Tất cả mọi người trong đại điện nghe thấy những lời Bạch Kỳ nói mà không khỏi trừng mắt lên nhìn hắn, không ít người kìm lòng không được mà giơ tay lên vỗ đầu, cái tên ngu ngốc này chưa đánh mà đã khai.
Xác thực là ai cũng biết được rằng bệ hạ đã nhắc đến chuyện bị ám sát sau đó ném ra chiếc phù hiệu kia thì đến tám phần là người của Bạch gia có liên quan, nhưng biết là một chuyện còn nói thẳng ra lại là chuyện khác, chừng nào bệ hạ chưa đích thân nói ra thì ai cũng biết điều mà ngậm chặt miệng của mình lại.
Nhưng mà cái tên Bạch Kỳ này không hổ danh là một tên võ quan nổi tiếng với bộ não chứa toàn cơ bắp, chưa gì đã há miệng ra nói một tràng dài, bệ hạ còn chưa nói gì thì tên này đã trực tiếp khẳng định chiếc phù hiệu này được tìm thấy trên người đám sát thủ, thế này có khác gì giấu đầu lòi đuôi hay không cơ chứ.
Lúc này Mạnh Thiên Quân đến cả tâm trạng giết người cũng có, nếu không phải hai phe vẫn chưa thực sự xé rách da mặt, không muốn “dĩ hậ phạm thượng” thì hắn đã trực tiếp một quyền đánh chết cái tên hỗn đản Bạch Kỳ kia rồi, không hiểu cái tên ngu xuẩn này làm thế nào mà trở thành gia chủ của Bạch gia nữa.
“Ngươi nói cũng có lý, không thể không cân nhắc đến trường hợp như vậy được, chỉ là có điều khiến ta thắc mắc, tại sao Bạch đại nhân lại có thể biết được chiếc phù hiệu này được tìm thấy trên người mấy tên sát thủ chứ? Ta nhớ là ta chưa từng nói gì a.” Triệu Thanh Thanh cười nhạt nói.
Đang quỳ gối trên mặt đất, Bạch Kỳ giống như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu, miệng hắn há hốc ra mà ngẩng lên nhìn Triệu Thanh Thanh, chỉ thấy nàng ta lúc này đang đừng từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, hắn biết rằng mình vừa làm ra một chuyện ngu xuẩn.
Không khí trong đại điện nhất thời trở nên trầm lặng, một luồng áp lực không tên dần dần xuất hiện đè nặng lên vai tất cả mọi người.
Bạch Kỳ chỉ cảm thấy một cặp mắt khủng bố mang theo áp lực tinh thần nặng tựa thái sơn áp xuống đầu mình, cả người run rẩy một cách nhè nhẹ, mồ hôi vã ra như tắm, cơ thể rã rời không còn chút lực lượng, đến cả cử động hô hấp cũng khó khăn.
Đồng dạng văn võ bá quan trong đại điện cũng có thể cảm nhận được thứ áp lực vô bờ bến này, đây không phải là uy áp do sự chênh lệch cảnh giới tạo ra, mà đây đơn thuần là áp lực do khí thế của một người có thể tạo ra, cùng với tu vi không có quan hệ.
Nhìn Bạch Kỳ run rẩy quỳ gối ở đó mà mọi người không khỏi ngạc nhiên một trận, bản thân Bạch Kỳ là võ tướng đã từng xông pha chiến trường không biết bao nhiêu lần, một thân thực lực Thánh Tôn cao giai đỉnh phong không hề yếu, vậy mà bị Triệu Thanh Thanh đến cả Thánh cấp còn chưa chạm tới dùng khí thế ép đến không dám nhúc nhích, từ lúc nào mà bệ hạ lại trở nên lợi hại như vậy.
Một số người còn có thể nhận ra hai bàn tay cuộn lại thành nắm đấm của Triệu Thanh Thanh cũng đang run rẩy, da thịt trắng bệch do dùng lực nắm chặt quá mức, gương mặt nàng tối sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra được Triệu Thanh Thanh đang tức giận đến mức nào.
Bạch Kỳ vốn quỳ ở ngay trước mặt Triệu Thanh Thanh, động tĩnh của nàng hắn đương nhiên có thể nhận ra, trong lòng hắn bất tri bất giác xuất hiện cảm giác sợ hãi, bệ hạ dường như….đã động chân nộ rồi!! Áp lực ép xuống càng ngày càng trở nên kinh khủng, mặc dù không cảm nhận được chút uy áp võ giả nào nhưng Bạch Kỳ lại cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, cảm giác giống như một đôi mắt đang từ trong thâm uyên luyện ngục nhìn xuyên qua thân thể mình, cơ thể hắn không tự chủ được mà co rút từng hồi, trái tim trong lồng ngực nghẹn uất tới mức tưởng chừng như đã bỏ lỡ mấy nhịp đập.
Chỉ là không như mọi người đang nghĩ, Triệu Thanh Thanh xác thực đang cắn răng chịu đựng tới mức cả người phát run, nhưng không phải vì phẫn nộ, mà bởi vì bản thân nàng cũng đang cố gắng hết sức bình sinh để không gục xuống đất nằm xụi lơ, mồ hôi sau lưng nàng cũng đã chảy ra thấm ướt cả áo, trong lòng cười khổ
“Nguyệt tiền bối à, ngài đừng có mở mắt ra lúc này chứ….”
Áp lực tinh thần kỳ lạ mà tất cả mọi người đang cảm nhận thấy đúng là phát ra từ chỗ Triệu Thanh Thanh, nhưng không phải là do nàng tạo nên, mà thực ra là do Tử Phong vốn nãy giờ vẫn ẩn nấp trong cái bóng của nàng tỏa ra, mục đích đơn giản chỉ là gia tăng khí thế cho Triệu Thanh Thanh, trấn áp đám quan lại mắt để trên đầu này.
Chỉ là đám quan lại này bất kể là quan văn hay quan võ thì tu vi yếu nhất cũng là Thánh Giả, muốn thần không biết quỷ không hay lại chẳng hề dùng đến uy áp tự thân võ giả mà muốn ép cho một đám cường giả Thánh cấp cảm thấy một trận tim đập chân run thì hắn buộc phải mở mắt ra mà dùng đến Tà Vương Chân Nhãn, tuy đã cố gắng kiềm chế hết sức nhưng cũng không thể tránh được việc ảnh hưởng đến Triệu Thanh Thanh.
“Bệ hạ……vi thần bị oan…” Bạch Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, có chút khó khăn nói.
“Ha ha ha, ngươi nói ngươi bị oan?? Ta thì lại không cảm thấy như thế a, người bị oan ở đây chính là ta chứ không phải ngươi.
Tự ta biết được rằng mình vẫn chưa phải là một đấng minh quân, nhưng kể từ lúc ta trở thành nữ hoàng cho đến bây giờ chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với Thiên Hành đế quốc, lại càng chưa từng chèn ép trung thần, hay thậm chí là đụng chạm tới các ngươi.
Vậy mà không ngờ ta càng nhân nhượng thì các ngươi lại càng được đà lấn tới, nếu không phải hộ vệ của ta lợi hại thì chẳng phải giờ này bản hoàng đã chết phơi thây nơi đầu đường xó chợ rồi hay sao!!” Triệu Thanh Thanh càng nói càng hăng, đến cuối cùng giọng nói của nàng đã trở thành những tiếng quát chói tai, khí thế trên người nàng tăng cao đến cực điểm.
Các vị đại thần nhìn nữ hoàng bệ hạ lớn tiếng quát mắng mà không khỏi ngạc nhiên một trận, sao tự nhiên lại lôi tất cả vào chửi cùng một lượt như thế này? Trong lòng mỗi người không ngừng suy đoán, bệ hạ đột nhiên tỏ ra cứng rắn đến như vậy, chắc hẳn đằng sau lưng đã có được hậu thuẫn cường đại chống lưng, sau ngày hôm nay nhất định phải tiến hành họp gia tộc khẩn cấp, nước ở kinh thành càng ngày càng trở nên sâu không thấy đáy a, trong cơn sóng ngầm cuồn cuộn như thế này chỉ cần không cẩn thận bước nhầm một bước chính là vạn kiếp bất phục.
Mạnh Thiên Quân nhíu mày thật chặt, khóe miệng hắn hơi mở ra, âm thầm truyền âm cho Bạch Kỳ, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng không thể không làm, nếu không thể chặt đứt liên hệ với Bạch Kỳ thì không biết được cái tên bại não này còn khai ra những chuyện động trời gì nữa.
“Nếu các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!! Thiên Tru nghe lệnh, bắt giam Bạch Kỳ ngay lập tức, sau đó toàn lực khám xét trên dưới Bạch gia, không được để lọt bất kỳ một manh mối nào!!” Triệu Thanh Thanh vung tay lên ra lệnh.
Một mệnh lệnh đanh thép trực tiếp khiến toàn bộ mọi người sửng sốt, như thế này chẳng khác gì xét nhà diệt tộc hay sao, dù Bạch Kỳ vô tội thực sự đi chăng nữa thì một khi bị điều tra đến cùng thì toàn bộ tội lỗi khác của Bạch gia sẽ bị lôi ra ánh sáng, không chỉ Bạch gia xong đời mà còn rất có thể sẽ liên lụy đến những gia tộc khác, chẳng lẽ bệ hạ muốn quấy tung cả kinh thành lên hay sao?
Đến cả Mạnh Thiên Quân cũng bất ngờ trước mệnh lệnh của Triệu Thanh Thanh, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, ngay lập tức truyền âm cho Bạch Kỳ
“Bạch Kỳ ngươi phải nhẫn nhịn, không được vọng động, chúng ta là người cùng ngồi chung một thuyền, ta sẽ không để ngươi bị lâm vào hiểm cảnh đâu.
Cái chính là ngươi phải bình tĩnh, ta sẽ cùng Nhị Thân Vương bàn bạc tìm cách giúp ngươi, đừng để vì một phút thiếu suy nghĩ mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ…..”
Mạnh Thiên Quân tận lực khuyên bảo Bạch Kỳ nhưng hắn ta lại hoàn toàn không nghe vào một chút nào, hai mắt hắn đột nhiên không nhìn thấy một thứ gì cả, ánh sáng xung quanh bị nuốt chửng hoàn toàn chỉ còn lại một màu đen tăm tối, cơ thể của hắn cứng đơ không thể nhúc nhích, hàng ngàn hàng vạn con mắt màu tử sắc đột nhiên mở ra từ trong màn đêm vô tận đó nhìn chằm chằm vào hắn, bên tai văng vẳng những tiếng nói hư vô mờ mịt giống như vọng tới từ chân trời xa thẳm lặp đi lặp lại
“Ngươi đang do dự? Ngươi đang sợ hãi? Ngươi nghĩ rằng Mạnh Thiên Quân sẽ giúp đỡ ngươi hay sao? Đến chính ngươi cũng không tin vào điều đó cơ mà? Ngươi hay Bạch gia của ngươi chỉ là một con chó cùng với một đám chó nhỏ của Mạnh Thiên Quân mà thôi, đến cả tư cách làm sủng vật cũng không đủ!”
Giọng nói đến từ tứ phương tám hướng, hơn nữa mỗi một câu nói lại tới từ một phương vị khác nhau, giống như hàng chục người đang cùng lên tiếng một lúc vậy.
Tầm nhìn của Bạch Kỳ chợt xuất hiện một tia sáng, thâm uyên tối đen trước mặt hắn tách ra một khe hở, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của Triệu Thanh Thanh đang đứng trước mặt mình, đúng hơn đó là duy nhất những gì mà hắn nhìn thấy được.
“Nhìn kìa, hãy nhìn cái thân ảnh ngạo mạn đang đứng đó đi! Cô ta là ai mà dám hạ nhục ngươi như thế này? Chẳng phải cô ta chỉ đơn thuần là một con ranh vắt mũi chưa sạch hay sao? Nếu không có ngoại công của mình thì cô ta chẳng là cái thứ gì hết, hoàn toàn chỉ là rác rưởi.
Thậm chí ngoại trừ cái thân phận của mình ra thì cô ta còn không xứng để được coi là rác rưởi.
Sinh ra trong hoàng thất vậy mà đến cả Thánh cấp cũng chẳng phải, sao có thể so sánh được với ngươi.
Cô ta không có tư cách để đứng ở trên đó nhìn xuống ngươi!”
Khuôn mặt Bạch Kỳ trở nên đờ đẫn, ánh mắt có phần mông lung nhìn về phía Triệu Thanh Thanh, miệng hơi mấp máy thì thào không rõ tiếng
“Đúng…vậy….cô ta…nghĩ..mình …..là ai……”
“Đủ rồi!! Vận mệnh của bản thân phải do chính mình nắm giữ!! Ngươi muốn cả đời này làm một con chó nhặt xương cho Mạnh Thiên Quân ư? Ngươi muốn con cháu mình đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm nô bộc liếm giày cho Mạnh gia ư? Ngươi hèn nhát đến thế??” Giọng nói hư vô mờ mịt kia đột nhiên quát lớn một tiếng, trong đầu Bạch Kỳ giống như có một tiếng sấm long trời lở đất cất lên, hắn cúi gằm mặt xuống đất, hai hàm răng nghiến vào nhau phát ra từng tiếng kẽo kẹt, tròng mắt hắn xuất hiện huyết quang, gân xanh nổi lên trên trán giống như những con giun vằn vện dưới da đầu.
“Đúng thế!! Ngươi không hèn nhát, ngươi mang trong mình trọng trách gánh vác cả gia tộc, sao một người hèn nhát có thể làm được điều đó! Giết chết Triệu Thanh Thanh!! Giết chết cô ta!! Chỉ cần ngươi giết chết tiện tì đó, ngươi sẽ thu phục được tất cả mọi người, Bạch gia sẽ một bước lên trời, vĩnh viễn không phải phục tùng ai nữa!!”
Trong lúc mọi người trong đại điện đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Thanh Thanh thì bất ngờ dị biến xảy ra, Bạch Kỳ vốn đang run rẩy quỳ gối đột nhiên gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, mặt đất dưới chân hắn nổ tung thành một cái hố sâu, gạch vụn đất đá cùng với sóng xung kích đẩy ngược mọi người đằng sau lùi lại một khoảng lớn, thân hình hắn bật dậy dùng một tốc độ khủng khiếp lao thẳng tới chỗ Triệu Thanh Thanh, miệng thét dài
“Tiện nhân nhà ngươi đi chết đi!!!”
Văn võ bá quan trong đại điện người yếu nhất cũng có tu vi Thánh Giả, thậm chí còn có cả một vị Thất Bộ Tôn Giả thực lực khủng bố nhưng không một ai có thể ngờ đến chuyện này cả.
Mọi sự xảy ra quá bất ngờ, quá nhanh khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, khoảng cách từ chỗ Bạch Kỳ đến Triệu Thanh Thanh quá ngắn, hơn nữa tu vi của hắn không ngờ lại là Bán Thánh Quân chứ không phải Thánh Tôn cường giả như mọi người vẫn nghĩ, hiển nhiên là trước kia hắn đã che giấu tu vi bản thân, đến cả Đông Phương Vô Địch tu vi thông thiên cũng không kịp làm ra hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Kỳ đánh tới chỗ Triệu Thanh Thanh.
Đừng nói một Bán Thánh Quân, chỉ cần một Thánh Giả thông thường tùy tiện thổi một cái cũng có thể khiến Triệu Thanh Thanh chết đến mười bảy mười tám lần, đây lại còn là công kích toàn lực của một cường giả Bán Thánh Quân.
Vốn dĩ ở trong đại điện không thiếu cao thủ hộ vệ của Triệu gia, nhưng trừ khi muốn cả gia tộc bị diệt, sẽ chẳng có tên điên nào giữa thanh thiên bạch nhật muốn hành thích hoàng đế cả, kể cả những đại gia tộc như Mạnh gia hay Đường gia cũng không dám, vậy nên những hộ vệ đó hầu hết đều được bố trí ở bên ngoài để phòng chống thích khách đột nhập, nhưng chẳng ai ngờ được lại có người dám ra tay ở trong đại điện cả.
Nói thì chậm mà mọi thứ xảy ra thì nhanh, cường giả Bán Thánh Quân tốc độ khủng khiếp như thế nào thì không cần phải nói, chỉ trong một phần mười của cái tích tắc, Bạch Kỳ đã thu hẹp khoảng cách ngắn ngủi còn chưa đến chục mét để xuất hiện trước mặt Triệu Thanh Thanh, nắm đấm tụ lực đấm thẳng ra một quyền, quyền kình gào thét nghiền nát không gian lấy thế không thể cản phá mà phóng về phía đầu của Triệu Thanh Thanh, đừng nói là ăn trực tiếp một quyền này, chỉ cần chạm phải dư lực phóng ra thôi cũng đủ khiến đầu lâu của nàng vỡ nát thành ngàn mảnh.
Kình phong thổi bay toàn bộ bàn ghế cùng với những vật thể xung quanh, chỉ có Triệu Thanh Thanh vẫn vững vàng như bàn thạch, khuôn mặt không chút cảm xúc lạnh lùng nhìn đối phương lao đến giống như không kịp phản ứng.
Chỉ là trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình của Bạch Kỳ bỗng khựng lại trên không trung, nắm đấm giơ lên chỉ cách mặt Triệu Thanh Thanh chưa đến một gang tay, kình lực khủng bố vừa thoát ra đã bị bóp vụn, chỉ còn lại một làn gió nhẹ thổi bay mấy lọn tóc mai trên mặt nàng.
Tất cả mọi người khi hồi thần lại không khỏi đồng thanh kinh hô, chẳng biết từ lúc nào phía dưới chân của Triệu Thanh Thanh đã xuất hiện vô số vật chất đen ngòm đặc sệt giống như một thứ chất lỏng nào đó.
Đám chất lỏng này vô cùng yên tĩnh xung quanh chân Triệu Thanh Thanh, nhưng hiện tại đã tràn ngập mặt đất lan rộng ra xung quanh, đáng sợ hơn đó là đám chất lỏng này lại đang cựa quậy giống như một sinh vật sống bị nguyền rủa nào đó.
Từ bên trong đám chất lỏng này, hàng chục xúc thủ to như cổ tay phóng lên, trực tiếp trói cứng lấy cơ thể của Bạch Kỳ, giữ nguyên tư thế của hắn trên không trung, đến cả nửa ngón tay cũng không thể động đậy được.
Một số cường giả tinh mắt còn có thể nhận ra được rằng không phải Bạch Kỳ tự nhiên mất hết lực lượng, mà là mặc cho cơ thể của hắn muốn nhúc nhích ra sao cũng không thể làm ra một chút cử động nào trước những xúc thủ màu đen đó, thậm chí xung quanh người hắn đã xuất hiện Lĩnh Vực nhưng chỉ cần Lĩnh Vực hơi có dấu hiệu bành trướng ra ngoài liền có thêm vài xúc thủ nữa vươn lên từ mặt đất đánh tan thành từng mảnh.
Nhận ra điều này, mọi người không khỏi có chút sợ hãi, có thể trực tiếp trói chặt một Bán Thánh Quân cường giả đến cả Lĩnh Vực cũng không tế ra được, đám chất lỏng màu đen này là thứ quỷ quái gì vậy?!
“Ư…..ư…ưm….” Bạch Kỳ bị trói chặt như chiếc bánh chưng, ánh mắt của hắn lúc này đã thanh tỉnh lại một chút, cố gắng phát ra tiếng nói nhưng miệng thì đã bị bịt kín bởi xúc thủ không thể nói ra lời.
Triệu Thanh Thanh lạnh lùng tiến về phía trước một bước, giơ tay lên vỗ vỗ lên khuôn mặt tràn ngập thần sắc kinh khủng của Bạch Kỳ, miệng nở một nụ cười lạnh lẽo
“Thủ hộ giả, xử lí tên phản tặc muốn dĩ hạ phạm thượng này đi!!”
Vừa dứt lời, những xúc thủ kia đã ngay lập tức kéo Bạch Kỳ nện xuống mặt đất, cả người hắn bị cưỡng ép bẻ gập theo nhiều tư thế khác nhau, tiếng khớp bị vặn gãy, tiếng xương bị bóp nát, tiếng da thịt không chịu nổi áp lực mà nứt toạc vang lên không ngừng, kèm theo đó là tiếng gào thét không rõ ràng trong cổ họng của Bạch Kỳ khiến tất cả mọi người phát run.
Những xúc thủ một vòng lại một vòng quấn quanh cái thân hình tàn tạ đã bị gấp khúc trái phải cả chục lần kia sau đó siết mạnh một cái, chỉ nghe một tiếng “bụp” trầm đục giống như cái gì đó bị nổ tung, Bạch Kỳ liền bị nghiền nát hoàn toàn, máu tươi phụt lên không trung văng ra khắp nơi, những mảnh nhỏ của cơ thể cũng theo máu mà bắn ra ngoài, huyết nhục dính lên cả người của Triệu Thanh Thanh, một con mắt vẫn còn dính cả cuống dây thần kinh từ trên không trung rơi xuống phát ra một tiếng “bẹp” sau đó lăn lông lốc đến dưới chân của một vị lão thần, trực tiếp khiến một vị Thánh Giả ngất xỉu tại chỗ.
Khiến mọi người buồn nôn hơn nữa đó là đám chất lỏng kia sau khi bóp chết Bạch Kỳ còn không ngừng nhấp nhô, phát ra âm thanh rau ráu giống như tiếng……..cắn thịt nhai xương, chỉ trong nháy mắt đã nuốt trọn cái đống bầy nhầy không rõ hình thù kia, sau đó thu gọn lại rồi biến mất không chút vết tích xuống dưới mặt đất, chỉ để lại một đống máu tươi cùng thịt vụn bừa bãi khắp sàn nhà.
“Thiên Tru nghe lệnh!! Toàn lực tra xét Bạch gia từ trên xuống dưới, chó gà không tha!!”
Triệu Thanh Thanh ra lệnh, hồn nhiên không thèm lau đi miếng thịt vụn còn dính trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, chỉ dùng một ánh mắt sắc lẹm nhìn xung quanh một lượt rồi hừ lạnh một tiếng, phất tay nói
“Bãi triều!!”
Tất cả văn võ bá quan đồng loạt câm như hến mà ngoan ngoãn quay đầu đi thẳng ra ngoài, tận lực không quay đầu lại nhìn bãi máu vẫn còn dính đầy trên nền đất kia nữa, vị đại nhân ngất xỉu ban nãy cũng được thị vệ khiêng ra ngoài đưa đến y quán để nghỉ ngơi.
Đông Phương Vô Địch lề mề đi ra ngoài cuối cùng, ánh mắt đục ngầu của lão nhìn về phía bãi chiến trường hỗn độn kia, miệng khẽ lẩm bẩm
“Vừa rồi hình như có một tia tinh thần lực kỳ lạ nào đó xuất hiện…………hừm, chắc là ta đã nghĩ nhiều rồi.”
Danh Sách Chương: