Tử Phong sở dĩ dám nói chắc như vậy không phải là bởi vì hắn có thể xác định được phương hướng bên trong Tử Vong Cốc, tuy hắn có nhiều khả năng kỳ quái khác hẳn thường nhân, nhưng ngoại trừ việc không cần phải chống lại tử khí nhập thân ra thì hắn ở trong này cũng đồng dạng biến thành mù đường.
Chưa bước chân vào trong hạp cốc, Tử Phong đã có thể cảm nhân được một cỗ triệu hoán đến từ bên trong hắc vụ mờ mịt kia, huyết mạch trong người hắn không tự chủ được mà trở nên náo động.
Hắn biết rất rõ cỗ lực lượng triệu hoán này đến từ đâu, chỉ có thể là Thiên Ma Thánh Cung chứ không còn gì khác nữa, vật này vốn là Thần Khí của Thiên Ma Nhất Tộc, chỉ có Thiên Ma tộc nhân mới có thể khiến nó nhận chủ, hơn nữa phải là Thiên Ma Vương Tộc.
Huyết mạch hiện tại của Tử Phong đã rời xa khỏi phạm trù Thiên Ma thống thường, so với huyết mạch của Thiên Ma Vương Tộc thì chỉ có hơn chứ không có kém, mặc dù không biết huyết mạch của hắn đã biến dị thành cái quỷ gì rồi, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn là một Thiên Ma không thể sai được, Thánh Cung xuất hiện ba động cộng minh với hắn cũng là chuyện dễ hiểu.
"Đi thôi!" Tử Phong không chần chờ nữa, trực tiếp đặt chân bước vào bên trong Tử Vong Cốc.
Nhạc Tư Kỳ trực tiếp hóa thành một cái bóng chui vào dưới chân Tử Phong, trong khi đó thì Diệp Mị Nhi căn bản mặc kệ trước mặt có tử khí hay âm khí gì gì đó, nàng cứ như vậy mà tiến vào, xem ra hoàn cảnh ác liệt này cũng không thể ảnh hưởng đến nàng là bao.
Mai Tôn Giả và Hồ Tâm Nguyệt nhìn một nhà ba người kia mà không khỏi câm nín, trong lòng đồng dạng thốt lên mấy chữ "quái thai", sau đó cũng phải dùng pháp tắc chi lực và linh lực tạo thành một lớp hộ thể cương khí tạm thời để chống lại tử khí xâm nhập rồi mới cất bước đuổi theo.
Vừa mới tiến vào bên trong hạp cốc, cảm nhận đầu tiên của Tử Phong đó là sảng khoái, thật con mẹ nó sảng khoái, tử khí đối với bất kỳ sinh vật sống nào đều như thuốc độc chí mạng thì đối với hắn lại là tài nguyên tu luyện chất lượng cao không có tạp chất.
Âm sát khí trong không gian cũng không thể ảnh hưởng đến hắn mảy may, thậm chí nó còn có thể bị Hỗn Đỗn Quyết phân giải mà hấp thu trở thành nguyên lực tinh thuần.
Tử Phong không có cảm giác rằng mình vừa mới tiến vào một trong tứ đại tử địa của Huyền Linh đại lục, đây căn bản chính là một biển linh tuyền tràn ngập lực lượng để cho hắn hấp thu và tu luyện a.
Hắn bất tri bất giác nhắm mắt lại, sau đó ngay lập tức liền mở ra, hai tròng mắt lóe lên quang mang mãnh liệt, thể nội hắn tạo ra hấp lực kinh khủng hút lấy tử khí cùng với âm sát khí xung quanh như trường kình hấp thủy.
Lấy nồng độ kinh khủng của tử khí và âm sát khí nơi này vậy mà cũng không thể chịu nổi tiêu hao với Tử Phong, tốc độ hấp thu và luyện hóa của hắn vượt xa khả năng bổ túc của hai loại độc khí này.
Chỉ trong khoảng thời gian chưa đến trăm cái hô hấp, tử khí và âm sát khí xung quanh Tử Phong và khu vực phụ cận loãng đi trông thấy, mười thành chỉ còn lại chưa đến một thành, chỉ là xung quanh vẫn còn rất rất nhiều tử khí và âm sát khí, dù Tử Phong có một mực giữ vững tốc độ hấp thu như thế này cũng không thể một sớm một chiều đem cả cái không gian này hút khô được.
Cơ mà như vậy đã đủ, tử khí trong không gian xung quanh Tử Phong trở nên loãng hơn theo đà di chuyển của hắn, mặc dù chỉ cần hắn rời khỏi nơi cũ một cái là sẽ có tử khí từ nơi khác tràn vào lấp đầy chỗ trống, nhưng cũng tạo ra một khoảng không gian an toàn quanh người hắn.
Với mức độ tử khí phụ cân Tử Phong bị hạ xuống còn chưa tới một thành, lấy thực lực của Mai Tôn Giả và Hồ Tâm Nguyệt có thể thoải mái chịu đựng được mà không tốn công phí sức, cả hai mạc danh kì diệu cho rằng thủ đoạn này của Tử Phong chính là chỗ dựa vào của hắn khi dám thâm nhập Tử Vong Cốc.
Trong khi đó thì Tử Phong không hề hay biết hai nữ nhân kia đang tưởng tượng đi tận đâu, hắn chỉ biết rằng cơ thể mình lúc này có cảm giác no bạo chưa từng có trong quá khứ.
Tử khí và âm sát khí ở đây thực sự quá mức tinh thuần, tinh thuần đến độ không lẫn vào một tia tạp chất, lực lượng trong thể nội của hắn lấy thế như bão táp mà xông thẳng một đường lên cao, với tốc độ chuyển hóa của hắn mà cũng có cảm giác bị bội thực, hắn hận không thể trực tiếp ở luôn tại nơi này để tu luyện, vài ba năm sau đi ra liền biến vô địch.
Chỉ tiếc rằng thế giới bên ngoài vẫn còn rất nhiều sự tình chờ Tử Phong hắn đi làm, hắn không thể cứ như vậy trốn vào đây khổ tu được.
Men theo lực lượng triệu hoán càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, Tử Phong tăng tốc cước bộ, một đường đi như bay vượt qua địa hình lởm chởm đá vụn bên trong Tử Vong Cốc.
Cũng không biết là đã bao lâu trôi qua, hoàn cảnh nơi này khiến cảm quan của võ giả bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mọi người bất tri bất giác mất đi khái niệm về thời gian và khoảng cách, cơ mà chuyện đó không quan trọng nữa, bởi vì bọn họ đã tìm được đường đến đích.
Tử Phong cùng chúng nữ lúc này đang đứng tại một mỏm đá vươn lên cao hướng ra phía ngoài không trung, phụ cận không gian giống như có một tầng bích chướng vô hình, hoàn toàn ngăn cách tử khí và âm sát khí ở bên ngoài không thể tiến vào mảy may, trước mặt mọi người là một cảnh tượng vô cùng rúng động.
Một tòa cung điện cao đến chọc thủng mây xanh nằm ngay trên đỉnh của mỏm đá, bên ngoài tỏa ra quang mang chói sáng vô cùng thần thánh, bề mặt cung điện được đẽo gọt tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, rõ ràng không có một chút hư hại nào nhưng lại tỏa ra một cỗ hơi thở bất hủ như đã trải qua vạn cổ tuế nguyệt, đứng trước tòa cung điện này, ngoại trừ Tử Phong ra đều cảm thấy hai đầu gối mình như muốn ngã gục xuống đất mà quỳ bái.
"Chủ nhân....đây là...." Diệp Mị Nhi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, từ trên tòa cung điện này, nàng cảm nhận được một tia huyết mạch áp chế vô cùng cự đại, không hề liên quan đến thực lực hay tu vi mà chỉ đơn thuần là sự áp chế đến từ sinh vật cấp cao hơn bản thân.
"Thần Khí của Thiên Ma Nhất Tộc - Thiên Ma Thánh Cung, cũng là đồ vật mà ta muốn tìm." Tử Phong dùng một ánh mắt phức tạp nhìn tòa cung điện trước mắt, nhãn thần lóe lên chút cảm giác thê lương bồi hồi giống như lãng khách phiêu bạt khắp chốn nhân gian suốt nửa đời người mới quay trở lại ngôi nhà cũ nát thân thuộc của mình.
Ở đây ngoại trừ Hồ Tâm Nguyệt ra thì ai cũng biết Tử Phong chính là một Thiên Ma tộc nhân, bọn họ trong nháy mắt liền hiểu được lí do tại sao hắn lại muốn đến nơi này trước khi xông tới Lăng Hư Cung.
"Phản ứng này của các ngươi là sao, có chuyện gì mà ta không biết à?" Hồ Tâm Nguyệt nhìn mấy nữ nhân xung quanh với bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ mà không khỏi nghi hoặc.
"Đừng thắc mắc nhiều, một lát nữa ngươi sẽ biết." Tử Phong ngoái đầu lại liếc nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
Nhạc Tư Kỳ tiến về phía trước vài bước sau đó dừng lại, nàng đặt tay lên một lớp lá chắn vô hình bao phủ lấy Thiên Ma Thánh Cung vào bên trong, miệng nói
"Chủ nhân, ở đây có cấm chế, hơn nữa vô cùng lợi hại, chúng ta khó mà cường ngạnh tiến vào được."
"Ai nói là chúng ta phải phá cấm chế mới đi vào được?"
Tử Phong cười nhạt một tiếng, cánh tay hơi giương lên, một luồng quang mang màu tím đen từ trên ngực của hắn xuất hiện sau đó giống như một đầu linh xà uốn éo vuon tới cánh tay hắn.
Luồng quang mang nhanh chóng thực thể hóa trong lòng bàn tay hắn, biến thành một thanh kiếm dài có phần cổ quái không giống bình thường, thân kiếm chìm trong một tầng hào quang hừng hực giống như một ngọn lửa tử sắc.
Tử Phong cầm Tài Quyết Chi Nhận giơ lên cao sau đó làm ra động tác chém xuống.
"Vút!"
Một tiếng xé gió vang lên, sau đó là một chuỗi âm thanh bén nhọn giống như xé vải cất lên.
Chỉ thấy lớp cấm chế vô hình bao quanh Thiên Ma Thánh Cung hiện liên một luồng thất thải quang mang, có thể nhìn thấy một đạo vết rách rõ ràng ngay trước mắt, mở ra một lối vào đủ cho tất cả mọi người.
"Còn chờ gì nữa, mau đi vào!!" Tử Phong lên tiếng thúc giục, sau đó thân hình hơi động một cái liền xuất hiện ở phía trước mấy trăm mét, trực tiếp đạp chân lên bậc thềm cửa cung.
Chúng nữ liền theo hắn tiến vào, cũng chính lúc này, lớp cấm chế kia lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bắt đầu khép lại, khôi phục lại trạng thái vô hình vô chất lúc trước.
Vừa rồi đứng ở xa, lại bị cản bởi một tầng cấm chế, lúc này mọi người mới có thể cảm nhận được khí thế chân chính của Thiên Ma Thánh Cung.
To lớn, sừng sững, bàng bạc vĩ lực chí cao vô thượng, quang mang chói mắt khiến lòng người rung động.
Tử Phong mặc kệ mấy nữ nhân vẫn còn ngẩn ngơ nhìn tòa cung điện vĩ ngạn, hắn bước tới cánh cửa cung đóng chặt, đầu ngón tay bức ra một giọt huyết dịch bắn vào lỗ khảm trên cánh cửa, miệng phát ra những âm tiết kỳ dị không thuộc về bất kỳ loại ngôn ngữ nào cả.
Giọt huyết dịch vừa bắn vào trong cánh cửa liền lập tức tan biến, trên bề mặt cửa đá xuất hiện vô số kẽ nứt như mạng nhện chằng chịt, tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm yêu dị.
"Ầm ầm!"
Từng tiếng vang nặng nề trầm đục cất lên, cánh cửa đá dần dần được nâng lên sau đó biến mất vào trong tường, Thiên Ma Thánh Cung chính thức được mở ra sau vạn năm ngủ quên!
Khung cảnh bên trong Thánh Cung thật sự vô cùng kinh diễm, trên tường treo lấy vô số kiện vũ khí tỏa ra sát khí bàng bạc sắc bén, hiển nhiên không phải là phàm vật, vài bức tranh nhìn có vẻ đơn điệu tùy ý treo lung tung, nhưng mỗi đạo tranh vẽ đều mang theo khí tức đại đạo thâm ảo.
Nhìn về bất kỳ phía nào cũng có thể thấy được hàng loạt căn phòng nhỏ với cánh cửa mở toang ra, bên trong ẩn chứa không gian pháp tắc kỳ diệu, biến bên trong mỗi căn phòng trở nên rộng lớn đến hàng trăm lần, có nhét một quả đồi nhỏ vào cũng vẫn còn dư chỗ.
Điều đáng nói đó là hàng trăm căn phòng như này, lại có đến hơn phân nửa đầy ắp tài bảo đủ mọi loại hình, từ vàng bạc châu báu bình thường, cho đến tài liệu luyện khí chất thành từng đống lớn, thai thể pháp khí tùy tiện vứt bừa bãi ngổn ngang chật kín hơn hai mươi căn phòng, số lượng nhiều đến mức khó mà đếm xuể.
Vô số thư tịch được xếp ngăn nắp gọn gàng bên trong mười mấy căn phòng liền kề nhau, mỗi cuốn đều mang theo luồng khí tức cổ lão thần bí.
Tổng cộng có đến ba mươi căn phòng tràn ngập từng cái giá, bên trên đặt vào đủ thể loại đan dược trân quý cùng với dược tài vô giá, mỗi căn phòng kiểu này đều có trận pháp giữ cho dược vật không bị hư hại.
Nhưng rung động không chỉ dừng lại ở đó, ở giữa căn phòng là một chiếc ngai vàng tinh xảo đến cực điểm, tỏa ra khí thế vô thượng tựa như hoang cổ đế vương.
Bên trên ngai vàng là một pho tượng của một trung niên nam tử có phần giống nhân loại.
Nói là giống nhân loại bởi vì ngoại trừ đại đa số đặc điểm đều không khác con người, trên đầu nam tử trung niên này có một cặp sừng uốn cong vươn lên trên.
Bên cạnh ngai vàng là bốn chiếc ngai nhỏ hơn, ít tinh xảo hơn nhưng lại được đặt ngang hàng bình tọa với ngai vàng to lớn kia, trên mỗi kiện tiểu ngai đều có một bức tượng thanh niên trẻ tuổi, gương mặt mỗi người đều có một chút nét tương đồng với trung niên nam tử kia, không khó để nhìn ra đây chính là một nhà năm bố con.
Phía bên dưới năm chiếc ngai là gần trăm bức tượng quỳ gối trên mặt đất, trên đầu mỗi người đều có một cặp sừng dài, bọn họ dùng một vẻ mặt sùng kính cuồng nhiệt đến mức tận cùng nhìn về phía những ngai vàng kia.
"Thiên Ma Quân Chủ và các hoàng tử của mình, còn kia hẳn là những cường giả đỉnh tiêm của Thiên Ma Nhất Tộc." Mai Tôn Giả học rộng biết nhiều, trí thông minh tuyệt đỉnh, nàng rất nhanh liền đoán ra được thân phận của những bức tượng này.
Hồ Tâm Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo của Mai Tôn Giả, gương mặt thất thần nhìn về phía một trong số bốn chiếc ngai vàng nhỏ, miệng nói hàm hồ như mê sảng
"Đây....đây......cái này.....cái này sao lại có thể như thế được...??!!"
Mai Tôn Giả trông theo ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt, không nhìn kỹ thì thôi, vừa mới định thần lại để quan sát thì nàng liền trở nên ngốc trệ, thần sắc cực độ vẻ khó tin.
Trong tầm mắt của nàng, pho tượng mà nàng cho rằng đấy là hoàng tử Thiên Ma Nhất Tộc, con của Thiên Ma Quân Chủ, không ngờ lại sở hữu một khuôn mặt anh tuấn phi phàm, cơ mà vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là gương mặt này đối với nàng mà nói thì cực kỳ quen thuộc, quen đến mức nàng dù có nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra khuôn mặt đó hoàn hảo không tì vết.
Nàng ngây người bởi vì chẳng ngờ được, nàng lại không thể tìm được điểm khác biệt giữa pho tượng này và khuôn mặt mà nàng đã quen thuộc một chút nào, một điểm nhỏ cũng không có!
"Tử Phong??!!"
Danh Sách Chương: