Còn cái cấm chế này, đối với người khác thì khó có thể phá hủy, trừ khi người này am hiểu phù văn, trận pháp hoặc cậy mạnh dùng lực phá cấm chế, bằng không thì chỉ có thể nhìn bảo vật bên trong mà chảy nước miếng, nhưng đối với Tử Phong, cái cấm chế này tồn tại cùng với không tồn tại không khác gì nhau. Hắn có ít nhất vài cách để vượt qua nó, một là dùng Ngụy trang sau đó trực tiếp đi xuyên qua, không thì dùng Thiên Ma Nhãn để tìm kiếm mắt trận phá đi cấm chế, hoặc cùng lắm là sử dụng Chân dạng và Thiên Ma Nhãn, hắn không tin là đến thế rồi mà vẫn không xử lí được cái cấm chế cỏn con này.
Cũng may là mọi thứ không có gây khó dễ với Tử Phong quá, hắn cũng hơi ngạc nhiên khi bản thân đã chuẩn bị tinh thần nhưng cuối cùng thì chỉ một lần sử dụng Ngụy trang, hắn đã mang được đồ vật ra ngoài. Nhìn đồ vật trong tay, lúc này ba người mới có cơ hội nhìn kĩ, cái thứ này trông vừa giống kim loại vừa giống nhan thạch, cầm trên tay thì vô cùng nặng, nếu không phải khí lực của hắn giống như quái thú thì cũng không chắc có thể nâng thứ này lên.
“Hai người nhận ra thứ này không??” Tử Phong với vốn kiến thức ít ỏi từ trong mấy quyển thư tịch rất nhanh liền nhận ra rằng chừng đó là không đủ, hướng về nhị nữ mà hỏi.
Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhìn ngó một lúc sau đó liền lắc đầu, có vẻ như hai nàng cũng không nhận ra thứ này là gì. Tử Phong thở dài một tiếng, thôi thì chịu khó nhức đầu một chút vậy, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chân dạng – Phân tích nhãn!!”
Đầu óc hắn giống như căng ra hết cỡ, từng dây thần kinh giống như là đang phải chịu một áp lực cực kì to lớn, hai mắt hắn mở to ra, thế giới quan của hắn liền thay đổi 180 độ, toàn bộ mọi thứ trong tầm mắt hắn lúc này đều hiện lên thông tin.
Hơi khó chịu trước cảm giác này, Tử Phong đưa mắt nhìn khối đá trong tay, quả nhiên thông tin của nó cũng hiện lên trong mắt hắn
-Thiên Tinh Thạch: Vẫn thạch từ vũ trụ rơi xuống, có chứa một loại kim loại không tên cực kì cứng rắn, là nguyên liệu luyện khí thượng hạng, có thể được dùng làm chủ tài liệu cho Bảo khí.
Chậc, trúng lớn rồi, Tử Phong hắn từ hồi bị hủy đi thanh Truy Hồn Huyết Kiếm thì đã không còn binh khí thuận tay nữa, mặc dù sử dụng mấy cây cốt thứ cũng được, nhưng không phải là biện pháp lâu dài a, hắn thật sự cần một kiện vũ khí thuận tay, cơ bản thì mấy cây cốt thứ của hắn không dùng được Trảm Nguyệt Thất Thức, từ đó khiến chiến lực của hắn giảm sút nghiêm trọng a.
Bảo khí là thứ chuyên dùng bởi Tôn cấp, bởi chỉ có Tôn cấp thì mới đủ linh lực kịch hoạt năng lực của Bảo khí, nhưng Tử Phong cũng có thể được coi là một ngoại lệ, lượng linh lực hắn sở hữu đủ để cho bất kì tên Vương cấp cửu phẩm nào phải xấu hổ mà cắn lưỡi tự sát, so với Tôn cấp nhất phẩm cũng chỉ kém có một hai thành, mà một Tôn cấp đã có dư lực để kích hoạt năng lực của Bảo khí, cớ sao hắn lại không thể chứ.
Hiện tại ngẫu nhiên kiếm được chủ tài luyện chế Bảo khí, hắn có thể kiếm một số nguyên liệu luyện khí khác, sau đó tiêu hao điểm tích lũy để hệ thống luyện chế cho hắn một kiện Bảo khí a, tránh cho việc do không có vũ khí tốt mà hắn không thể sử dụng Trảm Nguyệt Thất Thức vốn có uy lực cường đại.
Giải trừ Chân dạng, Tử Phong không nói không rằng cất khối Thiên Tinh Thạch trong tay đi, hắn không có việc gì phải nói lai lịch của thứ này cho hai nữ nhân kia biết cả, dù gì thì hắn cũng cần đến nó. Nhị nữ thấy hắn cất đi cũng không nói gì, đồ là hắn lấy được, về lí là thuộc về hắn, hơn nữa suốt chặng đường hắn đã cứu mạng hai người bao lần, hai nàng cũng khó mà mở miệng đòi hỏi gì hơn.
Thông đạo khá là dài, thậm chí dài tới mức Tử Phong bắt đầu nghi ngờ diện tích thực sự của cái cung điện này có vẻ như là to một cách…………bất thường. Suốt dọc đường ba người bắt gặp vô số căn phòng, phòng trống chiếm đại đa số, những căn phòng có chứa đồ vật rất ít, hầu hết là chứa vàng bạc châu báu, tất cả đều được Tử Phong vơ vét bằng sạch, nhưng cá biệt vẫn có những căn phòng chứa đồ vật này nọ.
Dùng Ngụy trang không được thì Thiên Ma Nhãn cùng Chân dạng, Tử Phong dễ dàng vượt qua cấm chế bảo hộ mà lấy được đồ vật bên trong, mặc dù hắn là người đoạt được nhưng hắn là con người thủ tín, ba người đã thống nhất từ đầu là phân phối đồ đạc theo nhu cầu, vậy nên đồ vật có lợi cho nhị nữ thì hắn vẫn giao ra không chút tiếc nuối. Lãnh Băng Băng nhận được một viên Tị Thủy Châu, tác dụng giống như tên gọi, có thể kháng thủy, giúp võ giả thở được dưới nước, cũng như trợ giúp võ giả Thủy linh căn tu luyện nhanh hơn. Trong khi đó Lâm Nguyệt Đồng thì nhận được một kiện nhuyễn giáp Thiên giai trung phẩm Huyền khí cực kì quý giá, xét đến đối tượng bảo vệ chính và có năng lực tự bảo vệ bản thân thấp nhất nên Tử Phong mới giao nó cho nàng, còn Lãnh Băng Băng đã có mấy tờ Hộ Thể Phù mà hắn lén đưa cho rồi, an toàn là không đáng lo lắng.
Còn Tử Phong thì hơi xui xẻo một chút, tuy thu được vô số tài bảo, nhưng thực sự đồ vật hữu dụng với hắn không có nhiều, đa phần đều là linh thảo cùng tài liệu luyện khí, thứ hắn mong muốn là một kiện vũ khí ra hồn thì chẳng thấy đâu. Ba người đi đến cuối thông đạo, sau khi bước ra ngoài, đập vào mắt là một quảng trường rộng lớn vô bì, bên trên là một mái vòm cao tới mấy trăm mét, tạo thành một không gian rộng bằng hai ba chục cái sân bóng cộng lại. Tử Phong cũng có chút kì quái, làm thế nào mà ở trong Thiên Bảo Cung có thể tồn tại một nơi rộng lớn như thế này được, nhìn từ ngoài vào thì một nơi như thế này phải chiếm tới 5 thành diện tích của cả quần thể rồi, chẳng lẽ nơi này nằm dưới lòng đất??
Nhưng mà hắn cũng chỉ thắc mắc vậy thôi, chứ hơi đâu mà quan tâm chứ, hiện tại không phải mình bọn hắn là người xuất hiện ở đây, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây bên ngoài Thiên Bảo Cung vừa nãy đều đã có mặt, hiển nhiên là tuy có nhiều thông đạo nhưng tất cả đều có cùng một đích đến là nơi này.
Tất cả mọi người không một ai động thủ với ai, dù rằng biết ai cũng có đạt được chút bảo vật gì đó, bởi ánh mắt của tất cả mọi người đang bị mấy thứ lôi kéo sự chú ý.
Ở cuối quảng trường, đối diện với nơi mà tất cả mọi người đang đứng, hai pho tượng nhân loại mang theo vẻ uy nghiêm cao tới trăm mét được dựng lên, qua năm tháng đã trở nên có chút hao mòn nhưng vẫn tỏa ra một loại áp lực kì bí khiến người khác không kìm được mà sinh ra lòng kính nể, ở giữa hai bức tượng khổng lồ đó là một bình đài lơ lửng trên không trung, ở trên đó là bốn kiện đồ vật được bao bọc bởi bốn chiếc lồng trong suốt, một quyển thư tịch, một bình đan dược, một bộ khải giáp cùng một cây thương.
Nhìn bố trí của bốn kiện đồ vật này, chỉ cần không phải là đồ ngu thì đều nhận ra được bọn chúng đều là bảo vật, tất cả mọi người không hẹn mà cùng giữ khoảng cách với nhau, thời điểm tranh đoạt bảo vật đã tới rồi. Tử Phong ngay từ đầu đã kéo nhị nữ lui vào một góc khuất, tránh xa tất cả mọi người rồi, mục đích chính của hắn là bảo vệ hai người chứ không phải tranh đoạt bảo vật, vậy nên ngược lại hắn lại là người nhàn nhã nhất. Vả lại, hắn có một cảm giác vô cùng kì lạ về nơi này, tại sao một nơi đầy bảo vật như thế này lại có định ký mở ra để cho người tiến vào di tích dễ dàng thâm nhập như vậy chứ, với cả qua nhiều năm như vậy mà những căn phòng kia vẫn còn lưu lại đồ vật, chẳng lẽ không có một ai đi vào có khả năng phá được mấy cái cấm chế đơn giản đó ư, mà cứ cho là vậy thì chẳng lẽ toàn bộ võ giả tiến vào không có ai tham lam tài bảo sao, toàn bộ vàng bạc châu báu đều còn nguyên, không trách hắn có cảm giác kì lạ.
Nheo mắt lại, khoảng cách xa như thế này khiến Tử Phong khó có thể sử dụng Phân Tích Nhãn lên bốn kiện đồ vật kia, kể cả sử dụng Chân dạng cũng vô dụng, phải biết Chân dạng hoạt động trên nền tảng gốc của kĩ năng, Phân tích nhãn có nhược điểm là khoảng cách thì kể cả có dùng Chân dạng cũng chỉ bổ khuyết nhược điểm này một chút mà thôi. Ngược lại lúc này hắn lại đang nhìn hai bức tượng lớn uy vũ kia, ngoài cái cảm giác áp lực hơi khó chịu này ra, hắn lại nhạy bén cảm nhận được một thứ, sát khí, dù chỉ là một chút sát khí mỏng manh nhưng khó có thể qua mắt được hắn, người vốn đã quá quen thuộc với sát khí.
Nhưng mà kì lạ thì kì lạ, Tử Phong không có ý định làm chim đầu đàn, cứ để cho người khác chó cắn chó đi, hắn giữ mạng và bảo vệ nhị nữ là tốt nhất.
“Nơi này có bốn kiện bảo vật, chắc chắn sẽ có sự bảo vệ đối với bọn chúng, ta có ý kiến thế này, trước hết tất cả chúng ta đoạt được bảo vật đã, sau đó thì bắt đầu phân chia, ai có thực lực người ấy hưởng, ý mọi người thấy thế nào??” Khúc Kế Vũ bay lên không trung, thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói.
Nhìn thấy trang phục đệ tử Lăng Hư Cung cùng với đông đảo đệ tử đứng về trận tuyến của Khúc Kế Vũ, hiển nhiên là về cùng một phe, đám tán tu liền mở miệng xì xào bàn tán to nhỏ, đại ý là liệu có nên tin tưởng mấy tên đệ tử Lăng Hư Cung này hay không.
“Ta có thể lấy danh dự của Lăng Hư Cung để thề rằng tất cả những gì ta vừa nói đều là sự thực, và toàn bộ đệ tử Lăng Hư Cung sẽ làm theo!!” Khúc Kế Vũ nói một cách chắc chắn.
“Được, nể mặt Lăng Hư Cung, bọn ta sẽ nghe theo chỉ đạo của ngươi, hiện tại ngươi tính làm thế nào??” Một tên có vẻ như là đại diện cho phe tán tu bước ra nói sau khi đã được sự chấp thuận của mọi người, có vẻ như những tán tu này quyết định tin tưởng vào danh dự của Lăng Hư Cung, vả lại đám đệ tử này thế mạnh người đông, phe tán tu cũng không muốn xảy ra xung đột tức thời.
Tử Phong nhìn mà cười khảy, danh dự cái gì chứ, đến lúc đoạt được bảo vật, đám đệ tử Lăng Hư Cung chỉ cần làm thịt hết toàn bộ tán tu ở đây là xong việc rồi còn đâu, làm gì có ngoại nhân nào còn sống để mà làm ảnh hướng tới danh dự Lăng Hư Cung chứ, danh dự cái rắm, trò trẻ con này mà cũng lừa được mấy tên võ giả, không hiểu đám người này có bị ngu không nữa. Nhưng mà Tử Phong không hề biết, suy nghĩ như vậy cũng chỉ có mình hắn mà thôi, thế giới võ giả tuy cũng chưa đầy mưu mô xảo quyệt, nhưng lấy danh dự của tông môn ra để thề, nhất là tông môn có danh tiếng như Lăng Hư Cung là một lời thề khá nặng đối với võ giả, nếu không tuân theo thì rất có thể sẽ bị ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm.
Tử Phong nghĩ như vậy, liền vô cùng nhanh chóng lùi ra phía sau, kéo nhị nữ vào trong lồng ngực, chuẩn bị sử dụng Ngụy trang để ẩn thân, hắn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này a. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng bất ngờ bị hắn kéo vào trong lòng cũng không giãy dụa, đại khái là đã quá quen thuộc rồi, cứ để mặc cho hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của mình. Chỉ là ngay khi Tử Phong định sử dụng kĩ năng Ngụy trang, hắn phát hiện ra rằng mình hiện tại không thể dùng kĩ năng này.
Ngụy trang không thể sử dụng khi ở trong trạng thái chiến đấu, Tử Phong biết điều này, trạng thái chiến đấu xảy ra với hai trường hợp, một là hắn đang giao chiến với ai đó, hai là khi hắn hiện hình và có một đối tượng nào đó nhắm tới hắn và coi hắn là mục tiêu tấn công. Trường hợp một thì hiển nhiên là không phải, trường hợp hai thì tỉ lệ xảy ra là rất nhỏ, bởi vì Tử Phong hắn đã kéo nhị nữ lui vào một góc khuất tấm nhìn của tất cả mọi người rồi, vả lại mọi người cũng đang bị bốn kiện bảo vật che mắt, nào có thời gian để ý tới bọn hắn a. Nhưng mà một bên là không phần trăm tỉ lệ, một bên vẫn có tỉ lệ xảy ra rất nhỏ, hắn rất nhanh liền biết được trường hợp nào mới là câu trả lời, nếu đã không phải là ai đó trong phe tán tu và đám đệ tử chú ý tới bọn hắn, vậy thì chỉ có thể là………..
Tâm tư Tử Phong chợt động, hắn ôm lấy nhị nữ phi thân ra khỏi góc khuất, đúng lúc đó thì mặt đất dưới chân hắn võ vựn, một bóng đen tung người lên từ dưới lòng đất, ngay chỗ ba người đang đứng, tốc độ nhanh như thiểm điện. Tử Phong còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì đã nghe vô số tiếng rít bén nhọn đến chói tai vang lên, mặt đất dưới chân mọi người nứt toạc, vô số bóng đen từ bên dưới phóng lên, dùng tốc độ cực nhanh áp sát tất cả mọi người mà tấn công.
Mấy tiếng la hét thảm thiết vang lên khi có mấy người không phản ứng kịp, còn lại thì hầu hết đã kịp di chuyển để tránh né. Lúc này Tử Phong mới có dịp đưa mắt nhìn lại bóng đen đã cố tấn công mình cùng tất cả mọi người, không nhìn thì thôi, nhìn thì hắn không khỏi kinh hãi, chỉ thấy những bóng đen đó thực chất đều là người, không đúng, nói là người thì không phải. Chỉ thấy những bóng đen đó mang theo hình dáng con người, nhưng mà toàn bộ đều trông không khác gì những xác chết đang bị phân hủy, tất cả đều có màu sắc kì dị, đôi mắt trống rỗng, da thịt lở loét bốc mùi hôi thối, cá biệt còn có những người có chân tay chỉ còn lại là xương trắng nhưng vẫn di chuyển bình thường. Lúc này đám xác chết biết đi này đang tận lực cắn xé mấy tên võ giả xấu số không kịp tẩu thoát, bọn chúng trực tiếp dùng tay không xé từng mảng huyết nhục trên người mấy tên võ giả này sau đó cho vào mồm nhai ngấu nghiến, chỉ tỏng chốc lát liền để lại dưới đất mấy cái xác bầy nhầy máu thịt lẫn lộn chết không toàn thây.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như thế, Lãnh Băng Băng còn đỡ, nhưng Lâm Nguyệt Đồng thì sợ đến mức tái mặt, thiếu chút nữa thì hét lên. Mọi người xung quanh cũng chung một vẻ mặt kinh hãi như nhau, bất chợt có một người kêu lên
“Là Âm Thi!!!”
Âm Thi cũng giống như Cương thi, đều là người đã chết nhưng cơ thể của họ thì không, cả hai đều bị thoái hóa trở thành quái vật không có lí trí, chỉ biết giết chóc và ăn thịt mọi thứ, bất kể là sinh vật sống hay chết. Cả hai đều là sản phẩm của thiên nhiên xuất hiện nhiều ở nơi tử khí dày đặc, thường là chiến trường thượng cổ do không chỉ có tử khí, những nơi như thế còn chứa đựng oán khí nồng đậm của người chết, thúc đẩy quá trình tạo thành “xác sống”. Âm Thi cùng Cương Thi khác nhau ở chỗ, Cương Thi là xác chết người thường sống lại, còn Âm Thi là Xác chết võ giả sống lại, vẫn còn giữ được một phần tu vi của võ giả khi còn sống, thập phần đáng sợ.
Khiến người khác kiêng kị hơn đó là Âm Thi còn có khả năng phát tán như dịch bệnh, võ giả bị Âm Thi đả thương thường bị tử khí nhập thể, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tuyệt khí bỏ mình, tệ hơn nữa thì sau khi chết sẽ biến thánh Âm Thi, tiếp tục lây lan ra khắp nơi.
Nhìn đám Âm Thi liên tục vọt từ bên dưới mặt đất lên trên ngày một đông, tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, đã có xuất hiện đến gần trăm đầu Âm Thi rồi, và xu thế vẫn chưa dừng lại, cũng không biết được số lượng bọn chúng ra sao nữa. Mỗi đầu Âm Thi đều chỉ giữ lại được một phần thực lực của võ giả lúc còn sống, tối đa giữ được ba bốn thành tu vi là cùng, nhưng bọn chúng ngược lại lại sở hữu cơ thể cứng rắn vô bì, cùng với khí lực vượt xa võ giả thông thường, hơn nữa chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương thì đã coi như đi mất nửa cái mạng, có thể nói chiến đấu với Âm Thi là một chuyện vô cùng nguy hiểm a.
Nhìn Âm Thi càng ngày càng nhiều, có mấy tên võ giả nhát gan đã định quay đầu chạy trốn, nhưng lại hoảng sợ nhận ra rằng tất cả thông đạo đã bị đóng kín lại, nhốt toàn bộ mọi người ở trong này cùng với lũ Âm Thi. Khúc Kế Vũ không hổ là một đời tinh anh của Lăng Hư Cung, hắn rất nhanh nhận ra tình hình bất ổn, liền cất cao giọng nói:
“Tất cả mọi người mau hợp sức nhanh chóng tiêu diệt Âm Thi, không thể để chúng tạo thành ưu thế về số lượng được!!” Nói đoạn tung người lao xuống, một kiếm xuất ra liền chém bay đầu ba Âm Thi cùng một lúc.
Tất cả mọi người cũng chỉ là do quá kinh hãi nên mới ngơ ra, nhìn Khúc Kế Vũ khởi đầu, mọi người liền lấy lại bình tĩnh, rút vũ khí ra nghênh địch, một bộ khí thế mười phần hung hãn mà lao vào đám Âm Thi, nhất thời cuộc chiến giữa người sống và người chết nổ ra.