc chợt nghĩ, nếu như không phải sư phụ đã ở cái tuổi này, hoặc là nhìn trẻ trung hơn, nói không chừng Đoàn Kỳ Thiên sẽ thật sự bất chấp mặt mũi để tu luyện ấy chứ.
Có điều, quyển công pháp này thực sự được dành riêng cho Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Công pháp đã nói phải tìm một cường giả để song tu, tu vi chênh lệch càng lớn, đan sư càng được lời, mà đúng là thực lực của Lăng Tiêu cao hơn Du Tiểu Mặc rất nhiều rất nhiều.
Đương nhiên, ý của song tu là cùng tăng tiến tu vi của đôi bên, cho nên Lăng Tiêu cũng sẽ có lợi, chỉ là thực lực của y đã quá mạnh, cho nên cái lợi ích ấy không được rõ ràng cho lắm.
Trời vừa chuyển tối, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu kéo lên giường.
Bởi vì hắn chuẩn bị tu luyện Phất Liễu U Điển, cho nên đành phải bỏ Thiên Hồn Kinh, cho dù có chút tiếc nuối, dù sao thì cũng đã tu luyện tới tầng thứ ba, sắp đột phá tới tầng thứ tư rồi, nhưng hắn vẫn phải bỏ nó.
Cơ mà, Lăng Tiêu còn tích cực hơn cả hắn nữa.
Lăng Tiêu khen ngợi: “Sư phụ của em thật là anh minh, còn biết chúng ta đang cần quyển công pháp này.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn thật sự cảm thấy Lăng Tiêu quá vô sỉ, rõ ràng công pháp chẳng có nửa xu liên quan đến y nhé.
Lăng Tiêu đưa tay ôm hắn lên giường, chớp chớp mắt cười nói: “Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, chúng ta đừng tốn thời gian nữa, bắt đầu đi.” Vừa nói dứt lời đã muốn lột đồ của hắn.
Du Tiểu Mặc đẩy cái móng vuốt kia ra, “Em tự làm.”
Lăng Tiêu bày tỏ tiếc nuối.
Du Tiểu Mặc hừ một tiếng, không thèm để ý tới y, tuy ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng hắn vẫn rất mong đợi.
Một phút sau, hai người đều cởi hết ngoại bào, chỉ còn nội y và quần trong, ngồi trên giường đối mặt với nhau, Du Tiểu Mặc thì xấu hổ cực kì, còn Lăng Tiêu lại rất vui vẻ.
Phất Liễu U Điển có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với hai người song tu, phải chú ý tới việc nước sữa hòa nhau và đồng bộ cộng hưởng, nói đơn giản thì, phải ăn ý, mà cái thứ ăn ý này không phải ai cũng có, cho nên dù có đạt được Phất Liễu U Điển, nhưng không tìm được người ăn ý với mình, thì có tu luyện cũng chẳng phát huy được công hiệu lớn nhất.
Lăng Tiêu cởi quần Du Tiểu Mặc, vuốt ve mông hắn yêu thích tới nỗi chẳng muốn rời tay, lần dạo đầu này khá ngắn, mãi cho tới khi đã khuếch trương được tạm ổn, Lăng Tiêu mới vùi dục vọng của mình vào trong cơ thể Du Tiểu Mặc.
Cảm giác bị căng ra tới mức tận cùng làm Du Tiểu Mặc không thở nổi, hắn nâng một chân lên, cố gắng buông lỏng, vất vả mãi mới thích nghi được với dục vọng càng lúc càng lớn hơn trong cơ thể mình.
Lăng Tiêu dụi mặt vào cổ hắn, chậm rãi thở ra một tiếng, cho dù bất động, nhưng y vẫn có thể cảm giác được sự tê dại.
Lăng Tiêu liếm liếm môi, y rất muốn cử động ngay bây giờ.
Chỉ là nhìn thiếu niên toàn thân đỏ hồng, còn cố gắng kiềm nén, được rồi, đợi tu luyện xong rồi làm gì thì làm.
Lăng Tiêu ôm eo Du Tiểu Mặc, để cho hắn ngồi trên người mình, tư thế này khiến cho nơi hai người kết hợp càng trở nên chặt chẽ hơn, sau nữa ngày mới dùng giọng nói khàn khàn để nói: “Xong chưa?”
Du Tiểu Mặc thở dốc một tiếng, hơi điểu chỉnh tư thế ngồi rồi mới nói: “Được rồi.”
Mặc dù chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng Lăng Tiêu vẫn bị hắn khiêu khích làm dục vọng trướng lên trong nháy mắt, y ôm Du Tiểu Mặc thật chặt, cái cảm giác đã đi vào mà không ăn thế này thật khó tiếp thu quá đi.
Cũng may đây là lần đầu tiên song tu, cho nên động tác có chút gượng gạo, sau này làm tiếp mấy lần là được.
Du Tiểu Mặc đỏ mặt nói: “Bắt đầu đi.”
Cùng lúc đó, tinh thể màu lam nhạt trong biển ý thức bắt đầu chuyển động, bên ngoài cũng chậm rãi hiện lên một quầng sáng rực rỡ, đây cũng là linh hồn của hắn, đã ẩn ẩn có dấu hiệu vượt trội hơn.
Lăng Tiêu cúi đầu hôn lên môi Du Tiểu Mặc, bắt đầu phối hợp theo từng trình tự của Phất Liễu U Điển để tu lyện với hắn…
Nửa đêm là thời khắc yên tĩnh nhất trong ngày.
Từng đợt tiếng rên rỉ làm người ta cảm thấy thẹn thùng cứ vang lên trong màn đêm yên tĩnh ấy, ánh trăng chiếu xuống hai bóng người đang quấn chặt vào nhau.
Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, làm tình triều nồng đậm nhanh chóng lan ra trên gương mặt còn mang theo sự non nớt, cùng với tiếng rên rỉ như bị cuốn vào nước xoáy, đầu lưỡi cũng bị chiếm đoạt, mãi tới khi cảm giác được người trong ngực đã sắp không thở nổi mới lưu luyến buông đầu lưỡi của hắn ra. Lăng Tiêu vùi đầu vào cổ Du Tiểu Mặc, gặm cắn phần cổ hắn như khói như khát, mỗi cái gặm đều để lại một dấu hôn thật đậm.
Du Tiểu Mặc hơi há miệng, thỉnh thoảng lại phun ra tiếng thở dốc nặng nề, cảm giác hơi đau đớn ở cổ đan xem vào cảm giác tê liệt, nhất thời làm hắn không thể kìm nén được, lại thốt ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Tiếng va chạm hung mãnh chưa từng ngừng nghỉ, Du Tiểu Mặc rốt cục không nhịn được, đẩy người đang đè mình ra, phàn nàn: “Quá… Quá nhanh… Anh… A a… Chậm một chút cho em…”
Trình tự tu luyện của Phất Liễu U Điển cũng không nhiều, bởi vậy thời gian cần song tu cũng không quá dài, đã xong từ một canh giờ trước rồi, chỉ là…
Bởi vì dục vọng bị ma sát ra lúc song tu như một cơn sóng mạnh bao phủ lên hai người họ.
Thế nhưng mà, không biết có phải do nhịn quá lâu hay không, động tác của Lăng Tiêu càng lúc càng kịch liệt, dù cơ thể hắn có được rèn luyện tốt đến mấy cũng khó mà chịu nổi.
Sau khi nghe được hắn phàn nàn, một giọng cười khàn khàn mang theo mùi vị *** nồng nặc chậm rãi vang lên bên tai hắn, “Thật sự muốn ta chậm một chút sao?”
Quả nhiên động tác như mưa giông gió bão bắt đầu chậm lại.
Chỉ là, cái động tác như chậm lại gần mấy trăm lần kia lại trêu chọc thần kinh của Du Tiểu Mặc gấp bội, cảm giác tê dại cứ truyền lên như có trăm ngàn còn kiến đang bò qua tròng lòng, loại cảm giác ngứa ngáy lại tê dại này tuyệt đối là cực hình.
Nhưng Du Tiểu Mặc không muốn nhận thua, hắn kiên cường cắn răng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị đè nén lại.
Tiếng cười của Lăng Tiêu lại vang lên.
Đang lúc Du Tiểu Mặc suy đoán y muốn làm gì, phía dưới vốn căng đầy đột nhiên truyền đến cảm giác trống rỗng, thì ra Lăng Tiêu đã rút dục vọng của y ra ngoài rồi.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở to mắt, một giây sau, Lăng Tiêu lại chui vào, cứ từ từ đưa vào từng chút từng chút một, cái sự ngứa ngáy kia còn bị phóng đại gấp trăm lần, vô dùng mệt nhọc.
Bởi vì cơ thể Du Tiểu Mặc đã được linh thủy thay đổi, đã rất mẫn cảm, bây giờ bị y làm thành như vậy, sao có thể chịu được đây, “Khốn nạn, anh di chuyển nhanh lên…”
“Bây giờ còn muốn ta chậm một chút không?” Lăng Tiêu ghé vào tai hắn cười ác liệt.
“Đừng.” Mặt Du Tiểu Mặc đã đỏ bừng.
Hắn đột nhiên có chút hối hận vì tu luyện Phất Liễu U Điển rồi á, nếu cứ mỗi đêm đều phải làm như vậy, còn không bằng hắn tiếp tục tu luyện Thiên Hồn Kinh.
Nhận được đáp án khẳng định, Lăng Tiêu hài lòng cười lớn một tiếng, dùng sức, ma sát kịch liệt sinh ra khoái cảm phóng đại hơn bình thường tới mười mấy lần, trả giá và báo thù quả là tỉ lệ thuận với nhau, Du Tiểu Mặc hét lên một tiếng, đột ngột muốn bắn.
Quá bất lợi.
Du Tiểu Mặc ai oán nghĩ.
Bởi vì đã phát tiết rồi, cho nên dục vọng trở nên nửa mềm, Du Tiểu Mặc đang nghĩ có nên kẹp chặt để ép Lăng Tiêu cũng bắn luôn không, thì tiểu đệ đệ của hắn đột nhiên bị túm chặt, rồi lại bị trêu chọc vài cái, đã rục rịch đứng lên.
Du Tiểu Mặc nhìn lão nhị nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, lúc trước hắn căn bản không muốn thừa nhận câu này đúng, mà bây giờ dù không chịu thừa thận thì nó đã tự chứng minh rồi.
Chương trình ban đêm vẫn còn tiếp tục, mãi đến sáng sớm mới kết thúc.
Khi Du Tiểu Mặc tỉnh tại, linh kiện trên toàn thân như bị gỡ ra rồi lắp lại vậy đó, nhất là hai cái đùi và nơi tư mật nào đó ở phía dưới, hoàn toàn mất cảm giác luôn.
Lăng Tiêu nhận ra Du Tiểu Mặc đã tỉnh lại, liền đi vào trong, thấy đôi môi hắn khô ran, vội vàng rót cho hắn một chén nước.
Du Tiểu Mặc không từ chối, yếu hầu hắn khô như sắp bốc hỏa tới nơi, tối qua kêu quá lớn, cũng không biết đang nghĩ gì, một ngụm nước trong miệng hắn phun ra sạch, toàn bộ bắn vào trên người Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc bất chấp mấy thứ này, vội vàng nắm cổ áo Lăng Tiêu, “Tối qua có ai nghe được không?”
Hắn đã quên mất, ký túc xá của học khu A và B hoàn toàn khác nhau, hơn nữa cũng không phải là một gian phòng riêng biệt, chỉ cần âm thanh hơi lớn một chút cũng sẽ bị nghe được, với âm lượng của hắn tối hôm qua, tuyệt đối sẽ bị người khác nghe thấy.
Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, “Em yên tâm, tối qua ta đã đặt kết giới rồi, không ai nghe được đâu.”
Cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng yên tâm.
“Đúng rồi, em lên cấp.” Lăng Tiêu dùng giọng điệu cực kì bình thản để nói câu này, cứ như thể đang nói, ồ, đúng rồi, em đã ăn no chưa?
Du Tiểu Mặc sững sờ, tối qua, toàn bộ sự chú ý đều bị hắn đặt ở chỗ khác, căn bản là không hề chú ý tới thành quả sau khi song tu, chỉ vất vả tu luyện một buổi tối mà đã lên cấp bảy thượng phẩm, nhanh ghê.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ kiểm tra một chút, vừa xem xét đã không khỏi ngơ ngác.
Một buổi tối, mà đã từ cấp bảy trung phẩm nhảy lên cấp tám hạ phẩm là khái niệm gì vậy?
Thấy cái khuôn mặt ngốc đến ngẩn ngơ của hắn, Lăng Tiêu đã biết từ trước, ngồi xuống bên giường: “Thực lực của chúng ta chênh lệch quá lớn, có hiệu quả thế này cũng là bình thường, có điều chắc sau này không có hiệu quả rõ ràng như vậy nữa đâu, nhưng mà ngày sau cứ làm thêm mấy lần cũng được.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn y, không nhịn được mà nói tục, “Anh cút!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK