Mục lục
Cuồng Huyết Thiên Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong lúc Long Trường Sinh ở một bên đang tự mình “hack” não chính mình, Tử Phong ở bên kia cũng đang thắc mắc, lúc này tâm trí của hắn đang ở trong không gian hệ thống, cùng với Tiểu Linh ở một chỗ, hắn nhìn nàng đang ngồi ở trên một phiến đá, đung đưa bàn chân trần trắng nõn tinh xảo của mình đùa nghịch dòng nước suối lành lạnh bên dưới mà không khỏi nhíu mày, miệng hỏi
“Thương Hải Cảnh Bán Thần là cái quỷ gì?”
“Ha ha, cái gì mà Thương Hải Cảnh chứ, cũng chỉ là cảnh giới vớ vẩn do phàm nhân nghĩ ra mà thôi, công tử không cần phải để ý nhiều đâu.” Tiểu Linh cười cười nhún vai nói, giọng điệu không hề che giấu vẻ khinh thường nồng đậm.
Tử Phong nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên lắm trước thái độ của nàng, Tiểu Linh là thần linh chân chính, mặc dù không thể nào so sánh với tồn tại vô thượng như Chúa Tể Hư Không nhưng thần thì chính là thần, những cường giả ở Huyền Linh đại lục hay thậm chí cả chính hắn trong mắt nàng cũng chỉ là phàm nhân kiến hôi mà thôi, sở dĩ mình có thể ở đây nói chuyện bình thường với nàng chẳng qua là bởi vì mối quan hệ với hệ thống.
“Theo suy nghĩ của tu luyện giả ở Huyền Linh đại lục, Bán Thần Cảnh chính là cảnh giới tiếp cận Thần cấp, mà Thần cấp ở đây không phải là thần linh thực sự, vô pháp tiếp cận cảnh giới vĩnh sinh bất diệt, nói trắng ra chỉ là tu luyện giả lợi hại mà thôi….” Không đợi Tử Phong hỏi thêm, Tiểu Linh đem toàn bộ thông tin về cảnh giới Bán Thần và Thần cấp ra nói cho hắn, nội dung không khác gì lời nói của Long Trường Sinh là bao.
Hiện tại Tử Phong đã không còn là con gà mờ không biết chút gì về tu luyện như xưa, kiến thức của hắn đối với việc tu luyện không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng không kém là bao nhiêu, khuyết thiếu duy nhất của hắn đó là hiểu biết đối với những tầng thứ cao hơn mà thôi, những lời Tiểu Linh nói hắn đại khái cũng hiểu.
“Chờ đã, nàng nói rằng Bán Thần Cảnh viên mãn chính là tạo ra một không gian bên trong thể nội, khai thiên lập địa, tạo ra thương hải, uẩn dưỡng sinh mệnh, chẳng phải đó chính là Thế Giới hay sao??” Tử Phong chợt nhận ra một điều quan trọng.
Theo như thuyết pháp của Tiểu Linh, để đạt đến Thần cấp thì bên trong thể nội phải xuất hiện nhất phương tiểu thế giới, dùng lực lượng của một thế giới để làm lực lượng của bản thân, từ đó thu được sức mạnh vô cùng vô tận, vượt xa năng lực của một phàm nhân.

Nhưng vấn đề đó là hiện tại Tử Phong chẳng phải vốn đã sở hữu một tiểu thế giới y như vậy rồi hay sao, Thế Giới chính là không gian hệ thống, bên trong có trời có đất, có sông ngòi biển cả, sở hữu mạch linh khí riêng tuần hoàn vô tận, không cần phải quan tâm tới ngoại giới, cuối cùng cũng chỉ có thiếu một thứ đó là sinh mệnh có trí tuệ thôi là có thể trở thành một tiểu thế giới hoàn chỉnh, như vậy thì không phải là bản thân hắn chỉ cách Thần cấp một chút thôi hay sao, vậy cớ gì hiện tại sức mạnh của hắn lại thập phần yếu ớt như vậy.
Giống như biết được trong đầu Tử Phong đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Linh bật cười, lắc đầu nói
“Công tử không thể đem bản thân mình so sánh với những phàm nhân khác được.

Ban nãy ta đã nói rồi, Khai Thiên Cảnh, Thương Hải Cảnh hay cả Luân Hồi Cảnh chỉ là cảnh giới không có thực do bọn hắn nghĩ ra mà thôi, Bán Thần là Bán Thần, làm gì có chia ra nhiều tiểu cảnh giới như vậy.

Điều kiện để đạt tới Thần cấp là uẩn dưỡng ra một tiểu thế giới là không sai, nhưng mà việc đầu tiên đó là mở ra không gian trong thể nội lại không phải là việc mà một Bán Thần nên làm, đúng hơn thì đợi đến Bán Thần mới bắt tay vào việc khai phá không gian thể nội thì đã quá muộn rồi.”
“Công tử dường như không để ý, hoặc giả là có chú ý tới nhưng không để tâm, nhưng ngài chắc hẳn cũng nhận ra con đường tu luyện của bản thân khác xa so với võ giả ở Huyền Linh đại lục đúng chứ? Thánh Giai tứ đại cảnh giới ngài tu luyện theo một con đường hoàn toàn không chút liên quan đến những võ giả khác là có lí do cả.


Cương Cảnh luyện một thân lực lượng vô địch, Thể Cảnh tạo ra một cơ thể đủ mạnh để chèo chống lực lượng của Cương Cảnh, Liệt Cảnh rèn đúc thần hồn bất diệt, cuối cùng là Pháp Cảnh tu luyện một ý chí vô kiên bất tồi, không gì có thể cản được, tất cả chính là bước đệm cho việc tạo ra một tiểu thế giới cả, so với cái đó thì việc võ giả ở Huyền Linh đại lục lĩnh ngộ pháp tắc chi lực ở Thánh Giai giống như là có cùng một đích đến nhưng lại đi đường vòng hiểm trở.”
Tiểu Linh dừng lại một chút sau đó nói tiếp
“Bán Thần Cảnh mới bắt đầu khai mở không gian trong thể nội đã quá muộn, tuy rằng về lí thuyết thì không sai nhưng thời điểm thì vô cùng sai, tu luyện giả nếu đến Bán Thần Cảnh mới làm chuyện đó thì cũng coi như là tự mình chặt đứt tương lai của bản thân, căn bản không thể nào đột phá lên Thần cấp, trong lịch sử ức vạn năm cũng chỉ có lác đác một vài trường hợp cực kỳ hi hữu thu được tạo hóa nghịch thiên có thể đột phá Thần cấp khi ở trong tình trạng như vậy.
Thời điểm tuyệt hảo nhất để bắt đầu mở ra không gian trong thể nội đó chính là lúc đột phá Thiên Tôn.

Công tử có nhớ rằng bản thân mình ở Thánh Giai, căn bản không cần phải lĩnh ngộ pháp tắc chi lực hay mấy cái tương tự nhưng thực lực vẫn nghiền ép đồng cấp, thậm chí cách nhau một đại cảnh giới nhưng vẫn ở thế bất bại, đó là bởi vì Thánh Giai căn bản không cần phải lĩnh ngộ pháp tắc hay gì cả, chỉ cần lĩnh ngộ không gian pháp tắc là đủ.

Thánh Giai có Lĩnh Vực ư? Bất quá chỉ là Ngụy Vực không hoàn chỉnh mà thôi, uy lực nghe thì có vẻ như trâu bò, nhưng trên thực tế thì cũng chẳng ra đâu vào với đâu.”
Tử Phong nghe vậy liền gật đầu, đích thực rằng ở cảnh giới Thánh Giai, bản thân hắn chẳng hề đi lĩnh ngộ cái gì mà pháp tắc chi lực hay là Lĩnh Vực vẫn có thực lực vô địch trong cùng đại cảnh giới, thời điểm hắn chỉ là Thánh Giả sơ giai cũng có thể bóp chết Thánh Giả cao giai đỉnh phong không chút phí sức, đến khi đột phá Thánh Hoàng thì thực lực lại càng trở nên khủng bố hơn nữa, Thánh Hoàng trong mắt hắn không khác gì đồ ăn.

Đến cả Lĩnh Vực của hắn trông có vẻ lợi hại nhưng thực tế lại chẳng có diệu dụng gì đáng nói, Lĩnh Vực của người khác thì kim quang đầy trời, cuồng phong bạo vũ phóng lung tung nhưng của hắn thì chỉ độc một hiệu ứng tăng phúc, cuối cùng khi chiến đấu cũng toàn phải nhờ vào vũ kỹ của bản thân cả.
Chênh lệch như vậy nhưng hắn vẫn có thể bảo trì trạng thái vô địch của mình, vậy thì chắc chắn là con đường tu luyện của hắn mới là chính đạo.

Không phải hắn chưa từng nghĩ đến kết quả như vậy là nhờ vào hệ thống, nhưng Tử Phong rất nhanh liền phủ nhận ý tưởng này, cảnh giới của hắn càng cao thì hệ thống lại càng trở nên phế vật, không nói đến việc nhiệm vụ này nọ căn bản không xuất hiện, mà đến cả những năng lực đặc thù mới mẻ của hệ thống cũng xuất hiện càng ngày càng ít, nói trắng ra thì hệ thống lúc này chỉ có tác dụng giống như là cái kho chứa đan dược bí tích các loại tùy ý để hắn lấy ra dùng mà thôi.
Thậm chí cái gọi là điểm tích lũy cùng với điểm kinh nghiệm ban đầu khiến hắn vô cùng nhức đầu cũng trở nên vô dụng.

Điểm tích lũy? Hồi trước hắn có thể phải suy nghĩ mỗi khi dùng đến, nhưng hiện tại số lượng điểm tích lũy của hắn nhiều đến mức có thể trực tiếp bao trọn việc tu luyện của mấy ngàn cái Lăng Hư Cung từ trên xuống dưới mà vẫn còn dư dả.

Điểm kinh nghiệm thì lại càng không có gì đáng nói, hiện tại đến cả thanh kinh nghiệm của hắn cũng đã biến mất, trong bảng trạng thái của chính mình phần cấp độ (level) cũng không cánh mà bay, điểm kinh nghiệm để làm cái quỷ gì.
Tử Phong có cảm giác hệ thống tồn tại giống như là một bước đệm để cho hắn bước vào con đường tu hành một cách thuận lợi mà thôi, ngoài ra thì cũng không còn tác dụng khác, thử nghĩ lại mà xem, khi hắn còn nhỏ yếu thì hệ thống liên tục đưa ra nhiệm vụ rồi phần thưởng để trợ giúp hắn đột phá nhanh nhất có thể, tuy không thể bỏ qua việc mấy cái nhiệm vụ có chút cổ quái, nhưng thực lực của hắn tăng mạnh trong thời gian ngắn là không thể chối cãi.

Còn bây giờ khi tu vi của hắn đã trở nên mạnh mẽ tương đối thì hệ thống lại yên lặng, chỉ còn lại một số chức năng nhất định có ích cho bản thân hiện tại mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tử Phong cũng không lên tiếng, hắn nhận ra Tiểu Linh dường như vẫn còn điều gì đó muốn nói.
“Thánh Giai giữa các cấp bậc khi đột phá phải trải qua thiên kiếp, nhưng đấy là do võ giả ở Huyền Linh đại lục đi nhầm đường nên mới dẫn đến chuyện đó mà thôi, còn công tử ngài tu luyện theo con đường chính thống, căn bản không thể dẫn động thiên kiếp.

Nhưng nói thế nào thì võ giả ở Huyền Linh đại lục cũng chỉ là đi nhầm con đường vòng chông gai mà thôi, tổng thể mà nói thì cũng không có đi sai đường, vậy nên thời điểm đột phá Thiên Tôn, thiên kiếp chân chính xuất hiện là cơ hội cuối cùng của bọn họ để sửa sai.
Thiên kiếp của Thiên Tôn buông xuống, không chỉ là khảo nghiệm của thiên địa đối với võ giả mà còn là cơ hội, lợi dụng pháp tắc đặc thù của thiên kiếp, tiến hành mở ra không gian thể nội, bởi vì nhiễm phải khí cơ của thiên kiếp nên không gian thể nội có thể đặt xuống căn cơ, từ đó thuận lợi khai thiên lập địa.

Căn bản nhất của một thế giới là gì? Không phải là sinh mệnh lực hay là linh khí, mà trước hết phải là pháp tắc chi lực, chỉ có đầy đủ pháp tắc thì đại đạo mới được hinh thành, từ đó tạo ra tất cả mọi thứ.
Đạo của Thiên Tôn được thiên địa công nhận, nói cách khác thì thứ đạo đó không khác biệt lắm so với bản nguyên của thiên đạo, chính là căn cơ phù hợp nhất để làm nền móng cho việc khai thiên lập địa, còn loại đại đạo pháp tắc nào mạnh hơn so với thứ bản nguyên của thiên địa hay không?”
Nói đến đây, Tiểu Linh vươn ngón tay ra điểm lên trên trán của Tử Phong, trong đầu hắn nổ lớn một tiếng, vô số hư ảnh vũ trụ đản sinh rồi hủy diệt diễn ra liên tục trong thức hải của hắn, chỉ một vài giây trôi qua nhưng hắn có cảm tưởng giống như là đã hàng tỷ năm xẹt qua trước mắt.
“Công tử vào thời điểm đột phá Vương cấp thì Thế Giới đã xuất hiện, tuy rằng lúc đó Thế Giới vẫn chỉ là một khoảng không gian trống rỗng, nhưng đó cũng chính là điểm khởi đầu của một tiểu thế giới.

Công tử đột phá Tôn cấp đã khiến Thế Giới xuất hiện mạch linh khí của chính nó, không cần phụ thuộc vào linh khí đến từ ngoại giới.


Rồi một thời gian sau công tử tìm thấy Thiên Địa Thánh Thụ, vốn là thần vật không nên xuất hiện tại phàm giới, không nói đến việc này có ngẫu nhiên hay không, nhưng Thiên Địa Thánh Thụ kể từ lúc hòa thành một thể với Thế Giới đã trở thành trụ cột của Thế Giới, biến phiến thiên địa này trở nên hoàn chỉnh với pháp tắc và linh khí tuần hoàn sinh sôi không ngừng, Thiên Địa Thánh Thụ có cái tên đó cũng không phải là hư danh.”
Tử Phong bằng vào một cái điểm chỉ của Tiểu Linh cùng với lời nói của nàng dường như đã ngộ ra một thứ gì đó, hắn hồi phục tinh thần, trầm ngâm nói
“Vậy ý nàng là hiện tại ta không khác gì một Thần cấp, nói đúng hơn là ta có thiên tư của một Thần cấp, ngoại trừ việc ở trong Thế Giới chưa xuất hiện sinh linh có trí tuệ ra thì ta chính là một ngụy Thần cấp, ít nhất thì cho đến khi sinh linh có trí tuệ xuất hiện trong Thế Giới thì tu luyện của ta sẽ không có bình cảnh đúng không?”
“Ai nói là bên trong Thế Giới không có thông linh sinh vật?” Tiểu Linh mỉm cười nháy mắt nói.
Ngẩn người ra, Tử Phong theo bản năng nhìn xung quanh một hồi nhưng liền bỏ ngay cái ý tưởng ngu xuẩn của mình.

Kể từ khi hệ thống mở khóa 100% công năng, Thế Giới đã hoàn toàn nằm trong sự chưởng khống của hắn, gió thổi mưa rơi, nhất cử nhất động của phiến thiên địa này không thể nào thoát khỏi cảm nhận của hắn, nếu ở trong này thực sự xuất hiện thông linh sinh vật thì hắn phải là người đầu tiên biết đến chứ.
Mắt thấy Tiểu Linh đang cười cười nhìn mình, trong đầu Tử Phong chợt xuất hiện một ý tưởng, hắn giơ tay lên, đầu ngón tay run run chỉ vào nàng, miệng lắp bắp
“Nàng….nàng…..”
“Công tử đã quên rồi à, Thế Giới là hệ thống tạo ra, mà ta và hệ thống chính là cùng một thể, nói trắng ra thì ta chính là sinh mệnh thể xuất hiện trong thế giới này, nếu ta còn không được tính là thông linh sinh vật thì còn cái gì có thể được gọi là thông linh sinh vật?” Tiểu Linh gật đầu nói.
Tin tức này có phần hơi thái quá đối với Tử Phong, hắn ngây người mất một lúc lâu mới đại khái tiêu hóa được, chỉ là nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ ra một việc.
“Nàng nói rằng đột phá Thiên Tôn thì ắt phải trải qua thiên kiếp bất kể là tu luyện theo con đường nào, nhưng mà tại sao đến giờ ta vẫn không trải qua thiên kiếp một lần nào? Hơn nữa tại sao tu vi của ta nó lại có biểu hiện……cổ quái như vậy.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Phong có cái thắc mắc này, hiện tại nếu hắn không dùng Liễm Tức để thu liễm khí tức của bản thân thì tu vi của hắn mặt ngoài sẽ biểu hiện là Thánh Quân cao giai đỉnh phong, nhưng tu vi chân thực của hắn chính là Cửu Bộ Thiên Tôn hàng thật giá thật, mọi thủ đoạn của Thiên Tôn như là tự sinh pháp tắc chi lực hay là Thiên Tôn Pháp Tướng hắn đều có thể sử dụng được, chỉ là nếu hắn muốn biểu hiện khí tức như là một Cửu Bộ Thiên Tôn thì chỉ có thể sử dụng năng lực của Liễm Tức để thay đổi khí tức mà thôi.
Thế nhưng mà khi hắn đột phá cảnh giới Thiên Tôn, đừng nói là Thiên Kiếp, đến cả một gợn mây cũng không có, bầu trời hoàn toàn là một mảnh trong xanh nắng ấm chan hòa.

Nếu như nói rằng ở Thánh Giai hắn không trải qua việc độ kiếp thì còn có thể đổ thừa cho đường lối tu luyện của hắn là chính đạo, sẽ không bị thiếu hụt dẫn tới thiên kiếp, nhưng còn đột phá Thiên Tôn thì sao, chẳng lẽ ông trời thật là bỏ qua sự tồn tại của hắn rồi ư?
Tiểu Linh nghe vậy mỉm cười một cách thần bí, miệng nói
“Công tử, ngài nhớ lại đi, thời điểm ngài đột phá Thiên Tôn là lúc nào?”
“Khoảng sáu vạn năm sau khi ta tiến vào Vạn Quỷ Quật.” Tử Phong trầm ngâm một lúc rồi mới nói, tuy rằng thời điểm ở trong Vạn Quỷ Quật, hắn chiến đấu đến mức quên luôn cả khái niệm về thời gian, nhưng đạt tới cảnh giới này, thần trí luôn bảo trì một điểm thanh tỉnh cực nhỏ, hơn nữa nhận thức về thời gian vô cùng chính xác, hắn không nhớ rõ ràng thời điểm nhưng có thể đưa ra câu trả lời đại khái.
“Vậy lúc đó thì cơ thể thực của công tử đang ở đâu?”
“Cơ thể thực vẫn ở Huyền Linh đại lục…….chờ đã!!” Tử Phong trả lời ngay lập tức, chỉ để ngay sau đó dường như nhận ra một điểm nào đó.
“Để ta giải thích cho công tử hiểu rõ một chút, bình thường khi ngài xuất hiện ở trong Thế Giới đều lấy trạng thái tinh thần để tồn tại, nhưng lúc đó khi ngài ở trong Vạn Quỷ Quật, sự tồn tại của ngài là hoàn chỉnh, tức là có cả thể xác lẫn linh hồn, cỗ thân thể ở thế giới thực chỉ giống như là một cái khôi lỗi đánh dấu sự tồn tại của ngài ở Huyền Linh đại lục mà thôi.

Thời điểm ngài chứng đạo đột phá cảnh giới Thiên Tôn, không phải là thiên địa đại đạo ở Huyền Linh đại lục công nhận ngài, mà là thiên địa đại đạo của Thế Giới, bởi suy cho cùng thời điểm đó Vạn Quỷ Quật chính xác nằm ở bên trong Thế Giới, dĩ nhiên là bị ảnh hưởng bởi pháp tắc của Thế Giới.
Thực ra việc bản thân chứng đạo ở một không gian đặc thù như tiểu thế giới để tránh thiên kiếp là chuyện đã từng có người thử qua, nhưng chỉ cần đặt chân trở lại thế giới nguyên bản nơi ẩn chứa không gian đặc thù ấy thì ắt sẽ dẫn đến thiên kiếp, đó là chuyện không thể tránh khỏi.

Chỉ là trường hợp của công tử vô cùng đặc thù, Thế Giới tuy có phần nhỏ bé nhưng lại là nhất phương thế giới hoàn chỉnh với đại đạo pháp tắc đầy đủ, Huyền Linh đại lục tồn tại lâu đời và lớn hơn Thế Giới nhiều lần nhưng pháp tắc bản nguyên không đầy đủ, căn bản không thể đối với ngài mà giáng xuống thiên kiếp.

Một thế giới nơi pháp tắc bản nguyên bị hao tổn thì sao có thể so sánh với Thế Giới có đầy đủ bản nguyên đại đạo, lại đồng thời có Thiên Địa Thánh Thụ trấn thủ được.”
“Khoan, những gì nàng nói thì ta có thể hiểu được, nhưng thời điểm ta chứng đạo thì Vạn Quỷ Quật thuộc về Thế Giới đúng không, vậy tại sao khi ta từ Vạn Quỷ Quật trở về Thế Giới thì cũng không xuất hiện thiên kiếp?” Tử Phong có chút nhức đầu nói, mọi chuyện bắt đầu có vẻ rối rắm rồi.
“Công tử có thể không hỏi mấy câu thiểu não như vậy hay không, Thế Giới chính là tiểu thế giới trong thể nội của ngài, nó là vật thuộc về ngài, ngài chính là chủ nhân của nó, với Thế Giới mà nói thì sự tồn tại của ngài còn hơn cả thiên địa pháp tắc bản nguyên của chính mình, nó dám đối với chủ nhân của mình mà giáng xuống thiên kiếp hay sao?” Tiểu Linh vỗ trán nói.
“Nhưng nếu không có thiên kiếp thì chẳng phải cảnh giới Thiên Tôn hiện tại của ta chỉ là giả thôi hay sao?” Tử Phong ngớ ngẩn hỏi.
“Trời ơi, công tử ngày thường vẫn thông minh mà sao hiện tại lại lú lẫn như vậy.

Thiên kiếp đột phá Thiên Tôn ngoại trừ là khảo nghiệm đối với tu luyện giả thì còn là trợ giúp để tu luyện giả khai mở không gian thể nội, Thế Giới của ngài đã từ lâu hình thành một cách đầy đủ rồi, còn cần cái thiên kiếp gì gì đó trợ giúp nữa à.” Tiểu Linh lườm Tử Phong một cái.
“Vậy tức là tu vi tiến cảnh của ta hoàn toàn bình thường?”

“Đúng vậy, biểu hiện bên ngoài thì cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, tu vi chân thực của ngài là gì thì tự ngài biết rất rõ, hơn nữa bởi vì biểu hiện bên ngoài và tu vi thực sự của ngài vô cùng không đồng nhất, người khác dù có một vài thủ đoạn dò xét nghịch thiên cũng khó lòng mà đoán được tu vi chân chính của ngài, đó cũng là một chuyện tốt còn gì.”
Tử Phong nghe vậy liền cười cười, lắc đầu từ chối cho ý kiến, nếu không phải như vậy thì sao con rắn mối kia lại có thể nghĩ rằng hắn là một cường giả cấp Thương Hải Cảnh được, tất cả cũng là nhờ vô số cơ duyên xảo hợp mà thành, chỉ là cái áo ngoài cường giả vô thượng này hắn vẫn phải tiếp tục khoác lên người, bằng không thì nếu để Long Trường Sinh phát hiện ra, con rắn xanh đó có thẹn quá hóa giận mà một chưởng chụp chết Tử Phong tại chỗ hay không thì còn khó nói.
Vả lại mặc dù Tiểu Linh nói rằng nàng không còn ràng buộc gì nữa, có thể tùy ý ra tay trợ giúp hắn, nhưng Tử Phong cũng không tin rằng trên đời này lại có bữa ăn miễn phí ngon lành đến như vậy, hắn đoán rằng để Tiểu Linh ra tay giúp hắn mấy chuyện lặt vặt hoặc là trang bức thì có thể được, nhưng nếu trực tiếp để nàng đối kháng địch nhân hộ hắn thì hẳn là không thể, bằng không thì hắn có thể không cố kỵ chút nào hoành hành ngang dọc, ai có thể đỡ được một cái phất tay của nàng?
Hơn nữa đối với Tử Phong, tuy rằng kẻ trực tiếp gây ra cái chết cho Hồ Phi Nguyệt chính là Ngân Nguyệt Lang Tộc, nhưng kẻ thù chân chính của hắn là Thái Diễn Thánh Địa, Lăng Hư Cung chỉ là râu ria không quan trọng mà thôi, với kẻ thù thì hắn muốn tự tay giải quyết.

Thực lực hiện tại của hắn thừa sức nghiền chết Lăng Hư Cung và Ngân Nguyệt Lang Tộc mười tám lần có dư, sở dĩ không động thủ là vì hắn tạm thời chưa có đủ năng lực ứng phó với Thái Diễn Thánh Địa mà thôi.
Tử Phong đạt được thông tin mà mình muốn, hắn thối lui tinh thần ra khỏi Thế Giới, ở ngoại giới mới chỉ trôi qua vài phút mà thôi, thời gian giữa hai nơi là không tương đồng, hiện tại cách thời điểm hắn “ra tay” xóa đi thiên kiếp cũng chỉ khoảng trên dưới nửa canh giờ.

Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi buồn cười, đoán chừng Long Trường Sinh lúc này đang đầu to như cái đấu, không ngừng suy diễn đủ thứ cho mà xem, đối với biểu hiện ngày hôm nay của mình, hắn vẫn cảm thấy khá là hài lòng, căn bản khó tìm ra được kẽ hở nào.
Đương nhiên nếu Long Trường Sinh nổi điên muốn tỉ thí với hắn thì Tử Phong cũng hết cách, đành phải hỏi ý kiến của Tiểu Linh xem nàng có nguyện ý ra tay hay không, nhưng tỉ lệ chuyện này xảy ra khá là nhỏ, Tiểu Linh từng nói với hắn rằng chiếu theo tiêu chuẩn của Huyền Linh đại lục thì con rắn mối đó mới chỉ là Khai Thiên cảnh sơ kỳ, hẳn là sẽ không dám đối với “Thương Hải cảnh” như mình mà mạo phạm đi.
Tam Môn Bí Thuật là kỹ năng Tử Phong thu được sau khi hệ thống đập nát một đống năng lực của hắn rồi kết hợp cả đám lại một chỗ sau đó nhào nặn ra thành năng lực mới, Thiên Dương Môn chỉ là năng lực yếu nhất của Tam Môn Bí Thuật.

Về cơ bản thì Tam Môn Bí Thuật nói một cách hoa mỹ thì là lần lượt mở ra ba cánh cổng mang đến công năng nghịch thiên, Thiên Dương Môn như tên gọi của mình, chính là mở ra cánh cổng dẫn tới Thiên Giới tràn ngập sinh cơ bất diệt.
Nhắc lại lần nữa, đấy chỉ là cách nói hoa mỹ, chứ trong mắt Tử Phong thì cái kỹ năng đó thuần túy chỉ là một dạng kỹ năng chữa trị thông thường mà thôi.

Năng lực này vốn chẳng liên quan gì đến những năng lực trước kia của Tử Phong, nếu mà nói có liên quan thì có lẽ là hiệu quả chữa trị thương thế đến từ Mộc Chi Lĩnh Vực của hắn, nhưng vấn đề ở chỗ Mộc Chi Lĩnh Vực lại đến từ Thiên Địa Thánh Thụ, mà Thiên Dương Môn thì từ đầu tới cuối đều dựa vào sức mạnh của Thiên Địa Thánh Thụ để làm việc, vậy nên nói nó không chút liên quan đến những năng lực trong quá khứ của Tử Phong cũng chẳng sai.
Thiên Dương Môn tạo ra sinh cơ khủng bố vô biên vô tận, có tác dụng chữa lành hầu hết các loại thương thế có thể khiến “y học bó tay, bệnh viện trả về”, dù có là những thương tật không thể chữa lành đối với phàm nhân như là đoạn chi, gãy xương, nội tạng hỏng bét, hay cả thương tích khủng bố do pháp tắc chi lực gây ra cùng với hết thảy các loại độc tố và ám thương đều có thể được Thiên Dương Môn chữa khỏi, có thể nói rằng chỉ cần vẫn còn một hơi thở, Thiên Dương Môn liền trực tiếp đem đối phương từ Quỷ Môn Quan kéo về.
Nhưng năng lực chữa thương chỉ là phụ, bởi vì Thiên Dương Môn tản mác sinh cơ dồi dào mãnh liệt đến mức kinh khủng, gián tiếp khiến chiến lực của người bị nó chiếu lên tăng mạnh một cách khủng bố, hơn nữa lại không tồn tại một tác dụng phụ nào, đồng thời bản thân được bổ sung sinh mệnh lực quá mức tràn đầy, trong thời gian ngắn cơ thể liên tục được tẩm bổ, năng lượng giống như là vô cùng vô tận, nếu muốn đánh tiêu hao chiến thì người mệt chết chắc chắn sẽ là đối phương.
Đương nhiên cái năng lực tiện nghi này đối với Tử Phong mà nói thì có chút gân gà, bản thân hắn căn bản không cần đến cái năng lực chữa thương này, còn vụ tăng chiến lực, năng lượng liên miên bất tận………cái này cũng bỏ qua nốt.

Chiến lực tăng phúc đến từ Thiên Dương Môn là có hạn, còn về vấn đề năng lượng, hắn căn bản không thiếu, trực tiếp câu thông Thế Giới rút lấy năng lượng từ bên trong đó đem ra dùng là được, trừ khi tung ra mấy cái đại chiêu với tiêu hao khủng bố nên tạm thời không thể hồi phục kịp, chứ trong trường hợp bình thường kể cả linh lực trong người hắn có bị đào rỗng thì cũng có thể khôi phục hoàn toàn chỉ trong vòng vài phút, nói hắn gian lận cũng không sai.
Còn về hai kỹ năng còn lại trong Tam Môn Bí Thuật, chậc, về tác dụng thực tế tuyệt đối bỏ xa Thiên Dương Môn đến mười vạn tám ngàn dặm, căn bản không thể so sánh.

Cơ mà cũng không thể vì thế mà coi nhẹ Thiên Dương Môn được, có thể chữa trị hầu hết mọi loại tổn thương đã là đủ nghịch thiên, cứ nhìn Triệu Cao Hiên là biết, thương thế của hắn đến cả thần đan thập giai cũng vô phương cứu chữa, đối với Thiên Dương Môn lại chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, có trách thì trách hai “Môn Thuật” còn lại quá mức mạnh mẽ đi.
Tử Phong yên lặng suy nghĩ một chút, thực lực hiện tại của hắn không hề yếu, Cửu Bộ Thiên Tôn mạnh mẽ vô cùng, phải biết rằng Lăng Hư Cung uy chấn một cõi cũng chỉ dựa vào một lão tổ tông Nhị Bộ Thiên Tôn thôi, mà Thiên Tôn mỗi một tiểu cảnh giới cách biệt vô cùng lớn, đừng nói là đem Cửu Bộ so sánh với Nhị Bộ, chỉ cần một Tam Bộ Thiên Tôn thôi đã thừa đủ để thu thập lão tổ Lăng Hư Cung rồi, đó là còn chưa kể đến việc chiến lực của Tử Phong có bao giờ tương đương với cảnh giới đâu, có thể tưởng tượng được thực lực hiện giờ của hắn kinh khủng ra sao.
Nghĩ đến đây, Tử Phong chợt chạm mấy ngón tay lên lồng ngực mình, một tia năng lượng màu tử sắc nhàn nhạt nối liền ngực hắn với mấy ngón tay, miệng khẽ lẩm bẩm
"Cửu Bộ Thiên Tôn thông thường căn bản khó chịu nổi vài chiêu của ta, nếu thực sự giải trừ phong ấn thì Nhất Tọa Linh Đế ta cũng có thể chiến một trận, chỉ là như này vẫn quá yếu....."
Trong lòng Tử Phong chợt xuất hiện khát vọng tăng cường tu vi của mình một cách mãnh liệt, hắn không còn nhiều thời gian nữa....


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK