Đám đông huyên náo tránh ra một con đường, một tiếng cười gàn rỡ vang lên: “Ô hay, chuyện gì đang xảy ra thế này, kia chẳng phải là con bé bổn thiếu gia mới chơi ngày hôm qua sao, ta tưởng bọn mi vứt nó cho chó gặm rồi mà.”
Tử Phong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người phát ra tiếng nói là một thanh niên tầm 20 tuổi, khuôn mặt khá anh tuấn, nhưng mi mắt thâm quầng, gò má hơi hốc hác, điển hình tửu sắc quá độ, lúc này đang cưỡi “ngựa”, bao bọc xung quanh bởi một đám lính của phủ thành chủ cùng vài tên mặt mũi bặm trợn, nhìn không có vẻ gì là người tốt cả. Nói là cưỡi “ngựa”, bởi vì thứ hắn cưỡi căn bản không phải là ngựa hay cái gì cả, mà chính là hai cô gái lõa thể, lúc này đang bò dưới đất, mắt bị bịt kín, mồm thì bị một sợi dây buộc chặt, trên lưng là một tấm ván gỗ, cổ đeo vòng có gắn dây, một đầu dây cương đang được tên thanh niên kia ngồi chễm chệ trên tấm ván cầm. Nhìn dáng người hai cô gái phải nói là tuyệt hảo, ấy vậy mà lại luân lạc đến mức một con súc vật cũng không bằng, mọi người không khỏi xót xa cùng phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của tên thanh niên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng tóm lấy sự phẫn nộ mà đem nuốt ngược lại vào bụng.
Trung niên phụ nhân đang khóc lóc, nghe thấy giọng nói càn rỡ của tên thanh niên bỗng ngẩn người ra, sau đó giống như nổi điên, gào thét lao về phía hắn: “Tên khốn kiếp! Trả con gái lại cho ta, ngươi là tên súc sinh, không phải là con người! Trả con gái cho ta, trả mạng con gái lại cho ta!!!!...”
Bà căn bản không lao đi được bao xa, đã có mấy tên lính của phủ thành chủ xông tới túm lấy, miệng quát lớn: “Cút đi, không được làm kinh động đến thiếu thành chủ!” Trung niên phụ nhân căn bản không thèm quan tâm, miệng vẫn gào thét “trả lại con gái cho ta”, không hiểu lấy sức lực ở đâu mà giãy ra khỏi tên lính, tiếp tục lao tới tên công tử ca trước mặt, một bộ dáng điên cuồng thấy mà sợ.
Lần này thì không phải một tên lính, mà là một trong số mấy tên thủ hạ tay chân của tên Mạc thiếu chủ kia, chỉ thấy một tên người gầy gò, khuôn mặt hèn mọn, nhìn qua là ngay lập tức liên tưởng tới mấy tên hái hoa tặc, bước ra vung tay một cái. Trung niên phụ nhân bị tên kia quét trúng ngực, nhìn cánh tay gầy yếu mà lực đạo không hề yếu chút nào, giống như búa tạ giáng thẳng vào ngực bà. Bà không phải là võ giả, chỉ là người thường hơn nữa lại đã có tuổi, sao có thể chống lại một đòn của một võ giả cơ chứ, bà phụt ra một ngụm máu lớn, cơ thể văng ra đằng sau một đoạn, lúc ngã xuống đất thì đã hấp hối, miệng vẫn không ngừng lầm bẩm “con gái của ta”, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ.
Tên thủ hạ vừa ra tay hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đồ không biết sống chết, con gái bà được Mạc thiếu chủ chọn là phúc phận của cô ta, không chịu ngoan ngoãn dâng lên lại còn phản kháng, chết đáng đời lắm.”
“Ha ha nói hay lắm, đúng thế, được bổn thiếu gia chơi là phúc của cô ta, không chịu nghe lời thì bổn thiếu gia chơi cho chết luôn, ahaha, mà kể ra thì mùi vị của con bé này cũng ngon lắm, chỉ tiếc là đã chết rồi thôi, nhưng mà huynh đệ của ta cũng đã được nếm thử hết rồi, phải chứ mọi người.”, Mạc thiếu chủ cùng mấy tên thủ hạ xung quanh phá lên cười một cách dâm đãng.
Nhìn vào hành động và lời nói của tên thiếu thành chủ cùng với đám thủ hạ, mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy bất bình, có những người nghiến răng kèn kẹt, tay nắm chặt, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng đứng yên. Tử Phong khẽ thở dài, thật là, cái thể loại tà ác thiếu gia này đúng là đi đâu cũng có, toàn dựa hơi gia tộc hoặc trưởng bối trong nhà mà ra ngoài hoành hành, ức hiếp dân chúng, không việc ác không làm, mặc dù hắn không thích nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình, nhưng gặp loại người này hắn nhìn cũng thấy ngứa mắt, chỉ muốn chém quách đi cho xong.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Tử Phong cũng như bao người khác, đều đứng yên không động thủ, không phải vì hắn sợ thành chủ Mạc Thương Lan là phụ thân của tên súc sinh đứng trước mắt, mà bởi vì hắn không muốn dính vào rắc rối kiểu này, với kinh nghiệm kinh qua vô số cuộc chiến, à nhầm tiểu thuyết, hắn có thể khẳng định là chỉ cần chạm nhẹ vào mấy vụ việc kiểu này là sẽ một đường thẳng tắp lao theo lối mòn của nhân vật chính đi gieo thù chuốc oán khắp nơi mà thôi.
Ôi thật là, ta cũng muốn thử một lần làm đại hiệp trừ gian diệt ác lắm cơ, nhưng mà ta sợ làm nhân vật chính lắm, tâm sự biết nói với ai đây, ai có thể hiểu được nỗi lòng của hắn cơ chứ, Tử Phong không kìm được mà thầm than vãn.
Cười cợt một lúc, Mạc thiếu thành chủ nhìn thấy trung niên phụ nhân đang từ từ bò dậy, liền phất phất tay ra lệnh: “Thôi dọn dẹp đống rác này đi, chắn đường vào tửu lâu quá, ta hôm nay có hẹn, không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn này.”
Theo lệnh Mạc thiếu gia, tên thủ hạ mặt hèn mọn liền bước tới, nhặt một viên đá dưới đất lên, cong tay búng một cái, chỉ nghe chíu một tiếng, viên đá nhỏ từ trong tay hắn bay ra ngoài như đạn bắn, xuyên thủng đầu trung niên phụ nhân vừa mới ngồi dậy. Bị viên đá bắn thủng sọ, trung niên phụ nhân từ từ ngã xuống đất, đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn lên trời, giống như hỏi lão thiên rằng thế gian này liệu có còn công đạo hay không.
Khẽ lắc đầu, Tử Phong định bỏ đi, ở đây không còn gì để xem nữa rồi, giả sử như có một tên ngu ngốc nào đó đứng ra chủ trì công đạo, có lẽ hắn sẽ đứng lại xem náo nhiệt, cơ mà mọi người xung quanh hiển nhiên không ai muốn đắc tội với thiếu thành chủ Thiên Ưng thành cả, hai nhân mạng cứ thế ra đi vô ích rồi. Đúng lúc hắn vừa nhấc chân lên, tiếng của Tiểu Linh vang lên khiến hắn thiếu chút nữa thì ngã cắm mặt xuống đất:
-Hệ thống ban bố nhiệm vụ:
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ, liên hoàn.
Số lượng: 2.
Nội dung:
1.Hạ sát toàn bộ thủ hạ của Mạc thiếu thành chủ. Thưởng: 30% kinh nghiệm, 2 vạn điểm tích lũy. Thời gian hạn định 15 phút. (Không sử dụng vũ khí thưởng thêm 1 vạn điểm tích lũy)
2.Hạ sát Mạc thiếu thành chủ. Thưởng: 50% điểm kinh nghiệm, 6 vạn điểm tích lũy. Thời gian hạn định 2 ngày.
“Móa, Tiểu Linh ngươi đùa với lão tử à, nhiệm vụ kiểu chó gì đây?” Tử Phong bực tức hỏi.
“Ta nào có biết, đấy là hệ thống sắp xếp cho ngài, ta chỉ có trách nhiệm thông báo thôi, làm hay không là việc của ngài, à mà đây là nhiệm vụ cưỡng chế, không làm sẽ bị phạt đó.” Tiểu Linh dùng một giọng không liên quan tới mình nói.
“Phạt như thế nào?”
“Cũng không có gì, tụt một level thôi, hehe”
Ta fuck, tụt một level mà kêu là không có gì, có biết là một level này ta phải “cày cuốc” trong bao lâu không hả, Tử Phong bực tức làu bàu, sau đó hướng ánh mắt về phía thủ hạ của tên thiếu chủ, hắn quyết định làm nhiệm vụ này thôi, không có cách nào khác, hệ thống đề ra đây là nhiệm vụ cưỡng chế, hình phạt khi không hoàn thành rất nặng, hơn nữa chỉ có thời gian 15 phút, căn bản không cho hắn có cơ hội lựa chọn a.
Đếm qua đếm lại, Tử Phong nhìn thấy có tổng cộng sáu tên đầu trâu mặt ngựa đứng xung quanh vị Mạc thiếu chủ, nhưng binh lính của phủ thành chủ thì có đến mấy chục người, hắn cũng chỉ có thể hi vọng là hệ thống chỉ yêu cầu giết sáu tên kia thôi. Dùng Phân tích nhãn ngó qua, Tử Phong yên tâm hơn một chút, chỉ toàn là mấy tên Sư cấp mà thôi, không đáng lo, chỉ là đây đang ở giữa Thiên Ưng thành, có thánh mới biết được liệu có cao thủ đi theo bảo vệ tên thiếu chủ này hay không, tốt nhất hắn nên đánh nhanh thắng nhanh. Liếc nhìn thi thể trung niên phụ nhân cùng con gái của bà, Tử Phong thở dài, ta không phải là người tốt, nhưng hôm nay làm việc tốt một lần đi, ta sẽ dùng danh nghĩa của bà để trả thù vậy, hi vọng dưới suối vàng hai mẹ con bà có linh thiêng thì phù hộ cho ta.
Mạc thiếu gia cùng đám lâu la đang định cất bước đi, để mặc hai cái xác cho binh lính xử lí, thì bỗng một thân ảnh thình lình xuất hiện ở bên cạnh xác của trung niên phụ nhân. Thân hình người này cao lớn, cả người bao trùm bởi một màu đen tuyền, y phục bên trong màu đen, áo choàng trùm kín đầu cũng màu đen, khuôn mặt được che đậy bởi một chiếc mặt nạ tu la dữ tợn, cả người hắn lộ ra vẻ quỷ dị khó tả dưới ánh sáng lập lòe của con phố vào buổi tối. Chỉ thấy người này cúi xuống, tách bàn tay của trung niên phụ nhân ra, cầm lấy đồng kim tệ mà lúc nãy bà được cho, nhẹ nhàng mân mê nó trong lòng bàn tay.
Có một tên dong binh trẻ tuổi nhìn thấy vậy thì cười lớn, miệng hô: “Ha ha ha, có một đồng kim tệ mà cũng phải cướp của người chết à, đúng là cái tên……” còn chưa nói xong thì đã bị một cánh tay lực lưỡng vỗ mạnh lên đầu, sau đó là một tiếng nói ồm ồm: “Để yên xem hắn định làm gì nào, đừng có gây sự chú ý.” Thủ phạm chính là một đại hán râu ria xồm xoàm, chính là Ôn Vân Sơn, tên dong binh trẻ tuổi không biết là ai kia nhìn thấy Ôn Vân Sơn liền mừng rỡ:
“Ôn đại thúc, đại thúc cũng đến Thiên Ưng thành này à, mà sao lại bảo ta yên lặng, ta nói gì sai à?”
Ôn Vân Sơn liếc nhìn tên dong binh trẻ tuổi một cái, nhàn nhạt nói: “Sai hay không thì ta chưa biết, nhưng tên đeo mặt nạ mà ngươi vừa cười cợt kia thì ta biết, đừng nói là một kim tệ, một trăm kim tệ để trước mắt chưa chắc đã khiến hắn động tâm đâu.”
“Vậy hắn lấy một kim tệ kia để làm gì cơ chứ, mà hắn là ai, thành viên mới trong dong binh đoàn của đại thúc à?” Tên dong binh nghi hoặc hỏi.
Gật đầu một cái, Ôn Vân Sơn ngay sau đó liền lắc đầu: “Hắn chỉ là thành viên tạm thời mà thôi, còn lai lịch của hắn cho đến giờ thì vẫn còn bí mật, ta chỉ biết thực lực của hắn ít nhất cũng là Tướng cấp, còn hắn lấy một kim tệ kia để làm gì thì ta không rõ, im lặng theo dõi tiếp thôi.” Tên dong binh nghe vậy liền quay đầu lại nhìn về phía Tử Phong.
Trong lúc Mạc thiếu chủ còn đang nghi hoặc nhìn cái tên kì dị vừa xuất hiện trước mắt, tên thủ hạ vừa ra tay hạ sát trung niên phụ nhân liền nhanh nhảu tiến lên, miệng quát lớn: “Ngươi là ai, mau tránh đường cho thiếu chủ đi, để chậm trễ công việc của thiếu gia nhà ta thì hậu quả không phải là thứ mà ngươi có thể gánh chịu được đâu!”