Hai thái cực tương phản khiến Long Trường Sinh không khỏi ngẩn người ra, thầm nhủ tên này thực lực cũng không thấp như mình tưởng, có thể đạt đến cảnh giới thu phóng tự nhiên như vậy thì sao có thể là người đơn giản được, xem ra lần này tiểu nha đầu Thanh Thanh kia đã nhặt được bảo rồi.
Tử Phong đã tính toán rất kỹ càng, hắn có thể áp đảo khí thế của đối phương nhưng không được phép làm quá lên, dù sao thì khí thế cũng chỉ là khí thế, không thể coi nó như là thực lực chân chính được, nếu ép đối phương quá mức thì ngược lại sẽ có hại, thực sự động thủ cước với nhau thì hắn không phải là đối thủ của Long Trường Sinh, chỉ cần nhắm đúng thời cơ thu tay lại thì chẳng khác gì đưa ra một bậc thang cho đối phương đi xuống, một long tộc cao ngạo sẽ không vì chút mâu thuẫn cỏn con đó mà làm khó hắn.
Không thể không nói Tử Phong nắm bắt tâm lý của Long Trường Sinh rất chính xác, hắn ta thấy Tử Phong thu lại khí thế cùng với đôi nhãn đồng quỷ dị của mình liền thở phào một cái, cái bậc thang này hắn không thể không tiếp nhận mà bước xuống, nếu phản ứng thái quá thì chẳng khác nào tự mình nhận thua, nếu thế thì mặt mũi của hắn sẽ vứt đi hết, phải biết rằng Triệu Thanh Thanh vẫn còn đang đứng ở đây a.
“Khá lắm, quả nhiên là hậu sanh khả uý, không ngờ trên thế gian này còn có tồn tại giống như ngươi, xem ra ta đã già rồi, ánh mắt không còn lợi hại như trước nữa.” Long Trường Sinh cũng thu hồi khí thế của mình, quay trở về hình dáng nhân loại, vô cùng nho nhã cầm quạt phe phẩy, miệng cảm thán.
“Quá khen rồi, ta không dám nhận, thực lực của ta so với ngươi thì không đáng để nhắc đến, cũng chỉ có chút năng lực bất nhập lưu mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
Hai người đối thoại qua lại, càng nói càng trở nên hữu hảo, người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là bằng hữu lâu năm nói chuyện với nhau, hoàn toàn không thể đoán được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Thanh Thanh tuy rất thông minh nhưng có vẻ như không đủ khả năng để nắm bắt được tình hình hiện tại, lúc trước chứng kiến tình cảnh giương cung bạt kiếm khiến nàng sợ mất mật, nay mọi thứ lại quay vòng 180 độ khiến nàng không khỏi nghẹn họng không biết nói gì, đến cả nội thương trong người cũng bị bỏ qua.
Tử Phong miệng thì nói chuyện trên trời dưới đất với Long Trường Sinh, nhưng trong đầu thì không ngừng suy nghĩ, mặc dù nãy giờ cả hai đều có ý thăm dò lẫn nhau nhưng hiển nhiên là không thể đạt được kết quả mong muốn, cơ mà ít nhất hắn cũng có thể khẳng định một điều, Long Trường Sinh đối với hắn không có ác ý, chỉ có sự tán thưởng, như vậy là đủ rồi.
Tử Phong cũng chỉ cần có thế, bởi vì Long Trường Sinh là người đứng sau chống lưng cho Triệu Thanh Thanh, hắn đã được vị Long tộc cường hãn này tán thành thì cũng đồng nghĩa với việc Triệu Thanh Thanh sẽ không có chút nghi kỵ nào với hắn, sau này có làm gì cũng sẽ dễ dàng.
Lúc trước Tử Phong chỉ muốn dựa vào thế lực của Triệu Thanh Thanh để thu thập thông tin mà mình muốn, ngoài ra thì chẳng muốn dính líu quá sâu đến nàng, ngỏ ý gia nhập Triệu gia cũng chỉ là để thuận tiện hơn mà thôi.
Nhưng mà hiện tại sau khi đã hiểu rõ tình hình của Triệu Thanh Thanh, hắn lại có chủ ý khác, giúp đỡ nàng hiện tại không khác gì đưa than trong ngày tuyết rơi, nếu thành công phò tá nàng trở thành gia chủ một cách chân chính thì chẳng khác gì bản thân mình biến thành tâm phúc của nàng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Cơ mà có thực sự là như thế hay không? Trải qua suy tính kỹ càng, Tử Phong nhận ra một việc đó là bản thân có thể âm thầm thao túng suy nghĩ của Triệu Thanh Thanh, mà Long Trường Sinh tuy mang tiếng là người chống lưng cho nàng nhưng lại không thể trực tiếp nhúng tay vào sự vụ của Triệu gia, điều đó chẳng khác nào nói rằng hắn có cơ hội để ẩn nấp trong bóng tối mà nắm cả Triệu gia trong tay cả.
Thực lực của Triệu gia hắn đã nắm được tương đối, phải nói rằng Triệu gia có thực lực vô cùng cường hoành, mạnh mẽ đến mức chính Tử Phong cũng phải kinh ngạc, nếu bản thân mình âm thầm nắm giữ được Triệu gia, chẳng phải đây sẽ trở thành một nơi cực kỳ an toàn đối với người thân của hắn hay sao.
Tử Phong hắn không có dã tâm thành lập một thế lực cho riêng mình, nhưng ở thế giới này chỉ có một thân một mình như hắn muốn làm gì cũng có nhiều chỗ cố kỵ, dù có muốn hay không thì có một thế lực lớn đứng sau là chuyện cần thiết.
Cơ duyên may rủi đến với hắn, Triệu gia lúc này đang cực kỳ không ổn định, nếu hắn đánh cuộc thành công thì kết quả không cần phải nói nữa, nắm trong tay một thế lực như thế này là chuyện mà ai cũng muốn.
Nói chuyện một lúc lâu, Tử Phong cảm thấy thu hoạch ngày hôm nay đã đủ, hắn liền cáo từ muốn rời khỏi nơi này, được Long Trường Sinh đích thân khởi động trận pháp tiễn hắn rời khỏi, còn Triệu Thanh Thanh bị giữ lại.
Đối với chuyện này Tử Phong không có bất kỳ dị nghị nào cả, Long Trường Sinh ngày hôm nay chính là muốn dò xét hắn, giữ lại Triệu Thanh Thanh hẳn là muốn dặn dò gì đó, hắn không muốn nhúng tay quá sâu vào vấn đề này, ngược lại sẽ khiến bản thân trông như có tật giật mình, bảo trì khoảng cách vừa phải là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
Đợi Tử Phong đi khỏi, Long Trường Sinh lúc này mới quay sang Triệu Thanh Thanh, ban nãy quá tập trung vào đối phương mà không để ý tới nàng, lúc này hắn mới giật mình, lấy nhãn quang của hắn liền ngay lập tức nhìn ra được nàng đang bị nội thương khá nặng, tuy không ảnh hưởng đến căn cơ nhưng tĩnh dưỡng vài ba ngày là không thể tránh khỏi, cái tên kia ra tay đúng là không biết nặng nhẹ, nhắm vào mình thì cũng thôi đi, đằng này lại kiểm soát không tốt khiến nàng bị liên luỵ.
“Nha đầu, không sao chứ?” Long Trường Sinh đặt một tay lên bả vai Triệu Thanh Thanh, vận sức truyền linh lực sang người nàng.
Linh lực ôn hoà nhưng thập phần nồng hậu chảy vào người Triệu Thanh Thanh, xoa dịu thương thế bên trong, nàng lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tiện tay lấy một viên đan dược chữa thương ra uống vào, lắc đầu nói
“Không có vấn đề gì, nội thương hơi nặng một chút nhưng ta vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ là vừa rồi tại sao ngài lại phải cố tình chọc giận Nguyệt tiền bối?”
Long Trường Sinh không trả lời ngay mà vuốt vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới nói
“Ngươi đem mọi chuyện kể từ lúc gặp mặt hắn ta cho đến tận bây giờ toàn bộ kể hết lại cho ta nghe, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.”
Lúc trước Triệu Thanh Thanh đã đại khái kể cho Long Trường Sinh về hoàn cảnh hai người gặp nhau, nhưng cũng chỉ là qua loa, lúc này nghe thấy vậy cũng không giấu diếm, nhất loạt kể hết ra, trí nhớ của nàng cũng thuộc dạng siêu phàm, đến một chi tiết nhỏ bé không quan trọng nàng cũng nhớ kỹ.
“Hừm……thật là khó hiểu, việc hắn tình cờ xuất hiện ở cái ngôi làng hẻo lánh đấy thì cũng thôi, võ giả cao giai ẩn cư cũng không phải là ít, nhưng mà hành động của người này cực kỳ mâu thuẫn với nhau, vừa giống dạng người không để ý vinh hoa phú quý quyền thế nhân gian, lại vừa cho ta cảm giác tất cả chỉ là làm bộ làm tịch, nhưng không đúng ở đâu thì ta lại chẳng thể chỉ rõ ra được.
Cơ mà ta có thể khẳng định một điều, hắn đối với ngươi có vẻ như là không có ác ý.” Long Trường Sinh ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“Ta đã sống đến từng này tuổi rồi, một thân thực lực không dám nói là vô địch thiên hạ nhưng số người khiến ta phải chú ý đến cũng không quá chục người, nhưng mà chỉ riêng với hắn là ta nhìn không thấu.
Tu vi của hắn có vẻ như chưa đạt tới tầng thứ Linh Đế, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại tạo cho ta một cảm giác kiêng kỵ cực lớn, giống như khi xưa ta chỉ là một đầu tiểu long đứng trước mặt tiền bối long tộc vậy.
Hơn nữa nha đầu ngươi tuy thông minh nhưng tu vi vẫn còn kém, không thể nhận ra được huyền cơ ẩn giấu trong đó.”
“Ý ngài nói là sao?” Triệu Thanh Thanh ngờ vực nói, đối với việc Nguyệt tiền bối khiến Long Trường Sinh có cảm giác kiêng kỵ nàng cũng vô cùng bất ngờ, phải biết rằng đứng trước mặt nàng là một đầu thập giai Thiên Long a, trên đời còn có thứ gì khiến hắn phải kiêng kỵ ư?
“Ánh mắt của ngươi chung quy vẫn còn chưa đủ lợi hại, không biết ngươi có nhận ra không, nhưng mà khí cơ trên người hắn ta cực kỳ trẻ tuổi, chắc chắn chưa quá 50 tuổi.
Một cường giả thực lực viễn siêu Thánh Quân ở cái tuổi đó không cần nói chắc ngươi cũng có thể lí giải được.
Ta cả đời đã gặp qua không ít thiên tài, nhưng tuyệt nhiên chưa từng thấy một ai chưa đến 50 tuổi đã sở hữu một thân thực lực như vậy.
Nhưng mà thứ khiến ta phải bất ngờ không dừng lại tại đó, tuy rằng cơ thể hắn chưa đến 50 tuổi, nhưng khí tức của hắn chẳng hiêu sao lại cho ta một cảm giác cực kỳ cổ lão, giống như là hắn ta là một lão quái vật đã sống đến hàng vạn năm, không có chút gì giống như người trẻ tuổi cả.
Ta năm nay đã hơn sáu vạn tuổi nhưng đứng trước mặt hắn ta vẫn có cảm giác như là tuổi đời của đối phương vượt xa ta, quả thực rất quái lạ.” Long Trường Sinh lắc đầu nói.
“Việc quái lạ trên đời này có vô số, lão tổ ngài cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, ta cũng chỉ cần biết Nguyệt tiền bối đối với ta không có ác ý là đủ, hơn nữa ngài ấy đến đây chưa lâu mà đã giúp đỡ ta rất nhiều a.” Triệu Thanh Thanh nhoẻn miệng cười.
“Đấy cũng chỉ là thắc mắc của cá nhân ta mà thôi, cơ mà nghĩ mãi ta vẫn không hiểu được tại sao hắn lại giúp ngươi, hay là hắn có ý với tiểu nha đầu ngươi.” Long Trường Sinh trêu chọc.
Gương mặt Triệu Thanh Thanh không khỏi đỏ ửng lên, nàng khẽ gắt một tiếng, miệng nói
“Lão tổ nói gì kỳ vậy, Nguyệt tiền bối hẳn không phải là người như vậy đâu, với cả hình như ngài ấy đã có thê tử rồi, sao có thể để ý đến ta.”
“Ta nói gì sai ư? Tuy rằng ta là Long tộc nhưng cũng biết được thẩm mỹ của nhân loại ra sao, nha đầu ngươi nhan sắc không nói đệ nhất thiên hạ, nhưng tuyệt đối nằm trong những thứ hạng cao nhất, hơn nữa thân phận bản thân cao quý, thê tử của hắn sao có thể sánh được với ngươi.” Long Trường Sinh nói, âm điệu có chút bất mãn, giống như trưởng bối trong nhà sủng nịch trẻ nhỏ.
“Không nói đến chuyện này nữa, lão tổ ngài thấy Nguyệt tiền bối ra sao, có đáng để ta tin tưởng và sử dụng không?” Triệu Thanh Thanh nghiêm túc nói.
Long Trường Sinh thôi không đùa cợt nữa, hắn nghiêm mặt nhìn Triệu Thanh Thanh, chậm rãi nói ra từng chữ
“Ta ủng hộ ngươi trở thành gia chủ không phải là không có lí do, tuy tu vi ngươi yếu kém nhưng tài năng thì không có gì để bàn cãi, Triệu gia cần một người đứng đầu có mưu trí chứ không cần một võ giả tu vi cao để làm gì, Triệu gia ta còn thiếu mấy thứ đó ư? Cũng chỉ có mấy tên nhóc cứng đầu trong nhà mới cho rằng thực lực là tất cả.
Hắn ta……có thể là trợ lực có một không hai đối với ngươi, ta cho rằng ngươi có thể tin tưởng hắn, nhưng mà vẫn nên chuẩn bị sẵn đường lui cho bản thân, đừng để bản thân cuối cùng trở thành con rối trong tay hắn.”
Triệu Thanh Thanh đối với lời nói của Long Trường Sinh không chút nghi ngờ, lão tổ đã khẳng định như vậy, thế thì mình cứ như vậy mà làm thôi.
“Nói vậy thôi chứ giao nha đầu ngươi cho hắn chăm sóc ta cũng yên tâm hơn, bản thân ta không tiện ra mặt, mấy cường giả của Triệu gia một khi vượt qua Thánh Giai cũng đồng dạng không thể tuỳ tiện xuất hiện, có một người như hắn ở bên cạnh đảm bảo an toàn cho ngươi chẳng khác gì một cái kim bài miễn tử, ngươi tự cân nhắc lợi hại mà làm.”
“À còn một chuyện nữa, Triệu Thanh Thanh, ta nghĩ ngươi ẩn nấp như vậy là đủ rồi, biết rằng ngươi bí mật trở về đây là để tránh tai mắt của Triệu Vô Hối, nhưng ngươi nếu vẫn tiếp tục không hiện thân thì sẽ trở thành khéo quá hóa vụng, Triệu Vô Hối cũng không phải đèn cạn dầu, nhất định sẽ nghi ngò.
Vậy nên ta nghĩ hiện tại chính là lúc tốt nhất để ngươi xuất hiện trở lại, chấn chỉnh việc triều chính, nếu cần thì có thể giết gà dọa khỉ một trận, tung hỏa mù lôi kéo sự chú ý của Triệu Vô Hối, dù sao thì nữ vương bệ hạ của Thiên Hành đế quốc lại bị người đứng đầu một quân đoàn phản bội ám sát, nếu ngươi không làm ra hành động gì thì còn kỳ lạ hơn nữa.
Với cả hiện tại bên cạnh ngươi cũng đã có cường giả bảo vệ, nói thật là trừ khi Linh Đế xuất hiện, bằng không thì chẳng mấy ai có thể làm đối thủ của hắn ta cả, an toàn của ngươi không đáng lo.”
Long Trường Sinh không hổ là lão quái vật đã sống hàng vạn năm, thấu triệt sự đời, hắn đưa ra phân tích cùng suy đoán vô cùng hợp lý, gần như không thể tìm ra được kẽ hở trong lời khuyên của hắn, nhưng mà vẫn có một điều mà hắn nói sai, đơn giản chỉ là vì hắn không hiểu rõ mọi thứ về Tử Phong mà thôi, chứ không phải là do hắn không đủ mưu trí.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi Triệu Thanh Thanh rời đi, Long Trường Sinh đứng lặng người một chỗ, miệng lẩm bẩm
“Khí tức của hắn…..có chút quen thuộc, giống với bọn chúng, nhưng lại cũng không giống hoàn toàn……”
--------------------------------
Tử Phong sau khi rời khỏi động thiên phúc địa kia liền trở lại căn phòng của mình, Nhiếp Tiểu Thiến sau khi có được phương pháp tu luyện liền đắm chìm vào trong đó không dứt ra được, đến cả việc Tử Phong đi khỏi phòng đến nửa ngày trời cũng không hay biết gì.
Không kinh động đến nàng, Tử Phong ngồi ở trong phòng, không ngừng suy tư về những gì xảy ra ngày hôm nay.
Lúc trước hắn vẫn còn cho rằng bản thân trợ giúp Triệu Thanh Thanh là một ván cược 50-50, bởi vì tuỳ lúc mà nàng có thể thất bại không thể ngóc đầu lên được, nhưng sau khi gặp Long Trường Sinh, Tử Phong đã trở nên yên tâm hơn rất nhiều.
Có cường giả Long tộc chống lưng, Triệu Thanh Thanh đã gần như nắm chắc thế bất bại, đối thủ của nàng là Nhị Thân Vương ngược lại không mang tính uy hiếp như trước nữa, hắn có thể áp dụng một số biện pháp cực đoan hơn nữa mà không sợ Triệu gia phản ứng.
Quay đầu về phía góc phòng, Tử Phong nở một nụ cười quỷ dị, đầu ngón tay hơi chuyển động, bóng tối ở nơi đó chuyển động sau đó giống như là một con thú há miệng, thân ảnh của Mạnh Kinh Hà trực tiếp bị “nhổ” ra ngoài.
Mạnh thiếu chủ lúc này trông cực kỳ thảm hại, gương mặt vốn tửu sắc quá độ nay trắng bệch không còn chút máu, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống, hai mắt đờ đẫn không có tiêu cự, cả người không ngừng run rẩy giống như kẹt ở trong hầm băng.
Cả đời này Mạnh Kinh Hà không phải là chưa trải qua nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ hắn lại bị hại thảm đến mức này, bị người khác bắt cóc thì cũng thôi đi, cùng lắm là bị một đao chém chết, đằng này hắn lại bị nhốt ở trong một không gian vô định hoàn toàn không có chút ánh sáng, âm thanh hay là bất kỳ thứ gì cả, người hắn thì bị trói chặt, đến một giọt nước cũng không được uống chứ đừng nói là có đồ ăn lót dạ, ở trong cái không gian quỷ dị đó hắn phải chịu sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, qua vài ngày thì hắn đã hoàn toàn chết lặng rồi, nếu không phải bản thân hắn tốt xấu gì cũng là một Vương cấp võ giả thì chắc hẳn đã trực tiếp chết đói rồi.
Tử Phong nhìn Mạnh Kinh Hà im lìm giống như người chết kia, linh lực ngoại phóng, đem năng lượng tiến vào trong cơ thể của Mạnh thiếu chủ.
Năng lượng hùng hậu tẩm bổ cơ thể đã có phần chịu hết nổi của Mạnh Kinh Hà khiến hắn bừng tỉnh, ánh mắt dần lấy lại chút thần thái, chỉ là ngay khi vừa mới khôi phục lại tầm nhìn của mình, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cặp nhãn đồng tử sắc yêu dị, kèm theo đó là một giọng nói trầm bổng vang lên bên tai, hai mắt của Mạnh Kinh Hà lại tiếp tục dại ra, sau đó mệt mỏi nhắm lại, tiến vào trong giấc ngủ yên bình.
Tử Phong phất tay một cái, bóng tối từ trong góc phòng lại vươn ra, nuốt chửng lấy thân thể của Mạnh Kinh Hà không để lại chút dấu vết nào, Bá Vương Bóng Đêm cho hắn năng lực điều khiển bóng tối, lẽ dĩ nhiên là hắn có thể kết hợp với tạo nghệ không gian pháp tắc của bản thân, tạo ra một chiều không gian đặc thù ẩn nấp trong màn đêm, mấy hôm nay hắn đều nhốt Mạnh Kinh Hà ở trong đó, vừa rồi cũng chỉ là gửi trả hắn ta trở về chỗ cũ mà thôi.
“Xem ra vũng nước này chưa đủ đục, ta phải khuấy đảo nó thêm nữa thôi.” Tử Phong lẩm bẩm nói.
Danh Sách Chương: