Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đi cùng Đoan Mộc Thanh là một lão giả lớn tuổi, tướng mạo uy nghiêm, thoạt nhìn không giống khách mời của Đoan Mộc Thanh, hẳn là trưởng bối, bởi vì ánh mắt Đoan Mộc Thanh nhìn ông ta rất tôn kính.

Sau khi bước vào tửu lâu, Đoan Mộc Thanh vốn định lên lầu tìm người, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy Du Tiểu Mặc ngồi gần cửa sổ, lập tức nói một tiếng với lão giả bên cạnh.

Lão giả nhìn về phía ba người đang ngồi, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Du Tiểu Mặc và Đạo Vân, cuối cùng rơi vào trên người Lăng Tiêu, dừng lại hai giây, liền đi tới chỗ bọn họ đang ngồi.

Đoan Mộc Thanh bước nhanh tới trước mặt Du Tiểu Mặc, giới thiệu: “Ân công, vị này chính là thúc bá của ta, ông biết ba vị ân công đã cứu mạng ta, cho nên mới cố ý tới nói cảm tạ với ba vị.”

“Tại hạ Đoan Mộc Chấn, vốn phụ thân của Tiểu Thanh muốn đích thân tới nói lời cảm hạ, nhưng gia chủ trùng hợp có việc quấn thân không đi được, cho nên tại hạ liền tự mình tới, mong ba vị bỏ qua cho.” Đoan Mộc Chấn chắp tay nói, vẻ lãnh đạm trên mặt chuyển thành hối tiếc.

Đạo Vân thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không nói gì, liền trả lời: “Đoan Mộc tiên sinh khách khí, cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.”

Hai bên hàn huyên vài câu, Đạo Vân vốn là người mau miệng, bất kể đối tượng là ai hắn cũng có thể chậm rãi bắt chuyện, cho nên nhanh chóng trò chuyện thoải mái với Đoan Mộc Chấn.

“Chuyện về không gian truyền tống, tại hạ đã nghe Tiểu Thanh nói rồi, chuyện này không khó, không biết lúc nào ba vị chuẩn bị rời khỏi Bắc Động?” Ánh mắt Đoan Mộc Chấn chuyển qua trên người Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ông cảm giác thật ra người làm chủ phải là hai người này.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu, thấy y không nói lời nào liền trả lời: “Đại khái là sau khi tham gia đấu giá hội, trước đó, Đoan Mộc tiên sinh, thực ra chúng ta có chuyện muốn nhờ các ngươi.”

Đoan Mộc Chấn khách khí đáp: “Du công tử không cần khách khí, ngươi là ân nhân của tiểu chất, chớ nói một việc, dù có ba việc, chỉ cần gia tộc Đoan Mộc đủ khả năng, chúng ta cũng không chối từ.”

Du Tiểu Mặc cười híp mắt nói: “Là như vậy, trước khi tới đây, chúng ta bị lạc mất vai bị bằng hữu, bọn họ cũng sẽ tới thành Thiên Hương, chỉ là thời gian bất định, nếu như chúng ta đi trước, ta muốn nhờ các ngài lưu ý hộ hai vị bằng hữu này, nếu như thấy họ, hãy nói cho họ biết hành tung của chúng ta.”

Loại chuyện nhỏ nhặt này, đương nhiên Đoan Mộc Chấn đáp ứng không ngớt lời, sau đó lại hỏi thăm tên và đặc điểm của hai người kia, Du Tiểu Mặc đều nói tỉ mỉ.

Mái tóc bạch kim của Ngân Qua rất đáng chú ý, dù ở đại lục Thông Thiên này cũng ít khi thấy ai có màu tóc ấy, còn Triển Vũ Hiên, khí chất của hắn rất không tồi, không khó nhận ra.

Ngày hôm qua, quả nhiên gia tộc Đoan Mộc đã đưa tới một tấm hắc thiếp.

Hắc thiếp lớn khoảng hai bàn tay người trưởng thành, không biết được chế tạo bằng vật liệu gì, bên trên được khắc bằng kiểu chữ màu trắng vô cùng đẹp. Bên phải phía dưới, là hai chữ Thương Minh.

Tấm hắc thiếp này vốn là của gia tộc Đoan Mộc, nhưng gia tộc Đoan Mộc không chỉ có một tấm, đưa một tờ cho họ cũng không phải là tổn thất gì.

Đoan Mộc Thanh muốn giao hảo với họ, liền chủ động đề nghị dẫn họ đi tham quan thành Thiên Hương.

Dù Bắc Động không sánh được với Nam Lục, nhưng phát triển lâu dài như vậy tình hình cũng không tệ lắm, thành Thiên Hương chính là đại biểu, nếu không thì sao Thương Minh có thể tổ chức đấu giá hội ở chỗ này.

Đạo Vân không đi cùng họ, hắn là đạo tặc, đến đâu cũng có nơi để đi, cho nên lúc rời khỏi tửu lâu hắn liền tách ra.

Du Tiểu Mặc không giữ hắn lại, có lẽ hắn đang đi nghe ngóng tin tức về sư phụ.

Về phần Đoan Mộc Thanh, Du Tiểu Mặc uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn, chỉ nhờ hắn nói cho họ biết chỗ nào náo nhiệt nhất trong thành Thiên Hương, sau đó đi cùng Lăng Tiêu.

Đoan Mộc Thanh đoán có thể bọn họ muốn đi riêng, không nói gì thêm, thẳng thắn nói vị trí phố giao dịch cho họ.

Phố giao dịch kiểu này có thể gặp được ở rất nhiều nơi.

Khoảng cách từ nơi này cho đến nơi Thương Minh tổ chức đấu giá hội cũng không xa, ở ngay đằng sau hội trường.

Nếu muốn tới phố giao dịch thì phải đi qua sàn đấu giá, bởi vì ngày mai bắt đầu đấu giá hội, cho nên chung quanh đã canh phòng nghiêm ngặt.

Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy, không nén nổi một tiếng thán phục.

Hội trường rất lớn, lớn gấp chục lần mấy nơi đấu giá mà Du Tiểu Mặc từng tham gia ở đại lục Long Tường, không khí cũng nghiêm túc hơn nhiều, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với những con đường xung quanh.

Bên cạnh đại môn đóng chặt của hội trường có mấy cái cửa nhỏ, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, tiếp tục đi dạo với Lăng Tiêu, không đến mười lăm phút sau, hai người lại tới phố giao dịch.

Từ xưa tới nay, phố giao dịch luôn là nơi phồn hoa náo nhiệt nhất trong mỗi thành thị, cảnh tượng hiện ra trước mặt họ là con phố rộng rãi, người qua lại tấp nập, tiếng động huyên náo bên tai không dứt, quả nhiên y hệt như Đoan Mộc Thanh đã nói, cực kì náo nhiệt.

“Phố giao dịch ở thành Thiên Hương còn náo nhiệt hơn cả đại lục Long Tường nữa, hàng hóa cũng tốt hơn nhiều, vừa tới đã nhìn thấy không ít linh đan linh thảo cao cấp, còn không ít loại nữa chứ.”

Du Tiểu Mặc hào hứng chạy tới mấy tiệm có vẻ náo nhiệt, từ sau khi trở thành đan sư cấp tám, vì một số việc, hắn gần như chưa tới mấy khu buôn bán, mà dù có tới cũng không mua được gì, tuy đại lục Long Tường là vị diện trung cấp, nhưng so ra vẫn kém vị diện cao cấp như đại lục Thông Thiên.

Nhưng, Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Đi dạo một vòng, hắn phát hiện quả nhiên những thứ kia đều dùng linh tinh để quy đổi, hơn nữa giá cả còn không thấp.

“Vậy nhìn xem có vừa ý cái gì không?” Lăng Tiêu mặc Du Tiểu Mặc đi dạo khắp nơi, nhưng vẫn theo sát phía sau hắn.

Du Tiểu Mặc lập tức không khách khí nữa, chạy tới sạp hàng mà mình cảm thấy hứng thú, tuy rằng chen chúc, nhưng không thể cản trở sự nhiệt tình của hắn, nhìn đông, ngó tây, đúng là mua được không ít thứ.

Bản thân hắn có thể luyện ra linh đan, cho nên cứ hình thấy quầy hàng bán linh đan là hắn thẳng thừng bỏ qua liền, bởi vì nếu có linh đan từ cấp tám trở nên, chắc cũng không xuất hiện ở nơi này.

Chỉ là hành vi mua sắm phung phí này lại làm không ít người đỏ mắt.

Bắc Động là vùng man hoang, đa số cư dân ở đây đều không giàu có, đối với người bình thường mà nói, chắc khoảng trăm khối linh tinh đã đủ để họ tiêu dùng nhiều năm rồi.

Bởi vậy có thể thấy, người Bắc Động nghèo khó cỡ nhào, khó trách một số người lại đỏ mắt.

Thậm chí có người còn hận linh tinh của Du Tiểu Mặc không thể trở thành của mình.

Du Tiểu Mặc không chú ý, nhưng Lăng Tiêu đi theo sau hắn lại thấy rõ ràng, trên người y tản ra một luồng y áp nhàn nhạt, vừa cảm nhận được uy áp này, dù những người kia có hâm mộ ghen ghét đến đâu cũng chẳng dám đắc tội với họ, nơi này nhiều nhất là dân du cư độc hành, sau lưng không hè có chỗ dưuạ.

Du Tiểu Mặc đem đống tài liệu mới càn quét được để vào không gian, nhưng có một điều làm hắn tiếc nuối.

Phố giao dịch không bán hạt giống, ngay cả linh thảo chưa thành thục cũng không có, toàn bộ đều là linh thảo đã thành cây, nhưng cũng đáng ngượng mộ lắm vì phần lớn linh thảo đều là trung phẩm, thậm chí có cả thượng phẩm luôn, tuy rằng hơi ít, nhưng không giống đại lục Long Tường, còn chẳng có lấy một cây.

Du Tiểu Mặc không muốn lãng phí linh thủy chỉ để tưới linh thảo nữa, cho nên mua luôn linh thảo thượng phẩm, lúc này mới khiến người khác hâm mộ không ngừng.

Giá cả của linh thảo thượng phẩm và linh thảo trung phẩm cách biệt một trời một vực, mà người vừa ra tay đã mặc sắc mua một đống linh thảo thượng phẩm thế kia, xưa giờ cũng có, nhưng tuyệt đối đáng chú ý. Kết quả là trong lúc Du Tiểu Mặc không biết, chung quanh đã có thêm một đám người tâm địa bất lương, chỉ là còn chưa tới gần, đã bị Lăng Tiêu dọa cho chạy mất dép.

“Tiếc ghê, sao không bán lô đỉnh nhỉ?”

Du Tiểu Mặc còn định nhân cơ hội này xem có thể đổi một cái lô đỉnh tốt hay không, nhưng dạo qua hơn hai mươi mấy quầy hàng, số lượng lô đỉnh được bày bán ít đến thương cảm, chỉ có một hai cái mà thôi, đã thế chất lượng còn kém hơn cả lô đỉnh mà phó viện trưởng đã đưa cho hắn, trong lòng không nén nổi tiếc nuối.

Lăng Tiêu đi tới an ủi: “Phần lớn người ở Bắc Động đều là tu luyện giả, dù có lô đỉnh tốt thì cũng không xuất hiện ở nơi này, nếu em muốn đổi cái khác, đợi đến Nam Lục có thể đi xem.”

Du Tiểu Mặc cũng biết gượng ép không được, không thèm xoắn xuýt quá lâu, nhanh chóng khôi phục tinh thần, kéo Lăng Tiêu tới quầy hàng kế tiếp.

Quầy hàng này không giống như những gian hàng khác, bên trên bày đủ thử đồ hỗn tạp, không có linh thảo và linh đan, mà chỉ có mấy thứ nhìn như đồ chơi.

Chủ quán là một nam tử có vẻ mặt gian giảo, vừa xét từ tướng mạo đã thấy đây không giống người tốt, nhìn thấy họ đi tới, trên mặt đã chất đầy dáng tươi cười, “Hai vị đại ca, muốn xem gì cứ tự nhiên, chỗ ta bán toàn đồ tốt thôi, tuyệt đối không lừa ngươi đâu.”

Nam tử đã sớm chú ý tới sự hiện diện của hai người, nhất là Du Tiểu Mặc rộng rãi kia.

Vốn còn đang nghĩ phải làm sao để dụ họ tới đây, không giờ người đã tự dẫn tới cửa, cũng bớt cho gã kha khá phiền toái, còn làm gã mừng rỡ không thôi.

Du Tiểu Mặc tùy ý liếc nhìn hàng hóa đặt trên quầy.

Mấy thứ mà vẻ ngoài tuyệt đối có thể liệt vào hàng đồ bỏ mà cũng gọi là thứ tốt á?

Nam tử thấy hắn hơi ghét bỏ, vội vàng cầm lấy một vật giải thích: “Vị đại ca kia, mọi thứ không thể nhìn bề ngoài, tuy mấy món hàng của ta có vẻ ngoài không được đẹp, nhưng toàn là đồ tốt đó, ví dụ như món đồ trên tay ta này, đừng nói nó là thứ mỏng mỏng, nó lại là tơ chắn được Vĩnh Hạc đại sư đại danh đỉnh đỉnh khắp đại lục Thông Thiên luyện chế, chỉ cần đặt nó trên đầu, sẽ biến thành người vô hình ngay.”

Vĩnh Hạc đại sư? Là ai vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK