Mục lục
Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể <Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân>
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần là yêu thú chắc chắn sẽ có thời kỳ động dục, Tiểu Hắc nói nó không có cũng không đúng hoàn toàn, nhưng chỉ cần Tiểu Hắc không muốn, đúng là có thể coi như không có thời kỳ động dục.

Bởi vì thực lực của yêu thú càng mạnh, hoàn toàn có thể dùng tu vi của bản thân để ngăn chặn bản năng động dục, không hề có ảnh hưởng tới cơ thể, nhưng từ trước tới nay kỳ động dục của Xà Cầu và Mao Cầu còn mạnh hơn yêu thú bình thường nhiều nhiều, cộng với việc chúng luôn thích làm theo ý mình, cho nên không cố gắng áp chế.

Vũ Thành nghe cả buổi mới phát hiện, nam tử áo đen lãnh khốc này lại là một con yêu thú, mặc dù bây giờ rất nhiều yêu thú biến hóa, nhưng hắn vẫn tò mò quan hệ giữa con yêu thú này và Du Tiểu Mặc.

Tiểu Hắc đã sớm chú ý tới gã loài người này cứ nhìn mình mãi, sau khi nói dứt lời với Du Tiểu Mặc liền lạnh lùng liếc nhìn Vũ Thành, mang theo ý cảnh cáo.

Vũ Thành lúng túng nhìn qua chỗ khác.

Du Tiểu Mặc tình cờ chứng kiến, “Này, ngươi làm sao vậy?”

Vũ Thành đáp: “Ta không gọi này, ta tên là Vũ Thành.”

Du Tiểu Mặc nói: “Được rồi, nhưng sao ngươi vẫn còn ngồi đây?” Hắn cảm giác mình với người này vẫn chưa quen thân đến mức có thể ngồi cùng bàn.

Biểu lộ của Vũ Thành càng mất tự nhiên hơn, “Tửu lâu Song Ngư là địa bàn của ta, ta muốn ngồi đây còn phải hỏi ý kiến người khác hả?”

“Ừa, không cần.” Du Tiểu Mặc quyết định không tính toán với hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi xôn xao ồn ào, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, có vẻ rất nhanh sẽ chạy về phía tửu lâu Song Ngư, mấy giây sau, một bóng trắng đột nhiên xông vào từ cửa lớn, lao vào trong ngực Du Tiểu Mặc, nhanh như chớp.

Nếu không có cảm ứng từ khế ước, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ giật mình đập bay nó luôn ấy chứ, cúi đầu xem xét liền gặp một cặp mắt màu đỏ sáng lóng lánh, ngay sau đó, lại có một cái đầu nhỏ hơn màu vàng chui ra từ dưới bụng nó, không phải Thôn Kim thú thì là ai.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Các nguơi…”

Còn chưa nói hết lời, một đoàn người cầm kiếm khiêng đao đột nhiên vọt vào từ bên ngoài, hùng hùng hổ hổ, bộ dạng bất thiện.

Không đợi Du Tiểu Mặc kịp phản ứng, Tiểu Cầu lập tức giãy dụa, vội vàng chui vào trong áo hắn.

Du Tiểu Mặc: “…”

Gã nam tử cầm đầu có một vết sẹo thật dài trên mặt, vết sẹo tung hoành nửa bên mặt, phế đi một con mắt, khiến khuôn mặt vốn đã tục tằng còn thêm vài phần hung ác ngoan độc, trên vai gã khiêng một thanh đại đao dài hai mét, toàn thân tản ra mùi máu tươi, đứng ở cửa vào liếc nhìn đại sảnh, ai bị gã nhìn đều cảm thấy da đầu tê dại.

“Ôi trời ơi, chẳng phải đây là Độc Nhãn mặt sẹo sao?”

“Bà mẹ nó, sao tên ôn thần này lại chạy đến đây?”



Khắp tửu lâu vang lên tiếng bàn tán xì xào, rõ ràng mọi người đều biết gã mặt sẹo này, đã vậy còn rất kiêng kị, lúc nói chuyện cố gắng nói thật nhỏ, mặc dù vậy vẫn có vài người nghe được.

Độc Nhãn mặt sẹo bước về phía trước một bước, ương ngạnh bừa bãi nói: “Ta đang truy đuổi một con yêu thú màu trắng bạc, ai nhìn thấy nó tốt nhất đừng có giấu diếm, nếu không…”

Lời uy hiếp còn chưa nói hết, tầm mắt của mọi người đã đồng loạt nhìn về phía Du Tiểu Mặc, vừa nãy lúc bóng trắng kia lao vào, họ nhìn thấy rõ ràng.

Độc Nhãn mặt sẹo nhìn theo tầm mắt của họ thấy được ba người đang ngồi trong góc, khuôn mặt vuông lập tức nở một nụ cười xấu xí ghê tởm, sải bước đi về phía ấy.

Du Tiểu Mặc xem tình hình là biết Tiểu Cầu gây họa rồi, thoạt nhìn thì gã mặt sẹo này không giống nhân vật bình thường, tính tình cũng không được tốt cho lắm.

“Du Tiểu Hắc, các ngươi phải cẩn thận.” Vũ Thành thì thầm nói với hắn, “Gã là Độc Nhãn mặt sẹo của Diều Hâu hội, thực lực Đế cảnh ba sao, hoành hành ngang dọc ở thành Trung Tâm đã lâu, nhưng không ai dám làm gì gã, bởi vì hội trưởng của Diều Hâu hội là một trong mười Thần trên Thông Thiên Bảng – Ưng Thần, kẻ này là đệ đệ của Độc Nhãn mặt sẹo.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, hóa ra có bối cảnh thế này, bảo sao dám hung hăng càn quấy ở thành Trung Tâm, còn tùy tiện xông vào tửu lâu Song Ngư thế này.

Theo suy đoán của hắn, lúc này tửu lâu Song Ngư cũng có một cường giả Thần cảnh tọa chấn, tuy thực lực không cao bằng Diều Hâu, nhưng bởi vì sau lưng còn có người thành lâp thần bí, cho nên Diều Hâu hội không dám phát sinh xung đột lớn với tửu lâu Song Ngư.

Có điều, chưa ai từng gặp người thần bí kia, cho nên Diều Hâu hội cảm giác mình tài trí hơn người, nhiều khi cũng chẳng đặt tửu lâu Song Ngư ở trong mắt.

Lúc Độc Nhãn mặt sẹo xông vào, cũng ôm ý nghĩ này.

Đi đến trước mặt họ, một chân Độc Nhãn mặt sẹo dẫm mạnh lên mặt ghế, ánh mắt rơi vào trên người Vũ Thành, nở nụ cười, “Hóa ra là Vũ thiếu gia, không biết ngươi có thấy con yêu thú kia không?”

Vũ Thành cười nhạo: “Sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Độc Nhãn mặt sẹo hừ một tiếng, “Bây giờ là việc riêng của Độc Nhãn ta, hy vọng Vũ thiếu gia thông minh một chút, không nên nhúng tay vào chuyện này.”

Vũ Thành giận tái mặt, “Độc Nhãn, đừng tưởng rằng ngươi có chỗ dựa là có thể làm ẩu mọi nơi, đây là địa bàn của tửu lâu Song Ngư, nếu ngươi dám sinh sự, đừng trách ta gọi người đuổi ngươi ra ngoài.”

Vừa nói xong, khắp tửu lâu bỗng hiện lên một khí tức mạnh mẽ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Độc Nhãn mặt sẹo nhìn Vũ Thành một cái, chợt rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, quát lớn: “Tiểu tử, ta biết ngươi đã giấu con yêu thú kia đi, giao nó ra đây.”

“Nó là khế ước thú của ta, vì sao ta phải đưa nó cho ngươi.” Mặc kệ có phải do Tiểu Cầu tự rước họa hay không, Du Tiểu Mặc đều không có ý định giao nó ra.

“Tiểu tử, có rượu mời không uống lại đòi uống rượu phát hả, khế ước thú của ngươi đụng phải lão đại của chúng ta, tốt nhất là nên thức thời giao ra đây, nếu không thì ngươi chẳng còn mạng mà hưởng phúc đâu.” Tiểu đệ sau lưng Độc Nhãn mặt sẹo phẫn nộ quát.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Khế ước thú của ta đụng phải lão đại nhà các ngươi? Vậy đụng rồi có bị thương không, có nát miếng da nào không, phải bồi thường cho các ngươi bao nhiêu linh tinh?”

Đúng lúc này, một cây đại đạo giáng từ trên cao xuống, loảng xoảng loảng xoảng đập trúng cái bàn họ đang ngồi, cái bàn yếu ớt không chịu nổi phụ tải, lập tức bể thành từng khối.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn lên, chủ nhân của nhát đao kia đúng là Độc Nhãn mặt sẹo, gân xanh trên mặt gã đã nổi rõ, khuôn mặt chữ điền lúc tức giận lại càng thêm dữ tợn đáng sợ, ánh mắt âm tàn nhìn hắn chằm chằm.

“Tiểu tử, ngươi có gan đấy!”

Du Tiểu Mặc đáp: “Quá khen.”

Độc Nhãn mặt sẹo cũng không mất lý trí vì câu nói của hắn, gã lăn lộn ở thành Trung Tâm này nhiều năm như vậy há lại là trò đùa, hơn nữa đây là địa bàn của tửu lâu Song Ngư, nếu gã dám động thủ phá hoại, hai lão già kia cũng sẽ động thủ, vì một tiểu tử không biết từ đâu ra mà náo loạn tửu lâu Song Ngư, nhìn sao cũng thấy không có lợi.

Tuy rằng gã không hề để tửu lâu Song Ngư vào mắt, nhưng đệ đệ đã dặn dò gã, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được gây xích mích với tửu lâu Song Ngư.

“Ngươi đã muốn thay mặt khế ước thú của ngươi bồi tội, nể mặt Vũ thiếu gia, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, lấy một trăm vạn linh tinh ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Độc Nhãn mặt sẹo chặt đẹp.

Đám người vây xem suýt thì phun nước miếng, đòi một trăm vạn linh tinh làm tiền bồi thường? Nhưng đây đúng là tác phong của Độc Nhãn mặt sẹo.

Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Đụng một cái mà đòi trăm vạn linh tinh, ngươi làm như linh tinh dễ kiếm lắm à? Con nít ba tuổi cũng không nói vậy nữa là, không có một trăm vạn linh tinh, chỉ có một trăm linh tinh thôi.”

Toàn bộ đại sảnh chìm vào yên tĩnh.

Một trăm vạn linh tinh thì gọi là chặt đẹp, nhưng một trăm linh tinh chỉ đủ để đuổi ăn mày, với thân phân của Độc Nhãn mặt sẹo, đúng là mất giá.

“Coi chừng!”

Vũ Thành la thất thanh, hắn rất hiểu Độc Nhãn mặt sẹo, tên này bị Du Tiểu Mặc mỉa mai như thế, chắc chắn đang thẹn quá hóa giận, không lên tiếng đã muốn động thủ.

Không cần Vũ Thành nhắc nhở, Du Tiểu Mặc đã phát hiện sát khí tỏa ra từ người Độc Nhãn mặt sẹo kia, lập tức lui về phía sau, dù gã là cường giả Đế cảnh, nhưng hắn cũng là đan sư cấp mười nhé, nếu thật sự phải giao chiến thì chưa chắc hắn đã thua.

Mảnh gỗ vụ của cái bàn rơi trên đất đã bị hai luồng khí thế tương xứng nghiền nát vụn, người xung quanh sợ bị liên lụy, nhao nhao lùi lại, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Du Tiểu Mặc.

Độc Nhãn mặt sẹo vẫn đứng tại chỗ, nét mặt của gã cũng giống như mọi người, nhìn Du Tiểu Mặc như thấy điều gì khó tin lắm, “Nhìn thế mà cũng là đan sư cấp mười?”

Đại lục Thông Thiên khác với đại lục Long Tường, đa số công pháp và kỹ pháp từ viễn cổ vẫn được lưu truyền, chỉ cần học tập những thứ này, dù là đan sư thì sức chiến đấu cũng có thể sánh ngang tu luyện giả.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng, giá trị của đan sư cao hơn tu luyện giả nhiều, đan sư cấp bậc càng cao, chỉ cần tiện tay treo giải thưởng, sẽ có rất nhiều cường giả muốn cống hiến sức lực cho họ, cũng may mà bây giờ hắn chỉ là một đan sư cấp mười, nếu để hắn trở thành đan sư cấp mười một, đây mới thật sự là phiền toái.

Nghĩ vậy, trong mắt Độc Nhãn mặt sẹo hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, đã đắc tội rồi, vậy thì giết đi là xong.

Giờ khắc này, rốt cục thì Tiểu Hắc cũng hối hận vì thực lực của mình, nó chỉ có tu vi cấp chín sáu sao, mặc dù tốc độ lên cấp thế này đã nhanh lắm rồi, nhưng không thể nào trở thành đối thủ của cường giả Đế cảnh.

“Độc Nhãn mặt sẹo, ngươi dám sinh sự trong tửu lâu Song Ngư?” Phát giác được sát khí của gã, Vũ Thành tức giận quát lớn.

Độc Nhãn mặt sẹo không để ý đến hắn, giơ trường đao trong tay vung về phía Du Tiểu Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK