Cùng một thời điểm, kinh thành, ngự thư phòng, Triệu Thanh Thanh lúc này đang chắp tay đi qua đi lại không ngừng, biểu lộ trên mặt vô cùng quấn quít khó tả, dường như có chút lo lắng lại có chút bối rối, nhãn thần mông lung giống như đang nghĩ về một thứ gì đó xa xăm.
Triệu Yển Nhạn ở một bên nhìn tỷ tỷ của mình giống như người mất hồn lượn lờ xung quanh mà không khỏi chóng mặt, bèn vận sức hét lên một tiếng
“Tỷ tỷ!!!”
Triệu Thanh Thanh bị tiếng hét này làm cho giật mình, đôi mắt khôi phục tiêu cự, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn tiểu muội của mình
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây là câu hỏi của muội mới đúng, tỷ tỷ đang làm cái trò gì vậy?”
Cũng không đợi Triệu Thanh Thanh trả lời, Triệu Yển Nhạn ngay lập tức nói tiếp
“Muội biết tỷ đang lo lắng cho Nguyệt tiền bối, nhưng mà lo lắng thì có ích gì, dù tỷ có suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả, nếu có thể đắc thủ thì tất sẽ đắc thủ, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy.”
“Nhưng mà không lo lắng sao được, lần này chúng ta tính kế hai nhà Mạnh-Lý, không nói đến việc có thể đắc thủ hay không, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì rất có thể sẽ kinh động đến mấy lão bất tử trong hai nhà, đến lúc đó thì mất hơn được a.” Triệu Thanh Thanh cắn răng nói.
Triệu Yển Nhạn nhìn vị tỷ tỷ hơn mình đến mười mấy tuổi trước mặt mà không khỏi thở dài, miệng muốn nói mà lại thôi, nàng đưa mắt sang thân ảnh đang ngồi bên cạnh ra dấu.
Chỉ là mặc kệ nàng ra dấu đến thế nào, nam tử bên cạnh vẫn miệt mài nghịch mấy lá trà trôi nổi trong chén, biểu tình cực kỳ hưng phấn.
Nhìn lão tổ tông của mình ngày hôm nay phá lệ cao hứng một cách khó hiểu, Triệu Yển Nhạn đưa tay lên bóp trán, thần tình khổ não trông vô cùng không hợp với tuổi tác, tiếp tục thở dài thêm một lần nữa rồi mới nói.
“Tỷ tỷ cần phải bình tĩnh lại, kế sách này không phải do chúng ta nghĩ ra mà là chính Nguyệt tiền bối đề xuất.
Dù là chúng ta hay Nguyệt tiền bối đều biết được lợi và hại trong kế sách này, nếu ngài ấy khăng khăng tiến hành tức là đã tìm ra được cách giải quyết, hơn nữa tu vi ngài ấy vẫn còn đó, đến cả lão tổ tông cũng tự nhận không phải là đối thủ, Nguyệt tiền bối chỉ phải đối phó với một Lý Khinh Vân cấp bậc Thiên Tôn mà thôi, có khác gì đại lão bắt nạt con nít đâu, cứ yên tâm đi.”
Triệu Thanh Thanh định lên tiếng thì Long Trường Sinh ở một bên đã ngắt lời
“Nha đầu Yển Nhạn nói đúng đấy, đừng nói là Thiên Tôn, đến cả Linh Đế đứng trước mặt Bán Thần Cảnh cũng chỉ là con tôm, không làm nên được trò trống gì cả, ngươi không cần phải để ý.
Thứ mà ta quan tâm đó là không biết Nguyệt tiền bối dùng cách gì để khiến ba động chiến đấu không lan tới chỗ này, phải biết rằng nơi tiền bối động thủ cũng chỉ cách kinh thành có ngàn dặm, võ giả cấp bậc trên Thánh Giai giao chiến là có thể kinh động tới bên này.”
Long Trường Sinh từ sau khi biết được “tu vi chân chính” của Tử Phong thì hai tiếng gọi “tiền bối” từ trong miệng của hắn nói ra càng ngày càng thông thuận, không hề có chút ngượng ngập nào cả, chung quy lại thì hắn cũng là yêu thú, đối với yêu thú thì cái quy tắc “cường giả vi tôn” còn khắc sâu vào trong tâm khảm hơn cả nhân loại, quyền lực địa vị cũng tốt, nhưng chỉ có thực lực mới là vương đạo.
Vừa mới dứt lời, mấy cái bóng dưới chân mọi người bỗng nhiên kéo dài rồi hợp nhất lại với nhau, sau đó một thân ảnh từ từ trồi lên từ bên dưới mấy cái bóng đen đó trông cực kỳ quỷ dị.
Triệu Thanh Thanh còn đỡ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chuyện này, nhưng Long Trường Sinh và Triệu Yển Nhạn thì trố mắt lên nhìn Tử Phong từ bên dưới cái bóng xuất hiện, nếu không phải hiện tại là ban ngày ban mặt thì cả hai chắc tưởng mình đang gặp quỷ.
Nhìn thấy Tử Phong hiện thân, Triệu Thanh Thanh nóng lòng mở miệng
“Nguyệt tiền bối, mọi chuyện….”
“Có một chút ngoài ý muốn nhưng đều ổn cả, không cần phải lo lắng.” Tử Phong nhún vai một cái sau đó khẽ động ý niệm, cái bóng dưới chân hắn bành trướng sau đó giống như một sinh vật sống, nhả ra thân ảnh của ba người.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn ngay lập tức nhận ra hai trong số ba người đấy chính là Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân, nhưng mà người còn lại thì hai người không nhận ra, vẻ tò mò hiện rõ lên khuôn mặt cả hai.
“Người còn lại là một trong những lão tổ tông của Mạnh gia, ngoại hiệu Tịch Diệt Tôn Giả, tên thật là Mạnh Kim Lương, tu vi đại khái tầm Lục Bộ Thiên Tôn gì đó, thực lực cũng không tầm thường, năm đó khi vẫn còn hành tẩu giang hồ thì người có thể ở cùng một cảnh giới đánh thắng được hắn cũng không có mấy ai.” Long Trường Sinh trầm ngâm nói.
“Lão tổ tông biết người này?” Triệu Yển Nhạn hỏi.
“Cũng không hẳn là quen biết, chúng ta không có quan hệ gì với nhau cả, chỉ đơn thuần ta biết hắn là ai thôi, không nghĩ là rời bỏ giang hồ ẩn thân tại gia viên từng đấy năm mà tu vi cũng không có tiển triển được bao nhiêu, cũng chỉ là phế vật mà thôi.”
“Cơ mà tại sao lão tổ tông của Mạnh gia lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ mọi chuyện đã bại lộ?” Triệu Thanh Thanh có chút lo lắng nói.
Long Trường Sinh muốn chửi cho nha đầu này một trận, nhưng nghĩ lại thì cái này không liên quan đến trí tuệ, chỉ đơn giản là tu vi của Triệu Thanh Thanh quá thấp nên đối với những vấn đề như này khó mà suy nghĩ thông suốt được, hắn bèn hắng giọng trấn an
“Đã nói là không cần lo lắng mà, đến chính ta còn không cảm nhận được động tĩnh gì thì đừng nói mấy tên còn lại, đừng nói là kinh thành, phóng nhãn khắp Thiên Hành đế quốc ngoại trừ ta ra thì làm gì còn Bán Thần Cảnh cường giả nào, kể cả có thì cũng không thể mạnh hơn bản lão tổ được!”
Chỉ là vừa mới nói xong, cả Triệu Thanh Thanh lẫn Triệu Yển Nhạn đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Long Trường Sinh khiến hắn không khỏi ngẩn người, sau đó mới nhớ đến hình như vị “Nguyệt tiền bối” đang đứng ở ngay kia cũng ẩn cư ở trong Thiên Hành đế quốc thì phải.
Nghĩ đến đây, Long Trường Sinh không tự chủ được mà rụt cổ lại một chút, vẻ oai hùng khi vừa mới tuyên bố biến mất vô tung vô ảnh.
Tử Phong cũng không có phật lòng như con rắn mối nào đó đang thầm nghĩ, đúng hơn là hắn chẳng có tư cách gì để mà phật lòng, bởi vì cái mác “cường giả tối cường” của hắn cơ bản chỉ là trang bức mà thôi, không phải là thật, hơn nữa hình tượng hiện tại của hắn cũng không hề phù hợp với hành động như vậy, tốt nhất là nên lờ đi.
“Bệ hạ yên tâm, không có vấn đề gì đâu, chỉ là Mạnh Thiên Quân đề phòng cẩn thận, kéo theo Mạnh Kim Lương đi cùng để đề phòng mà thôi.” Tử Phong bẻ lái câu chuyện sang hướng khác.
“Kéo thêm lão già này thì làm sao, cũng chỉ là thêm cái bao cát cho tiền bối luyện tay mà thôi,” Triệu Yển Nhạn bĩu môi thầm nói.
Đến đây thì kế hoạch của Tử Phong đã chính thức kết thúc, mặc dù diễn biến có chút bất ngờ xảy ra vì sự xuất hiện của Mạnh Kim Lương nhưng kết quả vẫn như vậy.
Đối với kết quả này Tử Phong không hề ngạc nhiên một chút nào, thực lực của hắn mạnh đến mức nào thì chính hắn rõ ràng hơn ai khác.
Nói khó nghe một chút, nếu hắn thực sự tung hết sức đánh một trận, Nhất Tọa Linh Đế thông thường trừ khi có thủ đoạn nghịch thiên thì may ra mới đánh ngang tay được với Tử Phong, còn nếu không thì xin chia buồn, đi mua sẵn quan tài rồi nằm xuống đi, bởi vì mặc dù Tử Phong chỉ tung hết sức nếu không còn lựa chọn nào khác, nhưng vào thời điểm đó, thực lực của hắn có thể sánh ngang với Nhị Tọa Linh Đế đỉnh phong, thậm chí thêm vào một vài thứ áp đáy hòm thì Nhị Tọa Linh Đế không cẩn thận cũng có thể lật úp.
Tu vi Cửu Bộ Thiên Tôn Đỉnh Phong nhưng chiến lực lại sánh ngang Nhị Tọa Linh Đế, có thể nói là tiền cổ vô nhân, hậu lai vô giả, chỉ là chừng đó vẫn chưa đủ để Tử Phong hoàn thành mục tiêu của mình.
Hắn không biết Diễm Quang Đế Quân tu vi đạt tới tầng thứ nào, nhưng Tử Phong biết rất rõ rằng y cũng không phải kẻ mạnh nhất của Thái Diễn Thánh Địa.
Một thế lực đỉnh cấp như Triệu gia có Long Trường Sinh là một Bán Thần Cảnh cường giả, vậy thì Thái Diễn Thánh Địa vốn ở trên Triệu gia có xuất hiện Thương Hải Cảnh thậm chí là vài cường giả ở cấp bậc như vậy cũng không có gì là kỳ lạ, thực lực Nhị Tọa Linh Đế của hắn đem so với một con quái vật lớn như vậy tối đa cũng chỉ có thể được coi là một rắc rối không lớn không nhỏ.
Mặc dù hận thù cháy bỏng trong thâm tâm nhưng Tử Phong vẫn phải nhịn xuống, hắn tuyệt đối không thể lỗ mãng lao đầu vào chỗ chết rồi mong rằng khí vận của mình tự nhiên bạo phát giống mấy tên nhân vật chính, tìm đường sống trong chỗ chết được.
Tử Phong mặc kệ ba người Mạnh Kim Lương cho Triệu Thanh Thanh xử lí, nàng là người thông minh, hơn nữa còn có một tiểu yêu nghiệt Triệu Yển Nhạn ở bên cạnh, tất nhiên là có thể an bài ba người kia thỏa đáng, chuyện này không cần hắn phải nhúng tay, hiện tại hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.
Trở về căn phòng của mình, Tử Phong theo thói quen kiểm tra cơ thể của nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến một chút, xác định nàng tu luyện không có gì dị thường, hắn tạm thời không quan tâm đến nàng nữa mà ngồi xuống ghế, tâm thần tiến vào trong không gian hệ thống, khẽ mặc niệm
“Tiểu Linh, mở ra Huấn Luyện Trường!”
“Huấn Luyện Trường đã mở ra, công tử muốn áp dụng tỉ lệ thời gian và môi trường như thế nào?” Tiểu Linh nhanh chóng hồi đáp.
“Hạn mức tối đa, còn về môi trường thì……cùng loại với Vạn Quỷ Quật đi!” Tử Phong trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời.
Trong chớp mắt, vốn là không gian bên trong Thế Giới liền biến đổi trở thành hoàn cảnh giống hệt như Vạn Quỷ Quật, chỉ có điểm khác biệt thay vì là một bình nguyên có phần cằn cỗi thì nơi này lại là một luyện ngục hỏa diễm ngập trời, dung nham nóng bỏng tràn lan khắp nơi, không khí nóng đến mức có thể nung chảy cả kim loại.
Cảm giác da thịt trên người đang bị thiêu rụi với tốc độ chóng mặt, Tử Phong âm thầm vận chuyển linh lực đến đối kháng với môi trường khắc nghiệt xung quanh, đồng thời tinh thần đề cao tới mức tối đa, không ngừng quan sát xung quanh.
Lí do khiến hắn phải cảnh giác tới mức như vậy rất nhanh liền được giải đáp, chỉ thấy dung nham tràn lan khắp nơi dần dần tụ tập lại với nhau, hóa thành vô số hỏa nhân với vô vàn kích cỡ, nhỏ bằng một đứa trẻ 10 tuổi cũng có mà to lớn như một quả núi cũng có.
Những hỏa nhân này vừa mới xuất hiện liền không chần chừ chút nào lao về phía Tử Phong mà đánh tới, thế công khủng bố vô song.
Tử Phong nhìn quân địch kéo đến vô cùng vô tận như nước lũ nhưng gương mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào, lồng ngực của hắn hơi dâng lên hít vào một hơi sau đó nhẹ nhàng thở ra một ngụm vụ khí, nhiệt độ nóng hừng hực quanh người hắn bỗng nhiên hạ xuống một cách kịch liệt, một giây trước không khí còn thiêu đốt đến cháy da cháy thịt thì một giây sau nhiệt độ đã trở nên lạnh lẽo đến cùng cực, dung nham xung quanh Tử Phong lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy không ngừng ảm đạm sau đó kết lại thành băng tinh cứng rắn.
Thân ảnh Tử Phong lóe lên một cái liền biến mất tại chỗ, một tích tắc sau liền đón đầu một hỏa diễm nhân, bàn tay xòe ra thành chưởng ấn phách xuống đầu đối phương, bàn tay để trần lúc này có màu sắc hơi tái một chút chạm trực tiếp vào nhục thể vốn hoàn hoàn được tạo nên bởi dung nham của hỏa diễm nhân, một nóng một lạnh va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ hơi nước lớn lan ra xung quanh, trực tiếp đóng băng mấy chục đầu hỏa diễm nhân lân cận.
Tử Phong không dừng lại, cơ thể uốn lượn trên không trung giống như diều hâu, tốc độ chớp nhoáng liên tục di chuyển khắp chiến trường, đi đến đâu liền mang theo khí lạnh cực độ không ngừng diệt sát hỏa diễm nhân.
Không tính quãng thời gian Tử Phong tu luyện ở trong Vạn Quỷ Quật thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn chiến đấu như thế này.
Hệ thống mở khóa 100% công năng cũng không chỉ đơn giản là đưa cho hắn một vài năng lực trâu bò rồi thế là hết, một số chức năng mới cũng được bổ sung vào, trong đó Huấn Luyện Trường chính là một trong các chức năng đó.
Huấn Luyện Trường, ý nghĩa như tên gọi, là nơi để cho Tử Phong rèn luyện bản thân, nơi này có phần giống với Vạn Quỷ Quật, thời gian ở trong này có chênh lệch với thế giới thực bên ngoài, hạn mức tối đa chính là một trăm ngày trong Huấn Luyện Trường bằng với một ngày ở ngoại giới, tuy không được khoa trương như Vạn Quỷ Quật có tỉ lệ hơn một vạn ăn một, nhưng một trăm ăn một đã đủ nghịch thiên.
Hơn nữa khác với Vạn Quỷ Quật, Huấn Luyện Trường có thể tạo ra các hoàn cảnh khác nhau để tạo nên hiệu quả rèn luyện lớn nhất, băng nguyên, luyện ngục hỏa diễm, biển sâu không đáy, núi cao vạn trượng, bất kỳ loại môi trường nào cũng đều có thể được tạo ra ở trong Huấn Luyện Trường, còn có thể thêm vào vô hạn địch nhân làm đối tượng bồi luyện.
Mặc dù đã trải qua vô số năm tháng ở trong Vạn Quỷ Quật nhưng vào thời điểm đó, Tử Phong vẫn chưa nhận được tăng phúc của hệ thống, vậy nên sau khi hệ thống mở khóa công năng đưa đến đại lượng sức mạnh mới thì bản thân hắn vẫn chưa hoàn toàn ổn định được trạng thái của bản thân, nói dễ hiểu một chút thì ăn quá no dẫn đến không thể tiêu hóa hết.
Ở trong hoàn cảnh như vậy Tử Phong khó lòng có thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh của bản thân, nếu miễn cưỡng thì vẫn được nhưng về lâu dài sẽ dẫn đến căn cơ không hoàn thiện, ví dụ như bởi vì chưa thể khống chế hoàn toàn Tà Vương Chân Nhãn nên hắn vẫn luôn phải nhắm mắt lại, mặc dù nhìn có vẻ như rất là trang bức nhưng trên thực tế hắn không hề có ý làm như vậy, chỉ là không còn lựa chọn nào khác mà thôi.
Hơn nữa hệ thống của Tử Phong không như kim thủ chỉ thông thường vẫn thấy trong tiểu thuyết, mạnh thì có mạnh nhưng tệ đoan vẫn còn đó, cũng không phải là miễn phí tăng lên thực lực lại còn tự động đánh vững căn cơ cho hắn, lúc trước tu vi còn thấp thì không vấn đề gì, hiện tại tu vi của hắn đã không còn như xưa, căn cơ chỉ cần thiếu hụt một chút cũng có thể dẫn đến tai họa ngầm cho mai sau, việc đánh vững căn cơ là chuyện cần thiết.
Thể chất của hắn thì không có điểm trừ nào cả, việc cảnh giới tăng mạnh đột ngột cũng không ảnh hưởng đến thể chất của hắn, thứ hắn cần đó là thành thục khả năng vận dụng tu vi thực lực của bản thân, và không gì có thể tạo ra hiệu quả nhanh chóng hơn là thực chiến, chỉ có thực chiến mới giúp hắn nhanh chóng đánh vững căn cơ của mình.
Nhưng mà đi đâu để tìm đối thủ cho hắn luyện tay bây giờ, suy cho cùng Tử Phong hiện tại cũng là tứ cố vô thân, người nhà thì quá yếu so với hắn, đối luyện chẳng có hiệu quả gì cả, có thể tạo thành hiệu quả thực chất với hắn thì ít nhất cũng là cường giả cấp bậc Linh Đế, hắn đi đâu để tìm Linh Đế đại năng để giao chiến bây giờ.
Hơn nữa kể cả Tử Phong có may mắn tìm được một vài vị Linh Đế cường giả để đối luyện cũng thập phần khó khăn, hắn biết giết người chứ không biết tỉ thí a.
Ở trong hoàn cảnh thực lực song phương không sai biệt nhiều lắm thì mới tạo thành hiệu quả được, bằng không thì lấy chênh lệch cảnh giới khổng lồ giữa mỗi cấp bậc Linh Đế, chỉ cần hơn kém nhau một tiểu cảnh giới thôi cũng đã là nghiền ép, lúc đó thì còn đối luyện cái gì nữa.
Đương nhiên vẫn còn một phương án khác đó là Tử Phong trực tiếp đi tìm cường giả của Thái Diễn Thánh Địa để động thủ, vừa có đối thủ xứng tầm lại vừa có thể phát huy khả năng giết chóc của bản thân, tiện thể trả thù một phen, chính là nhất tiễn hạ song điêu.
Chỉ là hắn chưa có điên đến mức làm như vậy, Tử Phong không nghĩ vận khí của mình sẽ tốt đến mức có thể trực tiếp đối kháng với Thái Diễn Thánh Địa mà quật khởi giống như mấy tên khí vận chi tử bại não, chừng nào hắn vẫn chưa đủ thực lực thì tuyệt nhiên không thể dễ dàng lộ diện trước mặt Thánh Địa, ngẫu nhiên tìm chút phiền phức cho đối phương thì còn được, trắng trợn đối địch là không thể.
Hội tụ vô vàn lí do, Huấn Luyện Trường lại trở thành công cụ tuyệt hảo để giải quyết vấn đề cho Tử Phong, vả lại ở hạn mức tối đa, một ngày ở ngoại giới chính là trăm ngày ở trong Huấn Luyện Trường, ngược lại tiết kiệm được một khoảng thời gian kha khá cho Tử Phong, hắn cũng không thể cứ như vậy bế quan vài chục năm như những võ giả khác được, còn biết bao nhiêu việc cần hắn đi làm.
-----------------------------
Vài ngày tiếp theo trôi qua không chút động tĩnh nào đáng kể, Mạnh gia cùng với Lý gia vẫn lặng yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng trên thực tế nội bộ của hai gia tộc này không hề bình tĩnh như vậy.
Lúc này cả hai nhà có thể dùng cụm từ “chó sủa gà bay” để miêu tả cũng không sai biệt lắm.
Lý gia còn đỡ, Lý Khinh Vân mất tích thì vẫn còn gia chủ Lý Kiếm, tốt xấu gì cũng là nhất gia chi chủ, tuy bình thường quyền lực bị lão tổ tông Lý Khinh Vân nắm trong tay nhưng tạm thời ổn định gia tộc thì vẫn làm được.
Mạnh gia ở bên kia thì thảm rồi, Mạnh Thiên Quân để có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ của mình đã dùng không biết bao nhiêu là thủ đoạn triệt hạ toàn bộ các phe cánh khác, đồng thời nâng đỡ thế lực của bản thân, lợi thì đúng là có lợi, nhưng nhược điểm chính là một ngày bản thân hắn biến mất, Mạnh gia chính là quần long vô thủ, rắn mất đầu không thể ngóc lên được, trên dưới Mạnh gia loạn đến mức nào thì có thể tưởng tượng được.
Trong lúc Mạnh gia đang sứt đầu mẻ trán vì nội bộ lục đục, Triệu Thanh Thanh cũng không để cho Lý gia có cơ hội ổn định tình hình, một đạo chiếu chỉ ban xuống yêu cầu Lý gia an bài hai vị trí thống lĩnh quân đoàn phía tây và tổng giáo đầu của cầm quân nhanh nhất có thể khiến Lý Kiếm bận đến bù đầu, nội bộ gia tộc còn lo chưa xong lại còn phải lo chuyện này, hơn nữa lại không thể kêu khổ, lão tổ tông gia tộc đột ngột biến mất mà để lộ ra ngoài thì khác gì vạch áo cho người xem lưng, khi không lại để lộ điểm yếu.
Bề ngoài hai đại gia tộc vẫn bình thường như bao ngày khác, chỉ là thông qua mật thám, Triệu Thanh Thanh biết được cả hai nhà lúc này đang rối loạn đến mức nào, nàng không khỏi cảm thán kế sách của Nguyệt tiền bối thật là chí mạng, không những lợi dụng được thực lực mạnh mẽ của bản thân trong bí mật mà còn khiến địch nhân rối loạn trận cước, hơn nữa Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân vẫn chưa chết lại càng khiến hai gia tộc như lọt vào sương mù, không biết phải hành động ra sao.
Tử Phong đối với việc này hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, không phải là hắn không thể làm gì, mà là hắn không muốn làm, nếu chỉ một chút việc cỏn con này mà không thể xử lí thì Triệu Thanh Thanh cũng đã mất đi giá trị lợi dụng trong mắt hắn, mục đích của hắn không phải là khống chế Thiên Hành đế quốc trong bóng tối, mà là tạo ra một cứ điểm vững chắc an toàn tuyệt đối cho người nhà của hắn.
Theo tính toán của Tử Phong, mấy người Nhạc Tư Kỳ lúc này vô cùng an toàn, chưa thực sự cần đến sự tồn tại của hắn, đáng lo nhất đó là Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, cả hai nàng đều đang kẹt ở trong Lăng Hư Cung, tuy rằng suốt bảy năm nay Lăng Hư Cung không thu được chút thông tin nào về tung tích của hắn, nhưng việc Tử Phong vẫn còn sống là chuyện hiển nhiên, dù sao thì trong Lăng Hư Cung vẫn còn sinh mệnh ngọc bài của hắn.
Ngày nào vẫn chưa giải quyết được tai họa ngầm là hắn thì Lăng Hư Cung vẫn chưa yên lòng được.
Nhưng kể cả như vậy, Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan vẫn tương đối an toàn, Lăng Hư Cung cũng không dễ dàng đụng đến hai nàng.
Nếu như nói Tử Phong hắn là tai họa ngầm ẩn trong bóng tối thì Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan chính là hai quân cờ mang tính chất bảo hiểm tuyệt đối với Lăng Hư Cung, theo suy nghĩ của bọn họ thì Tử Phong tuyệt đối không thể tùy tiện chọc giận Lăng Hư Cung được, ném chuột vỡ đồ là đạo lí mà ai cũng biết.
Vậy nên tuy rằng hắn có lo lắng cho hai nữ nhân của mình, nhưng tạm thời tình huống vẫn chưa hỏng bét tới mức hắn phải động thủ.
Thực ra thì Tử Phong không sợ Lăng Hư Cung, chỉ là một cái thế lực siêu nhất lưu có Thiên Tôn cường giả tọa trấn mà thôi, nếu hắn muốn thì có thể đem trọn cái Lăng Hư Cung diệt lên diệt xuống đến mười bảy mười tám lần, vấn đề là nếu hắn làm như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc bại lộ bản thân trước Thái Diễn Thánh Địa, lấy thái độ của Diễm Quang Đế Quân ngày đó, lão ta tuyệt đối không để yên cho một Thiên Ma như hắn còn tồn tại.
Chừng nào vẫn chưa biến Triệu gia thành một nơi an toàn tuyệt đối cho người thân của mình thì Tử Phong vẫn chưa thể đón Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan về được, mặc dù hắn rất tưởng niệm hai nàng, ngoại giới mới chỉ bảy năm trôi qua nhưng đối với hắn thì đã hàng vạn năm không được gặp thê tử của mình rồi.
Còn về lí do tại sao lại chọn Triệu gia, đơn giản thôi, ngoại trừ Tam Thánh Nhị Viện Nhất Hung Chí Tôn Điện bảy đại thế lực, Triệu gia chính là mạnh nhất, hơn nữa khuyết thiếu chỉ là chiến lực đỉnh cao khi so với bảy thế lực kia, chứ mặt bằng chung chẳng hề kém cạnh là bao nhiêu, không chọn Triệu gia thì chọn ai.
Tử Phong nằm dài trên mái nhà tùy ý ngắm trăng, gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua da thịt khiến tâm tình của hắn trở nên lặng yên, giọng nói lẩm bẩm vang lên hòa lẫn vào trong cơn gió
“Diệu Yên và Phi Nhan tạm thời không thể động, nhưng mà bọn họ thì không hẳn a…….”
----------------------------------------
Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua trong không trung như quỷ mị, trong nháy mắt đã vượt qua vô số thủ vệ tuần tra khắp nơi trong hoàng cung, nhanh chóng tiếp cận một tòa lầu các to lớn uy nghi.
Thân ảnh bí ẩn hạ xuống trước cửa sổ một căn phòng tối, khẽ đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa theo một nhịp độ đặc thù.
Một lát sau, bên trong cánh cửa vang lên một tiếng hắng giọng nhỏ nhoi, thân ảnh bên ngoài nghe thấy thế mới lặng lẽ đẩy cửa sổ mở ra sau đó tiến vào trong phòng.
Thần bí nhân vừa vào trong liền quỳ xuống hành lễ, cung kính nói
“Vi thần tới phục mệnh!”
Trước mặt thần bí nhân lúc này là một nữ nhân đang lẳng lặng ngồi trên ghế, phượng y đỏ chót kèm theo kim sắc uy nghiêm ngạo nghễ, trên người nàng toát ra khí thế thượng vị giả ẩn hiện như có như không nhưng lại khiến người khác cảm thấy từng tia áp lực nặng nề.
Gương mặt không chút phấn son nhưng xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua chỉ như là một nữ nhân 27-28 tuổi nhưng khí chất lại thành thục trưởng thành hiển nhiên không phải là cô nương chưa trải sự đời, đôi mắt vũ mỵ câu hồn đoạt phách lại thâm thúy như đã được rèn dũa qua biết bao tuế nguyệt.
Nàng chính là đương kim Thái Hậu, mẫu thân của nữ hoàng Triệu Thanh Thanh, tên gọi Triệu Vương Mẫn.
“Điều tra đến đâu rồi?” Thái Hậu nhẹ giọng nói, thanh âm mang theo một tia mỵ ý mờ nhạt nhưng vô cùng tự nhiên, không giống như là nàng cố ý làm ra.
“Khởi bẩm Thái Hậu, gần đây bệ hạ thường xuyên bí mật lui tới lãnh cung, hạ thần đã cho người điều tra nhưng toàn bộ người phái ra chỉ cần đến gần lãnh cung liền biến mất không để lại chút dấu vết nào, nhưng cũng may là không phải không thu hoạch được gì.” Thần bí nhân cung kính nói.
“Ồ, nói thử ta xem nào.” Trong mắt Thái Hậu lóe lên chút quang mang hứng thú, nhưng rất nhanh liền biến mất, gương mặt bảo trì nguyên vẹn vẻ ung dung thường lệ.
“Theo những gì hạ thần tìm hiểu được, ở trong lãnh cung đang có một nam tử xa lạ, tuổi tác ngoại hình hay tu vi đều không rõ, nhưng tuyệt đối không thể yếu hơn Thánh Quân.
Hơn nữa vi thần cho rằng toàn bộ những hành động đột ngột gần đây của bệ hạ đều có liên quan mật thiết đến nam nhân đó.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của vi thần, Thái Hậu không cần phải để ý nhiều.”
“Ngươi làm việc từ trước tới nay ta vẫn luôn yên tâm, nếu ngươi đã phán đoán như vậy thì hẳn sự thực cũng không kém là bao.
Được rồi, chuyện này ta đã rõ ràng, ngươi cứ tạm thời lui đi trước, không cần phải làm gì cả, tiếp tục giám sát lãnh cung cho ta.” Thái Hậu phất tay nói.
Thần bí nhân sau khi rời khỏi, trong căn phòng ngủ xa hoa tráng lệ tiếp tục rơi vào trong im lặng, Thái Hậu ngồi trong bóng tối, nhãn thần mông lung như đang suy nghĩ chuyện gì đó, miệng khẽ lẩm bẩm
“Nha đầu Thanh nhi tuy thông minh nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, những hành động gần đây của nó không hề giống với bình thường, chắc chắn đằng sau lưng đều có liên quan đến nam tử ẩn mình trong bóng tối kia.”
“Hừm, xem ra ta cần phải đích thân ra tay thôi, muốn lợi dụng Thanh nhi để mưu lợi? Không có cửa đâu!!” Thái Hậu hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người chợt bùng phát, ẩn ẩn có xu thế khiến đại đạo pháp tắc xung quanh chấn động, nếu có người ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra một chuyện, nàng là cường giả Thiên Tôn hậu kỳ!!
Danh Sách Chương: