Cảnh tượng kinh khủng xuất hiện giống như một cơn đại địa chấn quét ngang khắp nơi, đưa tới một loạt tiếng la ó tràn ngập sự kinh hoàng của những người quan chiến, thực tế thì đại đa số võ giả nơi này đã sợ tới mức vỡ mật, vốn dĩ mò tới đây chỉ là để có thể kiếm được một chén canh từ trong cổ mộ, nhưng mà đến cả cánh cửa dẫn vào bên trong mộ táng còn chưa được chạm đến, dư âm trận chiến đã đem gần một phần ba võ giả nơi này chôn vùi, những người còn sống thì cũng chẳng khá hơn là bao, trọng thương hấp hối, tu vi phá toái, cơ thể tàn phế, võ đạo chi tâm bị ma diệt, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những võ giả xui xẻo đang lăn lộn kêu gào trong thống khổ cùng cực trên mặt đất.
Đám cường giả Triệu gia cùng với Mai Thường Hi lúc này cũng đã cút được bao xa liền cút, nhìn một màn trước mắt mà ai nấy đều trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, mặc dù rõ ràng cả đám đều nằm trong sự bảo vệ của Sâm La Vạn Tượng, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, nhưng uy lực của trận đại chiến kia bọn họ vẫn có thể cảm nhận được toàn bộ.
Triệu gia đối với mộ táng không hề gióng trống khua chiêng, người ngoài biết rất rõ là Triệu gia sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng chẳng mấy ai biết được bọn họ đến từ lúc nào, nhân thủ lợi hại ra sao.
Trên thực tế Triệu gia cũng rất coi trọng chuyện này, chỉ riêng cường giả siêu giai đã có đến bốn mươi bốn vị Thiên Tôn hậu kỳ, ba vị Linh Đế sơ giai đại lão, càng không nói đến xấp xỉ gần trăm tên tộc nhân ở đẳng cấp Thánh Giai, so với bất kỳ thế lực đỉnh cấp nào đều chỉ có hơn chứ không có kém.
Chỉ là vào thời điểm hiện tại, đám Thiên Tôn của Triệu gia đều sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, cơ thể run rẩy mất tự chủ, nếu không phải tố chất tinh thần của cả bọn đều không tệ, nói không khéo chắc đã có người trực tiếp tiểu ra quần rồi.
Triệu Kính Tùng trừng lớn hai mắt của mình, nhìn chằm chằm vào cái thân ảnh đang lơ lửng giữa bầu trời giống như thần minh giáng thế kia mà không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt, giọng nói hơi lắp bắp hướng về phía Mai Thường Hi nói
“Đây...đây chính là thực lực chân chính của Nguyệt tiền bối?”
Mai Thường Hi nghe vậy liền bĩu môi, căn bản không để cho vị thái thượng hoàng này một chút mặt mũi nào cả, cười cười nói
“Lão đầu tử ngươi cũng biết được là hành động lúc trước của mình có bao nhiêu ngu xuẩn chứ? Ta đã nói là đừng có đi trêu chọc, thử sức của hắn mà không nghe, giờ thì nhìn rõ chưa, Nhất Tọa Linh Đế trong tay hắn cũng chỉ như con gà, nếu không phải nể mặt nha đầu Thanh Thanh, ta nói ngày hôm đó hắn liền đem đầu ngươi vặt xuống, ngươi có tin không?”
Về mặt bối phận, Mai Thường Hi chính là hậu bối của Triệu Kính Tùng, ngang hàng với con gái của hắn, nhưng quan hệ họ hàng trong mấy đại gia tộc này thường có điểm rắc rối, nàng không thuộc nhất mạch của Triệu Kính Tùng, hơn nữa bản thân nàng cũng nắm đại quyền trong tay, một nửa lực lượng tình báo chân chính của Triệu gia thuộc về nàng quản lý, nếu Triệu Kính Tùng vẫn còn trên vương vị, nàng có lẽ sẽ nể mặt hắn vài điểm, còn hiện tại ấy hả, xin lỗi nàng không rảnh để ý tới tâm tình của hắn.
Triệu Kính Tùng cũng biết tính tình của Mai Thường Hi, hắn chẳng để thái độ của nàng vào trong lòng, hơn nữa nàng nói không hề sai, hắn cũng đang cảm thấy hối hận vì ngày hôm đó đã quá xúc động mà lỡ đắc tội vị tiền bối này.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Triệu Kính Tùng âm thầm cảm ơn cháu gái Triệu Thanh Thanh của mình thêm mấy lần, đúng như Mai Thường Hi nói, Nguyệt tiền bối nếu không nể mặt nàng, chính hắn ngày hôm đó cũng không chỉ là chịu một ít ngoại thương vô thưởng vô phạt như vậy, có trực tiếp bị đập chết hay không thì không dám nói, nhưng trọng thương nằm giường nửa năm cũng không ngạc nhiên.
Cơ mà câu nói tiếp theo của Mai Thường Hi khiến Triệu Kính Tùng thiếu chút nữa liền đập đầu vào cái cây bên cạnh
“Ngươi nói đây là thực lực chân chính của hắn? Ngươi nhầm rồi, này chỉ là một lớp da lông mà thôi, căn bản không phải là bài tẩy của Nguyệt cung phụng.”
“Ngươi vì cái gì mà nói như vậy?” Triệu Kính Tùng nghi ngờ nói, hắn biết rất rõ Nguyệt tiền bối bị thương chưa khỏi hẳn, lúc này chỉ có thể lấy ra được chiến lực cấp Linh Đế, nhưng mà Mai Thường Hi nàng làm thế nào mà có thể khẳng định rằng đây căn bản không phải là át chủ bài?
“Lão quỷ ngươi chui rúc trong mật thất bế quan quá lâu nên não bị hỏng hả? Còn nhớ kế hoạch là gì hay không? Kế hoạch chính là để Nguyệt cung phụng đánh một trận càng hoành tráng, càng hoa mỹ, càng ngưu bức càng tốt đúng chứ? Nhưng mà ta so với ngươi hiểu rõ hắn là người như thế nào, càng là chiêu thức màu mè, ngưu bức, thì lại càng không phải là át chủ bài của hắn.
Nếu là chiêu thức tối hậu, là con bài chưa lật của hắn tung ra, sẽ hoàn toàn không có một trận chiến này, bởi vì đừng nói là Bạch Hạc Đế Quân, tính luôn cả tên Đại Tư Tế kia vào nữa thì cũng không đỡ nổi một chiêu liền trực tiếp chui vào quan tài.” Mai Thường Hi cười khảy nói.
Lần này thì không chỉ Triệu Kính Tùng, hai vị thái thượng trưởng lão có tu vi Linh Đế của Triệu gia ở bên cạnh cũng không khỏi giật mình, bỏ qua chuyện Mai Thường Hi ở đâu ra tự tin nói mình hiểu rõ Nguyệt cung phụng, nhưng mà cái tràng cảnh khủng bố trước mắt không ngờ lại chỉ là một trận trình diễn, không phải là chân thực lực của Nguyệt cung phụng, vậy thì thực lực chân chính của hắn ta còn mạnh mẽ đến mức như thế nào?
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không hề che giấu vẻ ngưng trọng trong nhãn thần của mình, quả nhiên là Chí Tôn cường giả, bị thương nặng khiến tu vi thụt lùi còn kinh khủng đến bực này, xem ra Triệu gia phải thay đổi sách lược đối với vị cung phụng này thêm một lần nữa, bằng không thì khỏi cần để ý đến việc Nguyệt cung phụng có nổi điên lên mà bất kể hậu quả khôi phục lại tu vi đỉnh cao của mình hay không, chỉ cần ở trong cái trạng thái này nhưng toàn lực ra tay, đoán chừng trên dưới Triệu gia cũng tai ương ngập đầu, chẳng mấy ai có thể ngăn cản được.
Mai Thường Hi thực tế chỉ là nói bừa, nàng căn bản không có bất kỳ căn cứ nào để có thể khẳng định ý kiến của mình, nhưng mà điều đó cũng không cản trở nàng đem Tử Phong thổi lên tới tận mây xanh, bởi vì nàng dựa vào chính hiểu biết của mình với hắn mà đưa ra phán đoán này a.
Hơn nữa nàng đây chính là cố tình nói như vậy, đơn giản chính là muốn Triệu gia coi trọng Tử Phong hơn nữa, nàng tận trung với Triệu gia không giả, nhưng Tử Phong đối với nàng cũng quan trọng không kém, nếu có thể để cho quan hệ hai bên không chuyển biến xấu, nàng không có lí do gì để không làm ra một chút tiểu xảo như vậy cả.
Quay trở lại trung tâm chiến trường, lúc này Tử Phong đang ngạo nghễ ở trên không trung nhìn xuống đám người Thái Diễn Thánh Địa, trong lòng đang tính toán diễn biến tiếp theo.
Thực tế thì đúng như hắn đoán, Bạch Hạc Đế Quân chính là mối đe dọa duy nhất ở đây đáng để hắn đi quan tâm, đám người còn lại không đáng để hắn phải lo lắng.
Không phải như vậy liền có nghĩa là Bạch Hạc Đế Quân liền lợi hại hơn Tử Phong, lão ta xác thực rất cường đại, nhưng không đến mức có thể uy hiếp được đến tính mạng của hắn, quan trọng đó là hiện tại Tử Phong đang phải nhận hạn chế, mọi chiêu thức cùng với chiến thuật mà hắn sử dụng phải tuân theo kế hoạch của Mai Thường Hi, ở cái tiền đề này, Bạch Hạc Đế Quân có thể ép hắn phải xuất ra Thiên Hàng Thần Binh đã là không tệ chút nào.
“Tài Quyết Chân Giải – Thiên Hàng Thần Binh” chính là Tài Quyết Chi Nhận hoàn toàn mở ra phong ấn, phóng thích uy lực chân chính của mình.
Tài Quyết có năng lực thôn phệ pháp khí sau đó có thể biến đổi bản thân thành chính kiện pháp khí đã từng nuốt, nhưng là phiên bản đã được nâng cấp, năng lực này khiến khả năng chiến đấu của Tử Phong cực kỳ đa dạng, thiên biến vạn hóa, công thủ toàn diện, pháp khí dạng gì cũng có thể sử dụng.
Nhưng nó cũng có một nhược điểm, đơn giản chính là ở cùng một thời điểm, Tử Phong chỉ có thể sử dụng một kiện pháp khí mà thôi, muốn dùng cái khác thì phải khiến Tài Quyết biến thân.
Cơ mà ở dạng giải trừ phong ấn, cái nhược điểm này không còn tồn tại nữa, Thiên Hàng Thần Binh tên gọi như nào thì ý nghĩa như thế, Tài Quyết ở trạng thái này trực tiếp triệu hồi toàn bộ, nhắc lại, chính là toàn bộ hết thảy những pháp khí mà nó đã từng thôn phệ, cùng lúc xuất hiện ở trên chiến trường, hơn nữa thứ xuất hiện không phải là bản thể pháp khí, mà chính là phiên bản đã trải qua nâng cấp và cường hóa của Tài Quyết.
Những kiện pháp khí được triệu hồi này không những không cần đến Tử Phong đích thân cầm vào tay mới có thể phát động, mà hết thảy đều có thể tự động tấn công kẻ địch, Tài Quyết cho đến giờ đã thôn phệ bao nhiêu kiện pháp khí đến chính Tử Phong cũng không biết, nhưng số lượng tuyệt đối có thể được tình bằng con số hàng chục vạn, thử tưởng tượng cả vạn kiện pháp khí, không có cái nào có uy lực thấp hơn Ngụy Thánh Khí phô thiên cái địa lao tới, chỉ nghĩ thôi đã thấy tê dại cả da đầu.
Đó chính là cảm nhận của đám cường giả Thái Diễn Thánh Địa lúc này, ngoại trừ Bạch Hạc Đế Quân vẫn còn giữ lại được một vẻ ngoài bình tĩnh, bốn tên Linh Đế còn lại đã sợ hãi đến mức mềm nhũn cả hai chân, vừa rồi Tử Phong chỉ mới triệu hồi ra một cái “Thiên Thùy Vân Kiếm” đã khiến cả đám bị thương không nhẹ, hiện tại đồng loạt xuất hiện thêm mấy chục vạn kiện pháp khí tỏa ra khí tức hung mãnh vô bờ bến, không trực tiếp bị dọa ngất đã có thể coi rằng tâm tính của cả đám vô cùng cường đại rồi.
Bạch Hạc Đế Quân cũng rung động không kém, nhưng mà lão thân là cường giả Ngũ Tọa Linh Đế đỉnh phong, cả đời đã trải qua không biết bao nhiêu là trận chiến, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, tiên hạ thủ vi cường, lão liền trực tiếp ra tay.
Chỉ thấy cây phất trần trên tay của Bạch Hạc Đế Quân vung lên một cái, Sâm La Vạn Tượng trong nháy mắt liền bị một luồng dị lực quấy nhiễu, thiên địa chi lực từ bên ngoài ồ ạt tiến vào bên trong, trực tiếp bị lão bắt lấy, sau đó dưới chuyển động của cây phất trần, hóa thành từng đạo kí tự chữ “Hạc”.
Những kí tự đó không như lúc trước mà nhanh chóng biến đổi, trong tích tắc liền biến thành vô số đầu tiên hạc vỗ cánh bay lượn trên không trung, số lượng tăng nhanh theo cấp số nhân, nháy mắt một cái đã xuất hiện mấy vạn đầu tiên hạc khí thế bàng bạc che kín cả một vùng trời.
Đây chính là trạng thái chiến đấu toàn lực của lão, cái danh hiệu Bạch Hạc Đế Quân cũng không phải tự nhiên là có, mỗi một đầu tiên hạc này đều mang theo pháp tắc chi lực cực kỳ nồng đậm, uy lực so với những kí tự chữ “Diệt” lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém, hơn nữa đây chính là mấy vạn đầu tiên hạc, chỉ riêng khí thế bọn chúng tỏa ra đã có thể ép cho Thiên Tôn võ giả thổ huyết mà vong mạng.
Bạch Hạc Đế Quân tuy rằng không biết Tử Phong đây là đang mò mẫm ra chiêu số gì, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không lên cơn rảnh rỗi mà triệu hồi ra cơ man là pháp khí như thế kia, hẳn là muốn dùng số lượng để nghiền ép, vậy thì tốt rồi, bởi vì chính lão cũng đồng dạng có bản lĩnh tương tự như vậy a.
Không thể không nói Bạch Hạc Đế Quân chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân cũng có thể phán đoán được rất chuẩn, Thiên Hàng Thần Binh của Tử Phong vốn là đại chiêu lấy thịt đè người, dùng số lượng pháp khí kinh khủng để nghiền ép địch nhân, lựa chọn của Bạch Hạc Đế Quân chính là phương án tốt nhất để đối phó với hắn.
Nếu tính toán, Tử Phong một hơi triệu hồi ra mấy chục vạn kiện pháp khí đỉnh cấp, về số lượng thì áp đảo hoàn toàn mấy vạn đầu tiên hạc kia, nhưng nên nhớ rằng pháp khí là pháp khí, căn bản không thể so sánh được với pháp tắc chi lực thiên địa, mấy vạn đầu tiên hạc kia dư sức bẻ gãy, nghiền nát toàn bộ mấy chục vạn kiện pháp khí này mà tự thân tổn thất chắc chắn không đến quá một nửa.
Cơ mà ai nói Tử Phong sẽ để cho những kiện pháp khí này tự động lao lên chơi trò tiêu hao chiến với đối phương? Đã diễn thì diễn cho đến nơi đến chốn, Tử Phong đã quyết định muốn “đánh hội đồng” đối phương, sao có thể dừng lại ở đây.
“Tam Môn Thần Thuật - Địa Ngục Môn!!”
Danh Sách Chương: