Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm cùng đứng đầu bài kiểm tra thứ nhất.

Chuyện này rất nhanh đã được đồn ầm khắp nơi, nếu như sự việc hôm báo danh ở hội quán chỉ khiến mọi người biết tới tên của Du Tiểu Mặc, thì bây giờ hắn đã thực sự nổi tiếng rồi.

Những người vốn chỉ thoáng kinh ngạc với một thiên tài mười tám tuổi, thậm chí có đạo sư còn tuyên bố chắc chắn sẽ không nhận cái loại đệ tử kiêu ngạo ngang ngược như vậy, đã vội vàng chạy tới trước khi buổi kiểm tra thứ hai bắt đầu, họ muốn biết, đến cùng là người thế nào lại so đấu được với Đằng Tử Tâm.

Bài kiểm tra thứ hai sẽ thực hiện vào buổi chiều, vì vậy mọi người có một canh giờ rảnh rỗi để hoạt động tự do, nhưng sau đó phải lập tức chạy về kiểm tra, nếu có ai đến muộn thì coi như tự hủy bỏ tư cách dự thi.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không rời khỏi đại điện mà tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trong đại điện cũng có ghế để mọi người nghỉ chân, chỉ là không nhiều, sau khi vòng thi đầu tiên kết thúc, có rất nhiều người lập tức chạy tới giành ghế, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu coi như hưởng ké ánh sáng của Ninh Tĩnh đạo sư, cũng nhận được hai chỗ ngồi.

Tại vòng kiểm tra đầu tiên, tuy nhiều đan sư đã vượt qua rồi, nhưng thời điểm rèn luyện ấy đã làm sức mạnh linh hồn bị tiêu hao quá lớn, nếu trực tiếp kiểm tra luôn chắc chắn sẽ không chịu nổi, cho nên một canh giờ này thực ra là thởi gian để cho họ hồi phục sức mạnh linh hồn.

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều cần nghỉ ngơi, ví dụ mấy vị thiên tài như Đằng Tử Tâm, rèn luyện có một cây linh thảo chẳng hao tốn hết bao nhiêu sức mạnh linh hồn của họ.

Du Tiểu Mặc không để ý tới ánh mắt tò mò của những người kia, thời gian kiểm tra nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, bây giờ đã là gần giữa trưa, với hắn thì đây chính là thời gian ăn cơm, vì vậy hắn lấy ra mấy trái linh quả ngon lành mọng nước, vừa ngửi đã thấy ngọt ngào ngon miệng.

Du Tiểu Mặc mua linh quả vào lúc trước, khi ấy hắn cảm thấy quả này ăn thật ngon, liền mua để tồn đó, lúc đói bụng lại không tiện ăn cơm có thể dùng để chống đói.

Dưới ánh mắt của mọi người, hắn đưa một trái cho Lăng Tiêu.

Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Tiêu nhận đồ ăn từ hắn, cho nên cầm lấy vô cùng bình thản.

Cao Dương chạy tới, kinh ngạc hỏi: “Du huynh đệ, ngươi tới tham gia kiểm tra mà cũng mang theo linh quả hả?”

Loại trái cây này không đắt lắm, ở đâu cũng mua được, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy có người đến kiểm tra còn cẩn thận chuẩn bị cả cơm trưa, nếu là người khác chắc lúc này chẳng còn tâm trạng mà nuốt thứ gì ấy chứ, còn Du Tiểu Mặc thì lại rất thoải mái.

Du Tiểu Mặc cắn một miếng thật bự, nghe được câu hỏi mới giải thích: “Không phải, đây là ta mua mấy tháng trước, ừm, còn chưa ăn xong, à, Cao đại ca có muốn ăn không?”

Nói xong, hắn lại tìm trong túi trữ vật… Thực ra là trong không gian lấy ra một trái linh quả đưa tới trước mặt y.

Cao Dương cúi đầu nhìn linh quả trong tay hắn, mùi hương có vẻ rất ngọt, căn bản còn muốn từ chối, vậy mà tay lại vô thức nhận lấy.

Du Tiểu Mặc rất vui, lại đưa cho Ninh Tĩnh đạo sư một quả.

Ninh Tĩnh đạo sư có chút tò mò sao linh quả để trong túi trữ vật lâu vậy mà không hề mất nước, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có thể là do được bảo quản trong hộp ngọc nào đó, bàn tay trắng nõn đưa ra đón linh quả sau đó nói một tiếng cám ơn.

Du Tiểu Mặc lại đáp lại không khách sáo, hai người đã giúp hắn mà, đáp lại họ chút gì là chuyện nên làm.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, “Oa, ta cũng muốn ăn linh quả nữa.”

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, đã thấy Bách Lý Tiểu Ngư đang thèm thuồng nhìn linh quả bị ăn hết một nửa trên tay hắn, nước miếng sắp chảy ra luôn rồi, Đồng Việt Húc đứng cạnh thì có vẻ rất bất đắc dĩ.

Đồng Việt Húc bị Bách Lý Tiểu Ngư kéo tới, nhìn thấy một đám người đang ăn linh quả, hắn liền thèm, rõ ràng với thân phận của hắn thì thiếu gì của ngon vật lạ, nhưng vấn đề là, Bách Lý Tiểu Ngư là một đứa nhỏ tham ăn, nhìn thấy người khác ăn cái gì cũng thèm, hơn nữa rất dễ dàng bị mua chuộc vì đồ ăn.

Đồng Việt Húc chắp tay nói với Du Tiểu Mặc, hơi áy náy: “Thật có lỗi, lại tới quấy rầy mấy vị rồi.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Không sao.”

Hắn chỉ là bị Bách Lý Tiểu Ngư nhìn tới tê dại mà thôi, tên này đúng là chẳng biết khách khí, có điều từ đó tới giờ hắn chưa bao giờ gặp được người thẳng thắn như vậy, có vẻ gì đó rất trong trẻo, vì vậy lại lấy ra hai trái nữa.

Bách Lý Tiểu Ngư gần như không kịp chờ đợi luôn rồi ấy, sau khi nhận lấy thì kín đáo đưa một trái cho Đồng Việt Húc, “Việt Húc ca, người ta tốt bụng đó, anh cũng ăn đi.” Nói xong thì bản thân cúi xuống cắn rôm rốp một miếng.

Đồng Việt Húc dở khóc dở cười, cuối cùng lại hóa thành một sự sủng nịch đầy bất đắc dĩ, áy náy nói với Du Tiểu Mặc: “Tính tình của Tiểu Ngư là như vậy, kính xin Du huynh đệ thứ lỗi.”

Du Tiểu Mặc liên tục khoát tay, “Không sao, hắn như thế rất tốt.”

Đồng Việt Húc mỉm cười: “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Du huynh đệ đứng đầu trong buổi kiểm tra.”

Du Tiểu Mặc nghe mà xấu hổ lắm luôn, cả đời trước khi học hắn còn chưa bao giờ đứng nhất lớp kìa.

Nghe được nội dung nói chuyện của họ, Bách Lý Tiểu Ngư cũng xán lại, hào hứng nói thêm: “Đứng đầu rất là tốt, lần này ngươi hạ thấp Đằng Tử Tâm rồi, cô nàng nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt.”

“Ngươi không thích cô ta?” Nghe giọng điệu của hắn, Du Tiểu Mặc tò mò nói.

“Không thích.” Bách Lý Tiểu Ngư không do dự, đầu lắc qua lắc lại như trống bỏi, “Bả rất là đáng ghét, xem thường ta.”

Đồng Việt Húc lắc đầu, giải thích: “Ba tháng trước Đằng Tử Tâm cùng sư phó của cô ta đi du lịch về, gặp được Tiểu Ngư lại nói hắn một câu, vì vậy bị Tiểu Ngư ghi hận đến giờ, thực ra từ lâu trước kia hai người đã nhìn nhau không vừa mắt rồi.”

Thì ra là thế, nhưng mà…

Du Tiểu Mặc liếc Đằng Tử Tâm một cái, thực ra hắn cũng không thích Đằng Tử Tâm, tuy chưa từng tiếp xúc với người này, nhưng cảm giác Đằng Tử Tâm mang lại cho hắn thật sự không tốt, nhưng hắn không thể tả được đó là cảm giác gì.

“Du Tiểu Mặc, ta có thể gọi người là Tiểu Mặc không? Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ngư nha.” Bách Lý Tiểu Ngư đột nhiên chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc, cặp mắt tròn to trong veo chớp chớp.

Du Tiểu Mặc đang mải suy nghĩ, thiếu chút nữa đã bị giật mình, sau khi lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng: “Được.”

Bách Lý Tiểu Ngư lập tức cười tươi rói, dáng vẻ rất sung sướng, lại gọi hai tiếng, “Tiểu Mặc Tiểu Mặc, sau này chúng ta là bạn rồi.”

Đúng lúc Du Tiểu Mặc chuẩn bị đáp lại một tiếng, giọng nói của Lăng Tiêu lại khẽ vang lên.

“Tiểu Mặc Mặc, hai người thực ra có chút giống nhau.”

Âm thanh của y không lớn không nhỏ, mấy người xung quanh cũng nghe được, nhao nhao nhìn về phía y.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Bách Lý Tiểu Ngư cười đến ngây thơ cực kỳ, kín đáo hỏi: “Bọn em giống nhau ở đâu?”

Lăng Tiêu nén cười, “Lúc cười… Nhìn ngốc như nhau.” Y sống lâu như vậy, cũng nhìn ra đây chính là bản tính của Bách Lý Tiểu Ngư, cho nên mới không ngăn cản họ kết bạn.

Du Tiểu Mặc, “…”

Bách Lý Tiểu Ngư, “…”

Nhìn hai khuôn mặt phản ứng y như nhau kia, Đồng Việt Húc muốn cười mà không thể cười được, cố nín thật là vất vả.

Bách Lý Tiểu Ngư giật giật tay áo của Du Tiểu Mặc, “Tiểu Mặc, người này là ai vậy?”

Du Tiểu Mặc khoanh tay, “Ngươi cứ coi như hắn không tồn tại là được.”

Bách Lý Tiểu Ngư nói, “Nhưng mà ta không thể nào coi hắn như không tồn tại được.”

Du Tiểu Mặc hỏi, “Vì sao?”

Bách Lý Tiểu Ngư thẳng thắn: “Mới nãy hắn nói ta cười ngốc như ngươi á, rõ ràng ta không có ngốc, mọi người đều nói ta rất đáng yêu, sao có thể giống ngươi được!”

Du Tiểu Mặc, “…”

Ngươi đó, đừng có nói xấu người ta theo kiểu thành thật như vậy!

Mấy người vây xem suýt thì cười thành tiếng, rõ ràng đây là hai kẻ ngốc chơi chung với nhau mà.

Trong lúc bọn họ trò chuyện vui vẻ, thời gian đã vội vàng đi qua, một tiếng chuông báo lanh lảnh vang lên, Quan Vĩnh trưởng lão lại xuất hiện, hơn nữa còn tuyên bố vòng hai sắp bắt đầu, bảo mọi người tới tập hợp ở phía trước.

Số người tham dự kiểm tra vòng hai ít hơn vòng thứ nhất nhiều, bởi vì không muốn tốn thêm thời gian, số lượng bệ đá lại tăng thêm mười cái, như vậy những người đứng ở đây đều có thể làm bài kiểm tra một lượt.

Có thể tùy ý chọn lựa bệ đá, Du Tiểu Mặc tạm biệt Lăng Tiêu rồi chọn một bệ đá trong góc như thường lệ.

Chỉ là hắn chưa đứng được bao lâu, một bóng áo màu tím đã tiến lên đứng cạnh hắn, Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, người kia lại là Đằng Tử Tâm.

Thấy hắn nhìn qua, ánh mắt thờ ơ của Đằng Tử Tâm cũng nhìn về phía hắn, hai ngón tay vuốt sợi tóc xòa trên má, nở một nụ cười nhạt: “Du Tiểu Mặc, để cho ta nhìn thực lực của ngươi một chút.”

Cho dù ngươi muốn nhìn cũng không cần đứng cạnh ta chứ hả?

Du Tiểu Mặc nhìn qua chỗ khác, câm nín mà nghĩ.

Cách đó không xa, Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn muốn chọn bệ đá cạnh Du Tiểu Mặc cơ, không ngờ lại bị Đằng Tử Tâm chiếm trước, tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Đồng Việt Húc đành phải an ủi hắn, dỗ dành kêu hắn tới chọn bệ đá trước mặt Du Tiểu Mặc.

Linh thảo dùng để kiểm tra sẽ do công hội cung cấp, bởi vì chỉ cần luyện được một viên linh đan cấp bốn là có thể qua vòng, cho nên công hội cũng không căn cứ vào tình huống của mỗi cá nhân mà phân linh thảo, cũng vì thế, dù Đằng Tử Tâm đã là đan sư cấp năm, nhưng linh thảo trước mặt nàng vẫn giống như mọi người, vì vậy vòng này đối với Đằng Tử Tâm mà nói, chỉ đơn giản như uống nước.
Truyện đang hot:
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK