Lãnh Băng Băng nhìn bộ dáng liếm mép thèm thuồng của Diệp Mị Nhi mà không khỏi đau đầu, liền giơ tay lên cốc một phát lên trán Diệp Mị Nhi, sẵng giọng nói
“Đừng có quên lời phu quân dặn dò, không được gây chuyện thị phi!”
Diệp Mị Nhi bị cốc đầu liền phát ra một tiếng kêu nhỏ, hai tay ôm trán dùng một vẻ mặt ủy khuất nhìn Lãnh Băng Băng. Mọi người nhìn thấy vậy sắc mặt liền đen như đáy nồi, giỏi lắm cái con gấu túi này, cũng học được cách làm nũng rồi đúng không, đừng nói chỉ là một cái cốc đầu, có đem cả quả núi trăm vạn tấn đập lên đầu nàng cũng không thể gây được chút thương tích nào, tỏ vẻ ủy khuất cái rắm.
“Nói đi cũng phải nói lại, tên man nhân Thân Đồ Trượng này cũng thực sự cường hãn, chỉ sử dụng nhục thân thôi cũng có thể đập chết Thánh Giai cường giả dễ như ăn bánh, không hổ danh là Man Tộc, võ giả bình thường căn bản không ai có thể so sánh thể thuật với bộ tộc này a.” Trần Duệ quan sát chiến trận đằng xa, lẩm bẩm nói.
Vừa mới dứt lời xong, Trần Duệ liền thấy tất cả mọi người ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên và Nhiếp Tiểu Thiến đều quay đầu sang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, có chút lúng túng nói
“Ta nói sai chỗ nào à?”
Lúc này giọng nói của Tần Như Ngọc vang lên bên tai hắn
“Ngươi mẹ nó quên mất sư phụ của ngươi cũng tồn tại à, so với hắn ta thì thể thuật của đám man nhân này còn không bằng rác rưởi. Chỉ dùng nhục thân đã có thể giết chết Thánh Giai tính là lợi hại? Sư phụ ngươi năm xưa dùng một quyền đập ta gần chết, đến nửa thành linh lực cũng không phóng ra ngoài, sức lực so với yêu thú còn muốn khủng bố hơn gấp trăm vạn lần.”
Trần Duệ lúc này mới hiểu tại sao mọi người lại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái như vậy, hắn không khỏi xấu hổ cười trừ, phải rồi, sao bản thân lại có thể quên mất sư phụ lão nhân gia được cơ chứ, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy sư phụ hắn quyền đoạn non sông cước chấn sơn hà, nhưng lúc đó hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng sư phụ sở dĩ làm được là bởi vì cảnh giới của người cao, bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân suy nghĩ quá mức đơn giản, cảnh giới cao cũng không có nghĩa là thể thuật cường đại a, hắn đã từng gặp rất nhiều Tôn cấp cường giả có sức tấn công khủng bố, nhưng một khi trúng phải một đòn thì lại giống như tờ giấy, đâm nhẹ một chút liền thủng.
Nói là như thế, nhưng hắn cũng khá là ước ao sự lợi hại của thể thuật đám man nhân này, bởi vì bản thân Trần Duệ cũng giống với mấy tên Tôn cấp kể trên, năng lực phòng thủ cùng với lực lượng của hắn không hề mạnh chút nào, so với Tôn cấp khác cũng liền thuần túy là đủ tiêu chuẩn, mặc dù sư phụ nói thế mạnh của hắn nằm ở tốc độ và sự linh hoạt, nhưng mà nam nhân a, uy mãnh như thế kia mới ra dáng nam tử hán đại trượng phu, cái kiểu giao chiến chạy qua chạy lại né tránh khắp nơi như của hắn nhìn kiểu gì cũng thấy có phần hơi bị yếu nhược.
“Crốp!!”
Một tiếng vang giòn giã cất lên khi Thân Đồ Trượng dùng một bàn tay bóp nát đầu của một tên đệ tử Thiên Môn, cũng là người cuối cùng còn sống sót, lúc này khắp ngươi hắn ta bê bết máu tươi cùng thịt vụn, thậm chí còn có thể thấy được dịch thể não tương màu trắng nhầy nhụa chảy dọc trên cơ thể đồ sộ vạm vỡ đó.
Mọi người ai nấy đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng tâm lý chung của võ giả đại lục khinh thường đám man nhân thô lỗ não toàn cơ bắp này, nhưng không thể phủ nhận một sự thực, Man Tộc vô cùng thiện chiến, thực lực cũng thập phần kinh khủng, so với siêu nhất lưu thế lực chỉ có hơn chứ không có kém, không một ai muốn làm kẻ địch của bọn chúng cả.
Vẫn nói Thánh Giai cường giả thuế biến khỏi nhân loại thông thường, một thân bản lĩnh siêu phàm nhập thánh, câu nói dưới Thánh Giai chỉ toàn sâu kiến không phải là không có căn cứ, thứ lợi hại nhất của bọn họ chính là công kích mang theo pháp tắc chi lực, uy lực so với bất kỳ công kích linh lực đơn thuần nào khác đều mạnh hơn vô số lần. Man Tộc tuy không tu luyện theo hệ thống thông thường của võ giả đại lục, nhưng bọn họ khi đạt tới Thánh cấp, đều có khả năng triệu hoán đồ đằng của thần thú giáng lâm phụ thể, không aii biết rõ đồ đằng thực chất là thứ gì, nhưng uy lực của nó so với pháp tắc chi lực không hề có chút kém cạnh, thậm chí ở trong chiến đấu, sức mạnh của đồ đằng còn phát huy hiệu quả vượt trội, giống như bản thân bọn chúng sinh ra là để phục vụ cho việc chiến đấu vậy.
Cơ mà người thường không biết đồ đằng là thứ gì, nhưng Tử Phong trốn ở trong bóng của mấy người Trần Duệ, khi nhìn thấy hình xăm đồ đằng trên cơ thể đám Man Tộc, hắn thiếu chút nữa liền kinh hô, mẹ nó đây chẳng phải là phù văn hay sao? Thực tế thì đúng là như vậy, hình dáng có thể khác biệt, nhưng đồ đằng mà Man Tộc dựa vào chính là phù văn, hơn nữa là dạng phù văn đã hình thành một hệ thống riêng, so với phù văn chi đạo của Thiên Ma Nhất Tộc mà Tử Phong biết đến thì có khác biệt không nhỏ.
Khi phát hiện ra điều này, Tử Phong không khỏi trầm ngâm, vẫn nói phù văn chi đạo của Huyền Linh đại lục là đến từ Thiên Ma Nhất Tộc, đúng hơn là chính những võ giả của đại lục đã dựa vào phù văn của Thiên Ma mà phát triển ra phù văn chi đạo của bản thân, như vậy có nghĩa là trước kia phù văn vốn không tồn tại trên đại lục, vậy thì những phù văn mà Man Tộc vốn luôn sử dụng bao lâu nay đến từ đâu?
Tử Phong đã từng dựa vào điển tịch trong Tàng Thư Các của Triệu gia, nghiên cứu một chút các loại trận pháp thượng cổ có niên đại trước khi Thiên Ma Chi Chiến nổ ra, hắn có thể khẳng định một điều rằng trước khi Thiên Ma đặt chân lên Huyền Linh đại lục, võ giả của thế giới này không hề biết đến sự tồn tại của phù văn, toàn bộ các trận pháp thượng cổ đều là lợi dụng thiên địa chi lực hoặc là trực tiếp sử dụng một số thứ đem hiến tế để đổi lấy lực lượng thôi động trận pháp, vật hiến tế có thể là cao giai linh thạch, có thể là thiên tài địa bảo quý hiếm, thậm chí là chính mạng người, nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết của phù văn.
Liên tưởng đến việc con đường phi thăng của võ giả toàn đại lục đột nhiên bị cắt đứt cách đây mấy trăm vạn năm, hơn nữa bản thân hắn cũng biết rằng phù văn chính là căn bản của vạn vật, bất kể là pháp tắc chi lực hay thậm chí là một viên đá ven đường, tất cả ở bản chất cũng chỉ là do vô số phù văn tạo thành, nói một cách dễ hiểu hơn, giống như một trò chơi có vô vàn sự vật hiện tượng nhưng tất cả chỉ được tạo nên bởi một đống ký tự trong máy tính mà thôi.
Tử Phong đột nhiên có cảm giác mình vừa mới nắm bắt được một thứ gì đó, nhưng rất nhanh cảm giác đó liền trôi qua, hắn cố hết sức nghĩ lại cũng không thể nghĩ ra được, ánh mắt hắn nhìn vào đồ đằng, à không, phải gọi là phù văn trên người đám Man Tộc kia, trong đầu lóe lên một ý nghĩ
“Có lẽ phải dành thời gian ghé thăm phương Bắc một chút, không chừng sẽ có thu hoạch gì đó…”
“Thiếu tộc trưởng, ngài không sao chứ?” đám Man Tộc lúc này mới tiến lên, cất tiếng hỏi thăm Thân Đồ Trượng.
“Cái đám c-t chó này thì có gì mà khiến ta bị làm sao được, mẹ nó cứ tưởng võ giả của đại lục mạnh mẽ thế nào, hóa ra so với mấy bãi phân còn vô dụng hơn, ta nhổ vào, lão tử còn chưa kịp làm nóng người.” Thân Đồ Trượng mở mồm ra là chửi bậy, vừa nói vừa tùy tiện nắm lấy cạp quần của…man nhân đứng ngay bên cạnh để chùi bàn tay nhuốm máu đỏ chót.
Đúng lúc này, một luồng áp lực không tên đột nhiên dâng trào, cuồng phong bạo vũ lan tỏa khắp cả lăng mộ, cuốn lấy cát bụi xung quanh bay lung tung, tất cả mọi người không khỏi khẩn trương, tập thể tiến vào trong trạng thái chiến đấu căng thẳng, thậm chí đám man nhân não phẳng lỳ kia cũng xuất hiện biểu cảm ngưng trọng trên mặt.
Lơ lửng giữa không trung, thình lình xuất hiện một bóng người mờ ảo tựa như ánh trăng đáy nước, hư hư thực thực tựa hồ không tồn tại, người này hai tay chăp sau lưng, trên người là một bộ thanh sam đạm mạc nhưng không kém phần trang nhã, gương mặt trung niên tầm gần 40 tuổi, mày kiếm mắt sáng, đường nét cương nghị nhưng không kém phần anh tuấn, điển hình một lão soái ca trung niên có thể khiến nữ nhân chết mê chết mệt.
“Chào mừng tất cả mọi người đã đến được nơi này, hiển nhiên sợi dây định mệnh đã dẫn đường cho các ngươi chọn đúng con người dẫn tới đây, duyên phận này thật sự xảo diệu, hi vọng rằng các ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.” Thân ảnh thần bí vừa xuất hiện liền cất tiếng nói, âm thanh vang vọng khắp lăng mộ mang theo một thứ áp lực kỳ dị giống như đại đạo hòa âm, tưởng trừng như là giọng nói này từ trên cửu thiên giáng xuống nhân gian, vô cùng thần thánh.
“Ngọc Kiếm Chí Tôn?!”
Không biết ai phát ra tiếng kinh hô này, chỉ biết rằng ngay sau đó, tất cả võ giả của đại lục đều đồng loạt cúi đầu chín mươi độ, vô cùng cung kính hành lễ, không hẹn mà cùng lên tiếng
“Vãn bối bái kiếm Ngọc Kiếm Chí Tôn!!”
Đám người Trần Duệ thấy vậy cũng vội vàng cúi đầu, mặc dù ai nấy đều không cảm thấy mình cần thiết phải hành lễ, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là cường giả Chí Tôn một thời, đáng được tôn trọng, cúi đầu một cái cũng không mất mát gì, hơn nữa lại không khiến bản thân trở nên nổi bật. Diệp Mị Nhi vốn đang ngơ ngác cũng bị cả bọn túm lấy đè cái đầu xuống, bằng không thì mẹ nó mấy trăm người cùng lúc cúi người hành lễ, một mình nàng đứng đấy giương mắt lên nhìn thì quá mức nổi bật, khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Thực tế thì nếu Diệp Mị Nhi cứ đứng đấy thì cũng không hẳn là sẽ thu hút ánh nhìn của chúng nhân, bởi vì mấy chục tên Man Tộc, lúc này cũng đang đứng đấy giương mắt lên nhìn vào thân ảnh lơ lửng trên không trung, sống lưng ai nấy thẳng tắp, trên gương mặt không hề xuất hiện chút kính ý nào, thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ khinh thường nhàn nhạt.
“Xin hãy miễn lễ, ta không phải là Ngọc Kiếm Chí Tôn, nói đúng hơn, Ngọc Kiếm Chí Tôn là chủ nhân của ta.” Thân ảnh trên không trung mỉm cười hơi phất tay một cái, mọi người cảm nhận thấy một luồng vĩ lực không thể đong đếm nâng đỡ cơ thể mình đứng lên, trong lòng ai nấy đều rúng động, cường giả mạnh mẽ như thế này, vậy mà lại không phải là Ngọc Kiếm Chí Tôn ư?
“Tiền….tiền bối nói vậy là sao?” có người rụt rè lên tiếng.
“Không hề có ẩn ý nào đâu, mọi người nhìn thấy cỗ quan tài trên kia chứ, đó là một kiện Thánh Khí có tên là Tử Ngọc Quan, ta vốn chính là khí linh của Tử Ngọc Quan, còn Ngọc Kiếm Chí Tôn, là chủ nhân của ta, bộ dáng hiện tại này của ta, cũng chỉ là mô phỏng theo chủ nhân mà thôi.” Trung niên nhân cười cười, hời hợt ném ra một quả tạc đạn khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
“Mà thôi, có chút dài dòng, hẳn tất cả mọi người đều đến đây vì cái gọi là truyền thừa của chủ nhân phải chứ, vậy thì….chúng ta bắt đầu nào!!” Khí linh Tử Ngọc Quan nở một nụ cười có hơi chút quái đản, hai tay giơ lên liền vỗ một cái.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy một trận choáng váng, căn bản không thể nào phân biệt đâu là trên đâu là dưới, toàn bộ cảm nhận về phương hướng và không gian xung quanh đều bị xáo trộn đến mức thất điên bát đảo. Không biết bao lâu trôi qua, khi cả bọn tỉnh táo lại, liền phát hiện thấy mình đang đứng trên đất bằng, nhưng xung quanh ngập trong bóng đêm vô tận, lấy tầm nhìn của Thánh Giai cường giả cũng không thể nhìn thấy cái gì, giơ tay lên không nhìn nổi năm ngón.
Bỗng nhiên một tia sáng bừng lên khiến cả bọn phải che mắt, chỉ thấy trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người là một con đường rộng cỡ 20-30 mét, kéo dài mấy ngàn mét dẫn tới một cánh cổng lấp lánh ánh sáng tựa như ngọc thạch, dọc theo con đường đó là vô số bức tượng con người với đủ loại diện mạo khác nhau, đếm sơ sơ cũng lên đến mấy trăm cái.
“Nào, hãy để thí luyện bắt đầu!!” tiếng nói của khí linh Tử Ngọc Quan vang vọng khắp không gian.