Nghe thấy tiếng gào thảm thiết này, người thân của Tử Phong đều nhắm mắt làm ngơ, dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy, chỉ trừ hai người.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đang đắm chìm trong tu luyện đột ngột tỉnh dậy, nhanh chóng thu công rồi lao ra khỏi tu luyện thất, lần theo tiếng hét thảm mà mò tới chỗ Tử Phong đang luyện thể.
Bởi vì trong sơn phong của Tử Phong không có người ngoài, hắn cũng lười biếng không hạ cấm chế xung quanh nơi mình tu luyện, dù sao thì nếu có người lạ đến thì trước tiên sẽ đánh động đến hộ sơn đại trận, khó mà vô thanh vô tức tiến đến gần chỗ hắn.
Hai người Trần Duệ lần theo tiếng gào thét suốt mười mấy phút mới tìm được nơi Tử Phong đang luyện thể, không phải vì đường đi khó khăn mà bởi vì cũng chỉ có đúng một tiếng thét lúc ban đầu, về sau mọi thứ hoàn toàn tĩnh lặng không còn âm thanh nào nữa, có thể tìm được tới nơi cũng đã không tồi.
Những ngày này ở trong Lăng Hư Cung, Trần Duệ cũng không phải chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, hắn vẫn dành ra chút thời gian rảnh để làm quen với môi trường mới lạ lẫm, đồng thời thám thính thu thập thông tin về nội bộ Lăng Hư Cung, mặc dù đã nghe sư cô Diệp Ngưng Tuyết nói qua một lần, nhưng đó cũng chỉ là nhưng điều chung chung buộc phải biết mà thôi, những tin tức bên lề thì nhất thời không thể nói hết được.
Bên trong Lăng Hư Cung cũng như bao thế lực khác, nội đấu là không thể tránh khỏi, nhưng mà hầu hết chỉ là ân oán cá nhân, ở một mức độ cao hơn thì đó là sự cạnh tranh giữa các sơn phong với nhau, đại bộ phận người thuộc cùng một chủ phong đều giữ thái độ hữu hảo với người bên cạnh.
Trần Duệ tuy xuất thân không được tốt cho lắm, nhưng thái độ của những đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền khác đối với hắn đều không tệ.
Một phần lí do trong đó bởi vì đều là người của Thanh Long phong, không thù không oán mà đấu đá nội bộ là không tốt, còn phần lớn lí do đó là bởi vì thân phận có chút “đặc thù” của hắn.
Đệ tử chân truyền đúng là có địa vị cao hơn đệ tử nội môn thông thường, nhưng đấy chỉ là lý thuyết, Lăng Hư Cung vẫn luôn lấy tôn chỉ cường giả vi tôn, chỉ cần giới hạn ở trong hàng ngũ đệ tử thì người có thực lực mạnh hơn vẫn có phân lượng hơn người có thực lực yếu.
Thực lực của Trần Duệ nói văn vẻ một chút là hơi yếu, còn nếu nói thẳng ra thì chẳng khác nào phế vật trong mắt những đệ tử chân truyền hay đệ tử nội môn khác.
Nếu là bình thường thì cũng sẽ có vài tên đệ tử nội môn lâu năm ghen tị với vận may trở thành đệ tử chân truyền của hắn mà gây khó dễ, nhưng vấn đề sư phụ của Trần Duệ lại là thập thất trưởng lão.
Đừng nói là đệ tử của Thanh Long phong, đến cả đệ tử của các chủ phong khác khi biết sư phụ của Trần Duệ là ai cũng đều có chung một phản ứng, đó là tỏ ra hữu hảo nhất có thể.
Nói đùa sao, đến cả sư phụ của bọn hắn, à không, thậm chí cả phong chủ cũng không nguyện ý chọc giận vị thập thất trưởng lão kia, bọn hắn chỉ là mấy tên đệ tử từ địa vị cho đến thực lực kém người ta đến mấy cấp bậc, hậu quả bọn hắn không gánh được a.
Bởi vì hầu như đệ tử nào trong nội môn Lăng Hư Cung cũng duy trì một mối quan hệ hữu hảo hết mức với Trần Duệ, hắn từ đó mà thu được rất nhiều thông tin tạp nham đủ loại.
Các thế lực trong Lăng Hư Cung, chia bè kết phái, đấu đá ân oán nhau là chuyện thường ngày, nhưng thông tin về Tử Phong luôn khiến hắn có hứng thú.
Qua nhiều lần điều tra hỏi bóng hỏi gió, rồi cuối cùng không nhịn được mà hỏi thẳng, Trần Duệ cuối cùng cũng có thể hiểu được đại khái sư phụ mình là người như thế nào.
Về thực lực thì vẫn không ai biết tu vi thực sự của sư phụ hắn cao bao nhiêu, chỉ biết rằng mấy vị phong chủ có tu vi Thánh Hoàng đều đánh không lại, chuyện này thì hắn đã tận mắt chứng kiến, không có gì lạ cả.
Nhưng thông tin về tính cách của Tử Phong lại khiến Trần Duệ câm nín một hồi, hình như sư phụ của hắn có chút bao che khuyết điểm hơi bị thái quá.
Chọc giận Tử Phong đương nhiên là có kết quả không tốt, nhưng động đến người thân của hắn thì càng tồi tệ hơn.
Nếu lỡ đắc tội với hai vị phu nhân của Tử Phong là Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, đại khái ngươi sẽ bị trách phạt nhưng vẫn sống tốt, bởi dù sao hai người cũng là trưởng lão Lăng Hư Cung một nội môn một ngoại môn, xử trí đệ tử ra sao thì vẫn phải cân nhắc đến luật lệ.
Nhưng nếu động vào muội muội của hắn là Diệp Ngưng Tuyết thì…..chậc chậc……
“Ngươi tính mình có mấy cái mạng?”
Ngay khi Trần Duệ hỏi một chút thông tin về Diệp Ngưng Tuyết, tên đệ tử thân truyền trước mặt hắn khinh bỉ hỏi ngược lại khiến hắn ngẩn người ra.
“Ta nói này lão đệ, ngươi không biết thì không có tội, nhưng mà nếu thực sự đánh chủ ý lên người Diệp sư muội, ngươi trước mắt hãy tu luyện trở thành một Tôn Giả đi đã rồi hẵng tính.
Diệp sư muội với thập thất trưởng lão là hai anh em, nhưng chỉ là huynh muội kết nghĩa, không hề chung huyết thống, đến tám chín phần là có quan hệ mờ ám nào đó.
Làm gì mà sợ hãi thế, tin đồn này cũng có được một thời gian rồi, chỉ cần không trực tiếp nói ra trước mặt thập thất trưởng lão là được, ngài ấy có vẻ như không quan tâm lắm, không cần phải sợ hãi.”
“Diệp sư….cô về bối phận là trưởng bối của ta, ta nào dám có ý đồ nào chứ.” Trần Duệ vội vàng phân bua.
“Ừ thế là tốt, lão đệ ngươi vẫn tự biết bản thân mình đứng ở đâu, không như cái tên đệ tử chân truyền của thập ngũ trưởng lão.” Vị đệ tử chân truyền kia gật gù nói.
“Ủa, vị đệ tử đó có vấn đề gì à?” Trần Duệ nghi hoặc.
“Cũng không có gì, hắn ta độc thân mấy chục năm, bế quan tu luyện đi ra nhìn thấy Diệp sư muội lần đầu đã nhất kiến chung tình, dùng đủ loại thủ đoạn để theo đuổi nàng, chỉ tiếc trong lòng nàng đã có một vị ca ca cường đại đến không tưởng, làm thế nào có thể nhìn vừa mắt một đệ tử chân truyền như hắn ta được.
Ơ thế mà cái tên ngu xuẩn đó không hiểu bị ai xúi giục hay là tinh trùng thượng não, định hạ xuân dược Diệp sư muội để gạo nấu thành cơm, không tin là không có được sư muội.”
“Sao lại ngừng lại rồi, chuyện sau đó ra sao?” Trần Duệ thúc giục.
“Làm gì có sau đó nữa, cái tên ngu xuẩn ấy còn chưa hành động thì đã bị thập thất trưởng lão phát hiện ra, trực tiếp bị ngài ấy chặt thành một cái nhân côn treo ba ngày ba đêm trước cửa nhà thập ngũ trưởng lão, một thân máu me bê bết kêu gào mấy ngày rồi mới tuyệt khí mà chết, thập ngũ trưởng lão đến cả cái rắm cũng không dám phóng.
Ài, Diệp sư muội đúng là thực sự xinh đẹp, nhưng mà cũng phải có mạng thì mới hưởng được cái đó a, dùng thủ đoạn bình thường để theo đuổi sư muội thì không sao, nhưng chỉ cần ra ám chiêu thì ngay lập tức mất mạng liền.”
Trần Duệ nghĩ lại cuộc sống thường ngày ở trên sơn phong của sư phụ mình cũng không khỏi dở khóc dở cười, bao che khuyết điểm là đối với bên ngoài, còn lúc bình thường thì cách đối xử của Tử Phong với Diệp Ngưng Tuyết chỉ có thể dùng một câu để miêu tả: “Cưng chiều, cưng chiều đến cực điểm, chiều chuộng đến rối tinh rối mù!”
Chi tiết thì không tiện nói ra bởi vì quá nhiều, nhưng Tử Phong chiều chuộng Diệp Ngưng Tuyết tới cái mức mà Trần Duệ có suy nghĩ ghen ăn tức ở trong lòng, người so với người sao mà tức muốn chết.
“Nhắc đến xinh đẹp, vị biểu muội kia của lão đệ cũng thật sự ưa nhìn đó, lão đệ khai thật đi, nàng có phải nữ nhân của đệ không, ít nhất thì để ta còn biết còn bỏ qua.” Tên đệ tử chân truyền bỗng nhiên nở một nụ cười có chút bỉ ổi mà nói.
“Sư huynh lại nói đùa rồi, ta với biểu muội thuần tuý chỉ là tình cảm huynh muội thanh mai trúc mã, cũng không có suy nghĩ loạn bậy gì cả.” Trần Duệ cười cười, lời này là hắn nói thật lòng, hắn đã có ý trung nhân của mình rồi, đối với biểu muội quốc sắc thiên hương chỉ thuần tuý là thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
“Thế thì tốt, nhưng mà ta phải cảnh báo cho lão đệ một việc nghiêm trọng, tuyệt đối, đúng thế, tuyệt đối không được để Nạp Lan sư muội hay là nữ nhân của đệ nhìn thấy mặt thật của thập thất trưởng lão.
Cũng đừng hỏi ta lí do tại sao, lão ca ta đây cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ mà thôi.”
Trần Duệ sau đó về nhà nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết được hàm nghĩa của câu nói đó, hiện tại khi hắn cùng với Nạp Lan Yên Nhiên xông tới chỗ Tử Phong tu luyện thì cuối cùng hắn cũng hiểu.
Chỉ thấy sư phụ hắn đang từ từ bước lên khỏi ao nước, phần thân trên để trần, từng khối cơ bắp không quá to hay quá nhỏ với tỷ lệ hoàn mỹ đến cực điểm dính vào chút nước giống như toả sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Gương mặt của sư phụ hắn phải nói là một gương mặt anh tuấn lãnh khốc đến mức không có một điểm trừ nào, lúc này ngài ấy lại còn đưa tay vuốt mái tóc dài màu bạc sũng nước qua trán, nhìn theo cái góc độ nào cũng chỉ thấy một chữ hoàn hảo.
Trần Duệ nuốt một ngụm nước bọt, quay sang bên cạnh thì thấy Nạp Lan Yên Nhiên đang dùng hai con mắt toả sáng nhìn chằm chằm vào Tử Phong, khuôn mặt ngẩn ngơ như người mất hồn, hai má đỏ hồng lên như trái cà chua.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Trần Duệ không khỏi cười khổ, con mẹ nó biểu muội của hắn hiện tại đã trực tiếp biến thành hoa si mất rồi, nhưng mà nghĩ lại thì đến chính mình là nam nhân, nhìn một cảnh vừa rồi cũng lỡ mất mấy nhịp tim, biểu muội là nữ tử mới lớn có phản ứng này cũng không phải là chuyện lạ, có trách thì trách sư phụ của bọn hắn quá mức anh tuấn a.
Tử Phong nhìn thấy biểu hiện của hai đệ tử, hắn cười khổ lắc đầu, sơ suất quá, không nghĩ là hai đứa nhóc này sẽ chạy đến đây, biết vậy đã đeo mặt nạ lên.
Khi Tử Phong đột phá Thánh Hoàng, huyết mạch của hắn dường như có dị động, tạo ra một loạt thay đổi đối với cơ thể của hắn.
Chỉ số cơ bản của hắn không tăng lên là mấy, nhưng biến hoá không nằm ở đó, cơ thể của hắn trải qua cải tạo lại càng trở nên hoàn mỹ hơn, những phù văn dọc ngang khắp người hắn đã biến mất, chỉ khi nào hắn cật lực chiến đấu thì mới hiện ra.
Biến hoá lớn nhất đó chính là khuôn mặt hắn, vốn dĩ Tử Phong sở hữu một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, nay lại càng trở nên hoàn hảo hơn, phối hợp với đôi mắt dị thường và khí chất lãnh khốc của hắn, đối với nữ tử thì gần như là "miểu sát", thậm chí đến cả nam nhân khác cũng ngại không muốn nhìn vào, có thể nói là nam nữ thông sát.
“Hai con đến đây làm gì?” Tử Phong cười nói.
Trần Duệ có thể cảm nhận thấy Nạp Lan Yên Nhiên ở bên cạnh thở hắt ra một hơi thật dài khi nhìn thấy sư phụ hắn cười, bản thân hắn cũng phải mặc niệm trong đầu mấy chục lần câu “Ta không phải là gay” mới lấy lại được cân bằng, miệng nói
“Bọn con nghe thấy tiếng ngài thét lên nên có chút lo lắng.”
Nhìn khuôn mặt đỏ rực như muốn chảy máu của Nạp Lan Yên Nhiên, Tử Phong hơi có chút nhức đầu, con mẹ nó đẹp trai cũng là cái tội a, vội vàng vận khởi bí pháp, linh lực nhanh chóng thực thể hoá tạo thành y phục che đi cơ thể, một lớp chất lỏng màu đen nhanh chóng bao phủ khuôn mặt hắn hoá thành chiếc mặt nạ quen thuộc, miệng nói
“Đừng lo lắng, các con có thấy mọi người khác có ai thèm quan tâm không? Đây chỉ là ta đang tu luyện, không nén được đau đớn mà hét lên thôi.”
“Sư phụ tu luyện cái gì mà lại đau đớn đến mức như vậy?” Trần Duệ giật mình, sư phụ hắn đến cả một cánh tay bị nghiền nát cũng không nhíu mày đến một cái, thậm chí còn hồn nhiên quên luôn là mình vừa mất một cánh tay, phải đau đớn như thế nào mới khiến một khối băng phải gào lên thê thảm đến như vậy?
“Không có gì, chỉ là luyện thể một chút thôi.
Không nói đến vụ đó, cả hai tu luyện đến đâu rồi?”
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên nhìn nhau, sau đó lần lượt báo cáo lại kết quả tu luyện của mình.
Kể từ lúc trở về từ Nam Cảnh thì đã một tháng trôi qua, dưới điều kiện tài nguyên tu luyện nhiều đến mức khiến người khác thổ huyết, cộng thêm công pháp thiên giai, Trần Duệ đã khôi phục lại một phần tu vi trước kia, đạt tới Tướng cấp nhị phẩm.
Nạp Lan Yên Nhiên vốn lúc trước đã là Sư cấp cửu phẩm đại viên mãn, dưới tác dụng của Hồn Châu và đan dược rất dễ dàng đột phá bình cảnh, hơn nữa thần hồn đã được chữa trị, tu vi hiện tại là Tướng cấp tam phẩm, còn hơn Trần Duệ một tiểu cảnh giới.
Tử Phong nghe vậy liền gật gù có chút hài lòng, tốc độ tu luyện như vậy không tệ chút nào, cứ giữ vững phong độ như vậy thì hẳn là trong ba tháng có thể thuận lợi đạt tới Tướng cấp cửu phẩm đại viên mãn.
“Được rồi, tu luyện mãi thì cũng nhàm chán, nhân lúc cả hai đều đang ở đây, hôm nay vi sư sẽ dạy cho các con một thứ.”
“Sư phụ định dạy cho con cái gì ạ?” Nạp Lan Yên Nhiên hào hứng hỏi.
“Nghệ thuật chiến đấu!” Tử Phong cười thần bí.
Danh Sách Chương: