Vốn đã coi đối phương là hòn đá đặt chân, có bị thương nặng hay bị thương nhẹ thì cũng là đá kê chân hết, chưa kể đến việc Tử Phong hắn không phải người tốt, nhưng chắc chắn hắn là một người chồng tốt, mà một người chồng tốt thì nên nghe theo lời phu nhân của mình, lẽ dĩ nhiên hắn sẽ làm theo rồi.
Tử Phong trong cái lúc bị uy áp của Vũ chấp sự “khoá cứng”, hắn rất nhanh đã nghĩ ra phương án tác chiến tối ưu nhất, lợi dụng điểm mạnh điểm yếu của bản thân, hắn cần phải làm được ít nhất hai yêu cầu, một là chiến thắng, hai chính là thể hiện thực lực càng hào nhoáng càng tốt.
Điều thứ nhất thì cũng dễ thôi, thời điểm hiện tại Tử Phong tự tin có thể đánh nhau một trận long trời lở đất với Tôn cấp cửu phẩm, Vũ chấp sự chỉ là một tên Tôn cấp ngũ phẩm, kể cả hắn không phải Tôn cấp thông thường, nhưng Tử Phong hắn há lại bình thường, nếu đến như vậy mà còn không thắng được thì tốt nhất hắn nên bỏ giấc mộng cường giả, về quê cày ruộng cho lành.
Thắng là điều chắc chắn, vậy thắng làm sao để có thể thể hiện thực lực một cách ấn tượng nhất?? Câu trả lời rất đơn giản, đó là áp đảo đối phương hoàn toàn, mà phải đánh làm sao để bất kì ai nhìn vào cũng thấy sự áp đảo khủng bố của mình, nhưng lại vẫn có cảm giác rằng từng đó chưa phải là thực lực thật sự của mình.
Nan đề này có lẽ sẽ khó với người khác, nhưng với Tử Phong, chậc, còn cái gì dễ hơn thế này hay không. Thiên Ngoại Hoá Thân, Thế Giới, Chân dạng – Thuấn Bộ, cùng một lúc sử dụng ba kĩ năng chồng chất lên nhau, Tử Phong để cho một phân thân của mình hi sinh để kích hoạt Thế Giới, sau đó hắn cùng với một phân thân còn lại dùng tốc độ nhanh nhất mà di chuyển, một bay lên trời, một tiếp cận đối phương.
Những gì xảy ra tiếp theo cũng không có gì khác biệt lắm so với mọi người đã nhìn thấy, Chân dạng – Thuấn bộ khiến tốc độ của Tử Phong và phân thân của hắn đạt tới vận tốc khủng khiếp, hắn cùng phân thân thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, biến Vũ chấp sự thành cái bao cát mà đánh thẳng tay.
Nhờ vào kĩ năng Liễm tức mà phân thân của Tử Phong có thể che giấu đi sự hiện diện của mình trước hàng ngàn cặp mắt, kể cả các vị trưởng lão nhìn vào cũng chỉ tưởng rằng Tử Phong di chuyển quá nhanh nên để lại tàn ảnh đằng sau chứ không hề nghĩ rằng hắn sở hữu năng lực phân thân, bởi vì bọn hắn chỉ cảm nhận thấy một luồng khí tức của Tử Phong.
Cảm nhận ánh mắt của những người đứng xung quanh đang chiếu thẳng lên người mình, sợ hãi có, kính phục có, kiêng dè có, ngạc nhiên có, vô vàn ánh mắt khác nhau nhìn vào hắn khiến Tử Phong có chút khó chịu, hắn cũng có nghe thấy câu nói bật thốt ra từ miệng vị cung phụng trưởng lão kia.
“Quái vật ư?? Dùng đúng từ rồi đấy.” Tử Phong cười khảy, đối với hắn thì có bị coi là quái vật hay không không quan trọng, bởi vì hắn chính là quái vật rồi, đó là sự thực, và hắn phải chấp nhận nó. Cũng không phải là hắn tự ghê tởm bản thân hay gì, chỉ là tuỳ có máu lạnh thật sự, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn còn có chút nhân tính, vậy nên là có nghe thấy những lời thế này thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn.
Đạt được mục đích của mình, Tử Phong lạnh nhạt quay người bỏ đi, lúc đi qua người Diệu Yên, hắn tiện tay đón lấy Hồ Phi Nguyệt lúc này đang ở dạng tiểu hồ ly nằm trong lòng Diệu Yên mà ôm lấy, từ đầu tới cuối không nói gì thêm cả.
“Diệu Yên trưởng lão, chúng ta cần phải có một cuộc thảo luận riêng, ngay bây giờ!!” Vị nội môn trưởng lão lúc trước đã lên tiếng nói đỡ cho Vũ chấp sự bất ngờ nghiêm túc nói.
Những người còn lại bất kể là cung phụng trưởng lão hay nội môn trưởng lão đều không hẹn mà cùng đồng ý với ý kiến của hắn. Diệu Yên nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, nàng không cần nghĩ cũng biết ý tưởng của bọn họ là gì, nàng chỉ có thể thở dài một cái, sau đó gật đầu đồng ý. Toàn bộ mười vị trưởng lão cứ như vậy mà rời đi, để lại mấy người chấp sự nhìn nhau mà tự giải quyết cái mớ hỗn độn trước mắt.
Tử Phong ôm Hồ Phi Nguyệt bỏ đi, sau khi đến một chỗ khuất tầm nhìn của những quân lính đang đi lại xung quanh, hắn liền kích hoạt Nguỵ trang sau đó chọn một nơi yên tĩnh mà dừng chân.
“Được rồi, giờ thì nàng có thể cho ta biết lí do mà ta cần phải ra tay nặng đến như vậy hay không??” Dùng phương pháp truyền âm nhập mật, Tử Phong vẫn giữ nguyên trạng thái ẩn thân mà nói với Hồ Phi Nguyệt đang nằm trong lòng mình, hắn biết rằng hiện tại bản thân rất gây chú ý, hắn không muốn ai đó bắt gặp mình đang ngồi nói chuyện với một tiểu hồ ly cả, có trời mới biết mấy tên đa nghi sẽ nghĩ ra những cái quỷ gì nữa.
“Đêm qua chàng đã nói gì thì chắc hẳn vẫn chưa quên đâu đúng không? Với cả không cần truyền âm đâu, giải trừ cả cái thuật ẩn thân của chàng đi, thiếp đã tạo ra mấy nếp gấp không gian ngăn cách chúng ta với thế giới bên ngoài rồi.” Hồ Phi Nguyệt nói xong liền biến trở thành nhân dạng thiên kiều bá mị của mình, nhẹ nhàng ôm lấy một cánh tay của Tử Phong.
Cảm giác mềm mềm ở tay truyền lên đại não của Tử Phong, khỏi nghĩ hắn cũng biết cảm giác đó truyền tới từ đâu, cấm dục lâu ngày không là một vấn đề to tát đối với hắn, nhưng nếu người khơi mào là một hồ ly tinh dụ hoặc như Hồ Phi Nguyệt thì lại khác, định lực của hắn xem chừng chống đỡ không nổi.
“Ta còn nhớ, nhưng như thế thì sao?” Tử Phong nói.
“Chàng nói rằng muốn lợi dụng Diệu Yên phải không?? Thiếp không biết chàng định làm cách nào để lợi dụng nàng ta, nhưng nếu là chàng thì cách tốt nhất để đối phó với tiểu muội muội này đó là chàng dứt khoát đem nàng nạp luôn vào hậu cung của mình đi….”
“Dừng dừng, nàng nói thế là thế nào, mà hậu cung cái quái gì, ta làm gì có cái thứ hậu cung như của vua chúa đấy.” Tử Phong vội vàng nói.
Hồ Phi Nguyệt cười ranh mãnh: “Hiện tại không có không có nghĩa là tương lai sẽ không có. Mà lạc đề rồi, chàng đã nghe thấy rồi đó, thiếp muốn chàng biến Diệu Yên thành nữ nhân của mình. Theo quan sát của thiếp, tiểu muội muội này dường như là có ý với chàng, đúng hơn mà nói thì nàng ta hiện tại đang rất tò mò về chàng, đến bản thân nàng cũng không nhận ra sự thật rằng mình đã bị chàng thu hút. Nếu chàng có thể chinh phục Diệu Yên, thiếp có thể đảm bảo chàng nói gì nàng ta sẽ nghe nấy, chỉ sang phía đông thì chắc chắn nàng sẽ không đi sang phía tây.”
Tử Phong nghe xong mà có chút lạnh gáy, mẹ ơi, mọi chuyện trở nên như thế này từ lúc nào vậy, hắn đúng là có cố tình tạo quan hệ gần gũi với Diệu Yên sau khi nàng ta biết được bí mật của Hồ Phi Nguyệt, nhưng để mà nghĩ tới việc đẩy ngã nàng thì hắn có thể thề với trời rằng mình đến nảy ra ý tưởng còn không có chứ đừng nói là có ý định như vậy.
“Không không, nàng hiểu nhầm rồi, ta nói lợi dụng Diệu Yên chứ có phải là chinh phục nàng ta đâu. Chưa kể tới việc dù nàng ta năm nay đã hai trăm tuổi có dư, nhưng ngoại hình thì chỉ như một cô bé 15 tuổi, ta có cảm giác phạm tội a. Vả lại ta có nàng đã đủ rồi, không cần thêm nữa đâu.” Tử Phong toát mồ hôi nói.
“Nhưng mà đó là cách nhanh nhất và đảm bảo thành công nhất rồi. Còn nữa, con gái nhân loại 12 tuổi đã xuất giá sinh con cả rồi, ngoại hình 15 tuổi thì sao chứ, hơn nữa một Thiên Ma giết người không chút gớm tay như chàng lại có cảm giác phạm tội là thế nào cơ chứ. Còn nữa, chàng đừng chỉ nghĩ cho thiếp như vậy chứ, dù sao thì Diệu Yên cũng là nhân loại, sẽ dễ dàng mang theo dòng máu của chàng hơn là thiếp, một người không thể sinh con cho chàng.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Tử Phong nhìn Hồ Phi Nguyệt một hồi lâu, sau đó mới nghiêm túc nói: “Lí do cuối cùng mới là lí do chính phải không??”
“Phải, dù chàng đã từng nói rằng không quan tâm có con nối dõi hay không, nhưng đó vẫn là bổn phận và trách nhiệm của một thê tử như thiếp, bản thân thiếp đã không hoàn thành được nó rồi thì phải tìm người khác thay thiếp hoàn thành nó. Nhưng mà thiếp nói nghiêm túc đó, chinh phục Diệu Yên là cách dễ nhất đồng thời cũng hiệu quả nhất, rủi ro cũng không cao nữa.”
Thở dài một tiếng, Tử Phong ôm Hồ Phi Nguyệt vào lòng, bàn tay to khẽ vuốt ve lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng đã vất vả rồi…”
“Vậy là chàng đồng ý với thiếp??”
“Nàng đã nói đến như vậy rồi thì ta còn lí do gì để từ chối hay sao? Cứ quyết như vậy đi, còn làm thế nào để chinh phục Diệu Yên, tự ta sẽ có cách.” Tử Phong cười nói, đôi tay vô ý ôm chặt thân hình mảnh mai vào lòng mình hơn nữa.
Cùng lúc đó, trở lại chiếc trướng bồng rộng lớn ban nãy, chỉ khác một điều đó là bên trong lúc này chỉ còn lại đúng mười vị trưởng lão, không gian xung quanh đã bị mười người chung tay phong toả, nội bất xuất ngoại bất nhập.
“Được rồi, tin chắc rằng mọi người có rất nhiều câu hỏi, cứ hỏi hết một lượt đi, sau đó ta biết gì thì sẽ trả lời nấy.” Diệu Yên lên tiếng.
Chín người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền ồn ào một trận, phải đến mấy phút sau mới tạm thời dừng lại được. Diệu Yên sau khi nhận được đống câu hỏi từ các vị trưởng lão, trong đầu nàng chợt xẹt qua câu truyền âm của Hồ Phi Nguyệt trước khi bị Tử Phong ôm đi: “Đừng nói những gì không nên nói!!”.
Hít sâu một hơi, Diệu Yên bắt đầu nói:
“Đầu tiên thì ta cũng không rõ lai lịch của Tử Phong ra sao, dù sao thì hắn cũng thuộc chấp pháp đoàn, ta không có quyền hạn ở nơi đặc biệt đó nên không thể biết rõ được. Nhưng theo thông tin có được từ vị Phán quan tên Lăng Phong trực tiếp quản lí đội Ám Vệ của Tử Phong, lúc này vẫn đang hôn mê bất tỉnh vì trọng thương, Tử Phong được Lâm Tử Hàm trưởng lão đưa về cách đây không lâu, sau đó trực tiếp đặc cách cho gia nhập Lăng Hư Cung, theo như Lăng Phong nói thì hình như trước kia Lâm Tử Hàm trưởng lão từng là sư phụ của Tử Phong. Đó là tất cả những gì ta biết.”
Diệu Yên dừng lại một chút, cảm thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của chín người còn lại chiếu thẳng vào mình, nàng có chút đau đầu, sau khi lựa chọn thông tin thật cẩn thận, nàng mới chậm rãi tiếp tục:
“Tử Phong năm nay khoảng chừng 20-21 tuổi, lúc mới được đưa vào Lăng Hư Cung có tu vi Vương cấp thất phẩm, ngay lúc đó hắn đã có xung đột với đội Ám Vệ hiện tại của hắn. Hắn một thân một mình, trực tiếp đem 34 tên Ám Vệ đánh gần chết, sau đó nghiễm nhiên trở thành đội trưởng của cả đội. Không lâu sau đó, trước khi tiến đến Bắc Hoàng Quốc khoảng 10 ngày gì đó, Tử Phong bế quan, đột phá một mạch lên tới Bán Tôn cấp.
Tại bắc Hoàng Quốc, trận chiến đầu tiên hắn tham gia khi mới chỉ là Bán Tôn thật sự là một khoảnh khắc khó quên. Không, không phải là trận chiến mà là thảm sát, hắn đơn thương độc mã xâm nhập vào giữa lòng quân địch, đi đến đâu giết chóc đến đấy, chém giết Vương cấp giống như thái rau chặt dưa. Bị bao vây bởi mấy trăm Vương cấp, hắn chỉ dùng một chiêu đã phá tan vòng vây, tiện tay giết chết gần hết đám Vương cấp đui mù đã vây công hắn.
Nhưng rồi hắn nhận ra quân mình đang yếu thế, vảo thời điểm đó, Tử Phong bất ngờ hạ lệnh rút lui, bản thân thì dồn toàn lực tung ra một chiêu. Bản thân ta dù được tận mắt chứng kiến cũng không thể nào tin được vào mắt mình. Một đường kiếm quang, chỉ một đường kiếm quang chém ra, tạo thành một vụ nổ kinh thiên động địa chôn vùi tám trăm vạn quân Xuất Vân đế quốc, hơn hai ngàn Vương cấp bỏ mạng ngay lập tức. Số Vương cấp ít ỏi may mắn sống sót còn lại còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị hắn ta huỷ diệt bằng một cơn bão lôi điện xé ngang bầu trời.
Sau trận chiến đó, Tử Phong đột phá từ Bán Tôn lên Tôn cấp, rồi quay trở lại trợ giúp ta và Lăng Phong khi chúng ta bị phục kích…..
…..và rồi chỉ vài ngày sau đó, hắn trở lại với tu vi Tôn cấp tứ phẩm, vài ba chiêu liền giết chết tám tên Đoạt Mệnh của Lăng gia Xuất Vân đế quốc….”
Diệu Yên càng kể càng say sưa, đến khi nàng nói xong thì mới giật mình tỉnh lại, biểu cảm của chín vị trưởng lão còn lại trông vô cùng đặc sắc, sau đó gần như đồng thanh, chín vị trưởng lão cùng buông ra một câu: “Quái vật!!”
“Diệu Yên trưởng lão a, sao vừa rồi ta nhìn ngài kể truyện về hắn sao lại có biểu cảm kì lạ thế nhỉ??” trong số các vị trưởng lão ở đây, có một trưởng lão nội môn là nữ nhân, nàng ta nhìn Diệu Yên bằng ánh mắt mập mờ mà cười nói.
Diệu Yên giống như bị nói trúng cái gì đó, khuôn mặt nàng hơi phớt hồng một chút, ấp úng nói: “Có chuyện gì đâu, chẳng qua là ta quá sức bất ngờ trước hắn ta mà thôi.”
“Đúng như Diệu Yên trưởng lão nói, 20 tuổi có tu vi Tôn cấp tứ phẩm, hơn nữa lại còn là liên tục đột phá từ Vương cấp thất phẩm trong thời gian cực ngắn, dù có lấy thiên tài địa bảo ăn thay cơm thì cũng không thể nhanh thế được, lấy tư chất của đệ nhất thiên tài trong đám đệ tử chân truyền mà so với tên Tử Phong này thì chỉ là rác rưởi, không bằng một phần mười của hắn. Hơn nữa đạt tới Tôn cấp mà vẫn có được chiến lực vượt cấp, Tôn cấp tứ phẩm mà không thua kém gì Tôn cấp cửu phẩm, chiến lực vượt bậc như thế này thật sự là có một không hai.” Một vị nội môn trưởng lão gật gù nói.
“Ta nghĩ rằng chúng ta nên đề nghị với cao tầng trong tông về trường hợp của người này, phải bằng mọi giá trói chặt hắn vào Lăng Hư Cung chúng ta, rất có thể sau vài trăm năm nữa chúng ta sẽ có thêm một vị thủ hộ giả cường hãn nữa.”
“Ta cũng đã gửi thư về Lăng Hư Cung rồi, tạm thời chúng ta không cần lo về việc đó, trước mắt thì cứ lo giải quyết chuyện ở phương Bắc này đã. Ta chỉ muốn nói rằng, bất kể thế nào, đừng đối đãi Tử Phong như những Tôn cấp bình thường khác, ta nói có chút khó tin, nhưng có đem hết 48 tên Chấp sự hay Phán quan kia lên cùng một lượt thì ta cũng có thể khẳng định rằng đón chờ bọn họ chỉ là sự ngược đãi thuần tuý mà thôi.” Diệu Yên nói.
“Được rồi, Diệu Yên trưởng lão bấy lâu nay đã vất vả rồi, xin hãy để chuyện của phương bắc cho bọn ta, ngài hãy nhân cơ hội này thắt chặt mối quan hệ với Tử Phong đi, làm cách nào có thể cột hắn vào con thuyền Lăng Hư Cung thì càng tốt. Dù sao thì ta thấy ngài với hắn có vẻ như có chút quen thuộc, việc này đành nhờ ngài vậy.” vị trưởng lão nội môn ban đầu đấu khẩu với Diệu Yên nghiêm túc nói.
Có thể nói rằng minh tranh ám đấu thì minh tránh ám đấu, nhưng khi nói về lợi ích của Lăng Hư Cung, tất cả mọi người đều vô cùng đoàn kết với nhau, hiển nhiên cách làm của Lăng Hư Cung khi đối đãi với các trưởng lão cũng có hiệu quả phần nào.
“Được rồi, ta sẽ cố gắng.” Diệu Yên nói.
Nếu Tử Phong nghe được cuộc thảo luận ở trong phòng nãy giờ, hắn chắc sẽ nở một nụ cười thoả mãn, bởi vì tính toàn của hắn đã thành công rất hoàn mỹ....