Tuyết Phi Nhan cũng là trưởng lão thuộc Chu Tước tổ, nói thêm nữa thì Chu Tước tổ toàn bộ đều là nữ nhân, đây cũng không phải là Lăng Hư Cung phân biệt đối xử giữa nam và nữ, nhưng dù sao thì để cho những trưởng lão thuộc phái nữ ở gần nhau cũng sẽ tốt hơn là đưa họ đưa vào biên chế cả nam lẫn nữ, sự riêng tư vẫn là cần thiết a.
Còn về việc Tử Phong bị Chu Tước tổ gọi tới thì cũng chỉ có trời mới biết, hắn tuyệt nhiên không có nghi ngờ việc quan hệ của mình và Tuyết Phi Nhan bị phát hiện, dù sao thì việc yêu đương trong Lăng Hư Cung cũng không bị cấm, hắn có quan hệ với ai cũng không quan trọng, thân phận của hắn với Tuyết Phi Nhan tuy có sự cách biệt, nhưng bản thân hắn hiện giờ đang có một vị trí vô cùng vi diệu trong tông môn, là Phán Quan trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hơn nữa một thân chiến tích khó người nào bì kịp, nghiêm khắc mà nói thì việc một trưởng lão như Tuyết Phi Nhan phát sinh quan hệ với hắn cũng không phải là không chấp nhận được.
Chậm rãi tiến vào trong đại điện, Tử Phong khẽ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc này ở trong đại điện ánh sáng bằng một cách kì diệu nào đó thì gần như không có, chỉ thấy loáng thoáng xung quanh là hai dãy ghế ngồi, trên mỗi chiếc ghế đều có một bóng người đang người, tổng cộng là hơn chục người, không cần phải nói cũng biết đó toàn bộ là trưởng lão của Chu Tước tổ.
"Phán Quan Số 7 thuộc chấp pháp đoàn xin tham kiến các vị trưởng lão." Tử Phong quỳ một chân xuống, cúi đầu đưa tay lên ngực, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Bản thân hắn thật sự không hề thích mấy thứ lễ nghi này, nhưng mà người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn là một người co được cũng duỗi được, quỳ gối trước mấy vị trưởng lão thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
"Đến rồi đấy hả, Phán Quan số 7 Tử Phong."
Không phải ta đã đến rồi thì cái tên chết dịch nào vừa mới nói đấy hả, trong lòng Tử Phong rủa thầm cái người phun ra cái câu nhảm nhí thừa thãi kia. nhưng ngoài mặt thì vẫn không biểu lộ cảm xúc gì cả, đúng hơn là ai mà có thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt bị mặt nạ che đi quá nửa kia cùng với đôi mắt gần như không thể nhìn thấu thì người đó là thần luôn rồi.
"Đừng căng thẳng như vậy, đứng dậy đi, chúng ta hôm nay cho gọi ngươi tới đây là có một việc hệ trọng cần bàn." Một giọng nữ nhân trong trẻo vang lên.
Tử Phong ngay lập tức liền đứng dậy, bóng tối trong đại sảnh có thể làm khó võ giả khác, nhưng với một người có tầm nhìn ban đêm còn khủng bố hơn cả ban ngày như hắn, khung cảnh xung quanh so với ban ngày thì còn rõ ràng hơn. Lúc này phân chia hai bên là 13 chiếc ghế, trên ghế là mỗi một vị trưởng lão, toàn bộ đều là nữ nhân phong hoa tuyệt đại, ai ai cũng là siêu cấp mỹ nữ khiến người suốt ngày nhìn những yêu nghiệt của thiên địa đến quen mắt như Tử Phong cũng phải choáng ngợp một hồi, không hổ là Chu Tước tổ.
Phân tích nhãn của Tử Phong trải qua rất nhiều lần tiến hóa, nhưng không hiểu vì sao, nếu đối phương là một Tôn cấp võ giả, hắn có thể nhìn rõ chỉ số chi tiết của đối phương đến từng cái lỗ chân lông, nhưng chỉ cần mục tiêu là Thánh giai, dù chỉ là Thánh giả Sơ giai thì tất cả những gì hắn nhìn được đó là tu vi của mục tiêu, ngoài ra thì hoàn toàn không có thêm bất cứ thông tin gì, điều gì khiến Phân tích nhãn của hắn đột nhiên phế vật như vậy thì hắn cũng không rõ, thôi thì đợi đến khi hắn đột phá Thánh giả đi rồi hẵng tính, cơ mà cũng không lâu nữa đâu, Tử Phong nhìn vào cột kinh nghiệm dừng lại ở 98% của mình mà thầm nghĩ, hắn hiện tại đang level 35, Tôn cấp lục phẩm, với người thường thì khoảng cách tới Thánh Giả xa không với tới, với hắn thì chỉ là vấn đề thời gian.
Toàn bộ những trưởng lão mà hắn nhìn thấy ở đây đều có tu vi thấp nhất là Thánh Giả trung giai, cá biệt còn có hai vị Thánh Hoàng sơ giai, quả nhiên là trưởng lão đoàn, thực lực như vậy đem ra ngoài thiên hạ có thể gây nên sóng gió to lớn, Lăng Hư Cung tuyệt đối là một nơi ngọa hổ tàng long, không thể coi thường được.
Hai vị trưởng lão cấp bậc Thánh Hoàng ngồi ở hai chiếc ghế trên cùng, vị thế khác hẳn so với các trưởng lão khác, hiển nhiên là địa vị của họ cũng cao hơn những người còn lại, hai người nhìn thấy Tử Phong một thân khí tức hoàn toàn thu liễm lại, nhìn qua thì không khác gì một người bình thường là bao, hơn nữa đứng trước một loạt trưởng lão ai ai cũng tỏa ra khí tức cường hãn mà toàn thân khí định thần nhàn, tuyệt không một chút lo sợ, âm thầm gật đầu một cái, tố chất của tên Phán Quan trẻ tuổi nhất trong lịch sử này không phải là dạng vừa.
"Ta không phải là dạng người dài dòng, vậy nên ta sẽ đi vào ý chính luôn. Ngươi biết phía đông Càn Nguyên đế quốc là nơi nào không??" một trong hai vị trưởng lão cầm đầu nói.
Phía đông Càn Nguyên đế quốc ư?? Tử Phong hơi nhíu mày, lục lọi trong đống tri thức của mình mà tìm kiếm câu trả lời. Càn Nguyên đế quốc nằm ở phía đông Huyền Linh đại lục, phía đông của Càn Nguyên đế quốc thì cũng là miền cực đông của Huyền Linh đại lục, tiếp giáp với đại hải mênh mông, nghe nói ở nơi đó là một quốc gia nhỏ lấy thương nghiệp hàng hải làm chủ đạo, đồng thời khai thác tài nguyên từ biển cả mà trở nên lớn mạnh.
So với đất liền vốn bị võ giả cày xới tan hoang, thiên tài địa bảo dù nằm ở bên dưới 10 tấc đất cũng bị đào lên, tài nguyên ở trong đại hải mênh mông dường như là vô cùng vô tận, chỉ đợi để người ta khai thác. Nhưng mà biển cả không phải như trên đất liền, không nói tới vấn đề người bình thường khó lòng đi sâu vào trong lòng biển, võ giả có thể nhịn thở rất lâu, những cường giả Tôn cấp Thánh cấp thì việc chui xuống lòng đại dương rồi nhịn thở ở dưới đó một hai ngày cũng không phải quá mức khó khăn, vấn đề đó là có rất nhiều yêu thú thủy sinh sống trong biển cả mênh mông đó.
Yêu thú thủy sinh khi ở trong nước thì trình đọ hung mãnh so với yêu thú trên đất liền chỉ có hơn chứ không có kém, võ giả ở dưới nước lại càng khó khăn khi đối đầu với yêu thú, một thân thực lực phát huy được năm đến bảy thành đã là cao, hệ số nguy hiểm tăng cao vô cùng, hơn nữa vì không phải cạnh tranh môi trường sống với con người, số lượng yêu thú trong biển cả có thể dùng con số ức vạn để tính, mấy mặt hàng giống như Huyết Lân Giao Long ở dưới đáy biển sâu tùy tiện cũng có một đống.
Chính vì lí do đó mà tuy tiếp giáp với đại hải dồi dào tài nguyên, võ giả căn bản không dám tiến sâu vào trong mà tìm kiếm tài nguyên, chỉ có thể hoạt động ở một khu vực gần với đất liền vốn không có quá nhiều yêu thú lợi hại. Tử Phong sau một hồi lục lọi trí nhớ cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ được một chút thông tin, hắn gật đầu nói: "Ta có biết, hình như phía đông là địa phận của một quốc gia nhỏ có tên là Thanh Linh quốc đúng chứ?"
"Đúng vậy, ngươi đã từng đi qua nơi đó chưa??" vị trưởng lão đứng đầu gật đầu nói.
"Chưa, nhưng địa thế ở đó ta cũng đã từng được nghe qua."
"Cách đây khoảng chừng hơn một trăm năm, thiên hạ đột nhiên xuất hiện một tà giáo gọi là Âm Dương Thánh Giáo, tuy Lăng Hư Cung chúng ta cũng không phải là danh môn chính phái gì cho cam, nhưng so với những hành động của Âm Dương Thánh Giáo thì còn tốt chán."
"Thôi rồi, lại đến giờ kể chuyện xưa rồi." Tử Phong hơi có chút chán nản thầm nghĩ, mặt ngoài vẫn tỏ ra đang chăm chú lắng nghe.
"Âm Dương Thánh Giáo lấy song tu làm chủ đạo tu luyện, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không có vấn đề gì to tát lắm, vấn đề ở chỗ công pháp tu luyện của bọn chúng quá mức tà môn, một khi tu luyện thì giống như là bị nghiện, bản tính thay đổi 180 độ, nữ thì phóng đãng, nam thì thành dâm ma. Võ giả nam giới của Âm Dương Thánh Giáo liên tục truy tìm nữ tử trinh nguyên để cưỡng gian, một khi thành công thì tu vi tăng mạnh, hơn nữa nữ nhân bị cưỡng bức kia sẽ bị rút cạn tinh khí mà chết, điều tương tự cũng xảy ra với võ giả nữ giới. Điều đáng sợ đó là bọn chúng vô cùng am hiểu mị công cũng như những bí pháp mê hoặc tâm thần, đã có rất nhiều người vô tội cũng như võ giả trong giang hồ bỏ mạng dưới tay bọn chúng." vị trưởng lão nãy giờ tiếp lời Tử Phong nói một tràng dài sau đó dừng lại, ngay lập tức được vị trưởng lão còn lại tiếp lời.
"Âm Dương Thánh Giáo liên tục dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người bình thương gia nhập tông môn, nhanh chóng bành trướng với tốc độ khủng bố, hơn nữa vì quan hệ tới công pháp chuyên môn hấp thụ tinh hoa người khác để luyện công kia, tiến cảnh tu luyện của bọn chúng nhanh đến mức kinh người. Đứng trước nguy cơ to lớn đó, Lăng Hư Cung cùng với những thế lực lớn trong thiên hạ cuối cùng đã đi tới một quyết định. Sau gần ba năm liên tục thảo phạt, dưới sự vây công của vô số cường giả tứ phương, Âm Dương Thánh Giáo cũng đã bị tiêu diệt, nhưng tàn dư của bọn chúng vẫn còn hiện hữu trên Huyền Linh đại lục."
Nói đến đây thì Tử Phong cũng đã đại khái đoán được những gì đã xảy ra, quả nhiên vị trưởng lão đó tiếp tục nói:
"Chắc ngươi cũng đã nhận ra được rồi đúng không, gần đây chúng ta nhận được thông tin rằng Âm Dương Thành Giáo đang có hoạt động ở khu vực của Thanh Linh quốc, có rất nhiều báo cáo về việc nữ nhân bị mất tích, cũng như trai tráng trẻ tuổi đột nhiên tử vong, hiện trạng miêu tả giống hệt như bị công pháp tà môn của Âm Dương Thánh Giáo hấp thụ tinh hoa. Bọn ta khi nhận được thông tin liền tìm tới chấp pháp đoàn yêu cầu trợ giúp, dù sao thì cũng chỉ có chấp pháp đoàn bọn ngươi mới có đủ nhân lực để phái ra ngoài."
"Lâm trưởng lão nhận lời giúp đỡ, sau đó tiến cử ngươi là người sẽ đi tới Thanh Linh quốc tiến hành điều tra, đó là lí do mà ngươi có mặt ở đây ngày hôm nay."
Các vị trưởng lão đồng loạt quay sang nhìn Tử Phong, bỗng nhiên bọn họ có cảm giác giống như cái tên này vừa mới nở một nụ cười quỷ dị đằng sau chiếc mặt nạ đó, giọng nói của hắn cất lên:
"Nếu chỉ là như thế thì tốt, ta nhận lời, xin hỏi là ta sẽ đi một mình hay đi cùng ai??"
"Ngươi sẽ đưa Ám Vệ đội số 7 đi cùng, đồng thời, ta cũng sẽ đi cùng ngươi!!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó một thân ảnh yêu kiều xuất hiện trong tầm mắt Tử Phong khiến hắn không khỏi bật thốt.
"Tử Hàm??"