Đưa mắt nhìn Thổ Hành Địa Long thì không ngờ xung quanh nó lúc này là vô số đá tảng to nhỏ khác nhau đang trôi nổi lơ lửng, sau đó nhằm vào Tử Phong mà bắn tới. Giờ thì hắn hiểu rồi, đám gai xương trên lưng của Thổ Hành Địa Long có năng lực thao túng thổ địa, thật là bá đạo mà. Tử Phong bị loạn thạch đập tới khiến hắn vướng chân vướng tay, trong đầu không ngừng nghĩ đối sách.
Nhìn những khối đá lớn đang bay tới, hắn bất chợt nảy ra một ý, căn thời gian một khối bay tới, thay vì dùng một quyền chấn nó ra thành đá vụn, Tử Phong nhẹ nhàng đặt tay lên nó, theo đà bay của viên đá mà lùi về phía sau, sau đó lộn ngược khối đá lại rồi chân đạp lên phiến đá, tung người lao mạnh đi. Chỉ thấy sau cú lộn người của hắn, phương hướng hắn tung người chính là phía Thổ Hành Địa Long, năm sáu lần lộn như vậy, hắn đã tiến gần được tới mục tiêu.
Có vẻ như Thổ Hành Địa Long muốn sử dụng năng lực này thì phải đứng yên một chỗ, nhận thấy Tử Phong lao tới liền vội vàng ngắt năng lực, những chiếc gai trên lưng ngừng phát ra ánh sáng, nó gầm lên một tiếng sau đó dùng cự trảo muốn đập bay Tử Phong.
Nhìn hành động của Thổ Hành Địa Long, Tử Phong không khỏi cười lạnh, đúng là một con vật ngu ngốc vô tri, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một đòn duy nhất như vậy. Cơ thể khổng lồ của nó hiện lại trở thành nhược điểm khi đối mặt với Tử Phong. Hắn sau khi tiếp cận được mục tiêu, rút Phá Lôi Thương ra, cả người giống như một con ruồi cực kì khó chịu mà quấn lấy Thổ Hành Địa Long, không ngừng cắt xé da thịt của nó bằng kiện Bảo khí sắc bén trong tay.
Thổ Hành Địa Long gầm rú đau đớn, cơ thể to lớn lại khiến nó trở thành một tấm bia khổng lồ mà chém đâu cũng trúng đích để cho Tử Phong tha hồ ra tay, khắp nơi trên người nó đã chi chít những vết thương lớn nhỏ, huyết dịch tanh hôi chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả một mảng rừng dưới chân nó.
Bất chợt nhìn thấy bên dưới cần cổ của Thổ Hành Địa Long có màu sắc hơi khác so với cả cơ thể, đưa mắt nhìn kĩ thì thấy nơi đó không hề có vảy mà chỉ là một lớp da dày, Tử Phong không khỏi vui mừng, cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của nó rồi. Đừng nhìn hắn nãy giờ chặt chém thoải mái như thế, nhưng vảy của Thổ Hành Địa Long cứng như kim thiết, muốn tạo thành thương tổn cho nó nào có phải chuyện dễ dàng gì, hắn đâm chém nãy giờ cũng đến ê buốt cả tay rồi mà còn chẳng ăn thua là bao.
Mắt thấy được điểm yếu của “Godzilla” phiên bản dị giới, Tử Phong không khỏi vui mừng, tung người liền không trung lao thẳng tới nơi đó. Nhưng mà tính đi tính lại, Tử Phong trong lúc suy nghĩ không thấu đáo lại mắc phải một sai lầm chí mạng.
Hắn vừa mới tung người lên không trung, bay được một đoạn ngắn, Thổ Hành Địa Long chợt quay đầu nhìn thẳng về phía hắn, cái miệng rộng với những chiếc răng còn to hơn cả người Tử Phong mở ra, từ trong vòm họng đen ngòm ấy chợt bùng lên một luồng sáng màu xanh. Nhìn thấy vậy, là một tên suốt ngày đọc tiểu thuyết huyền huyễn như Tử Phong sao lại không tưởng tượng được cảnh tiếp theo chứ, hắn thầm mắng một câu hỏng bét, sau đó vội vàng né người sang ngang.
Nhưng tất cả đã muộn, từ miệng của Thổ Hành Địa Long phóng ra một chùm sáng màu xanh dương, trong nháy mắt liền nuốt chửng Tử Phong, chùm sáng chiếu xuống mặt đất, đi đến đâu liền phá hủy mọi thứ đến đấy, cây cối, đất đá, tất cả chạm vào luồng sáng đó đều trực tiếp bốc hơi. Ngừng phóng ra ánh sáng, Thổ Hành Địa Long khép miệng lại, hai lỗ mũi thở phì phò, hiển nhiên là chiêu vừa rồi đã ngốn không ít sức lực của nó. Nhưng những nơi chùm sáng đó đi qua, tất cả đều là hủy diệt, nơi chùm sáng đó chiếu xuống đất hiện giờ là một cái hố tròn trịa sâu không thấy đáy, còn Tử Phong còn sống hay đã biến thành bụi thì chỉ có trời mới biết.
Một thân ảnh từ bên dưới cái hố sâu bay vụt lên trên không, đích xác là Tử Phong chưa có bỏ mạng sau pha công kích vừa rồi. Nhưng cũng chỉ là chưa bỏ mạng mà thôi, trạng thái lúc này của hắn cũng không được tốt cho lắm. Toàn thân trên dưới của hắn xuất hiện vô só vết nám đen, một cánh tay đã bị thiêu rụi tới tận gốc, một tay khác chỉ còn một nửa, bốn cánh tay còn lại của hắn cũng bị thương nhất định. May mắn một điều đó là lớp giáp cốt trên người hắn vẫn còn khá ổn, tuy có vài chỗ đã bị thiêu thành tro nhưng đại khái vẫn bảo vệ được cơ thể hắn.
“Tương truyền cái giống này có một tia huyết mạch thần long, vậy thì cái thứ nó vừa phun ra, hẳn là long tức. Mẹ nó chứ, một tia huyết mạch thôi mà đã thế này, nếu là thần long thật thì chắc ta bốc hơi rồi. Godzilla trên màn ảnh chắc cũng chỉ đến thế này là cùng!!” Tử Phong cười khổ.
Nhìn thấy “nhân loại” nhỏ bé đứng trước công kích của mình mà chưa chết, Thổ Hành Địa Long gầm rú lên một tiếng bất mãn, cái miệng rộng lại há ra, một ngụm long tức thêm lần nữa phun tới chỗ Tử Phong. Đã ăn đòn một lần, không lí gì hắn lại để dính lần nữa, ngay khi nó há miệng ra, hắn đã vô cùng nhanh nhẹn mà bay vọt đi chỗ khác, nói đùa sao, ăn thêm một cú như thế nữa thì hắn có đến 8 phần là chết chắc, không tránh đi thì còn đợi gì nữa.
Long tức bắn tới, thiêu hủy mọi thứ trên đường đi, nhưng Tử Phong rất nhanh liền né tránh được, chỉ là hắn còn chưa kịp vui mừng, cả người hắn bị một luồng cự lực không biết từ đâu quật bay xuống đất.
“Ầm!!”
Tử Phong đập xuống đất, nảy lên như một quả bóng rồi lại đập xuống tiếp, qua mấy lần như vậy mới dừng lại. Lồm cồm bò dậy, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, hắn há miệng phun ra một ngụm máu. Nhìn máu tươi của mình phun ra đang ngay lập tức ăn mòn mấy ngọn cỏ trước mặt, hắn bất chợt nảy ra một ý tưởng.
Gắng gượng đứng lên, hắn lại tung người bay lên không trung, vừa bay vừa cảnh giác để ý xem thứ gì vừa công kích mình. Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, Tử Phong vội vàng nghiêng người một cái. Thì ra thứ vừa tấn công hắn chính là chiếc đuôi của Thổ Hành Địa Long, công kích hụt, nó liền cuốn đuôi lại nhằm vào Tử Phong mà quất tới lần nữa.
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Tử Phong chớp động, Thuấn bộ được sử dụng, hắn hóa thành một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, né đi chiếc đuôi giống như một cây roi khổng lồ đang cố gắng quật lên người hắn, trong chốc lát liền tiếp cận phần đầu của Thổ Hành Địa Long. Nhìn thấy Tử Phong đang tiếp cận, trong mắt Thổ Hành Địa Long lóe lên quang mang dữ tợn, một ngụm long tức lại phun ra. Nhìn thấy long tức phun tới, Tử Phong không tránh né mà ngược lại lại lao thẳng vào, đến khi gần sát vào liền né người sang một bên, giơ một cánh tay để mặc cho long tức thiêu đốt.
Cắn răng chịu đựng cảm giác nóng bỏng từ cánh tay truyền lại, Tử Phong lao thẳng vào đầu Thổ Hành Địa Long, cánh tay bị long tức thiêu đốt đã cụt mất một nửa, hắn rút Phá Lôi Thương ra, dùng đầu mũi thương đâm vào vết thương, thấm đẫm mũi thương bằng máu tươi của mình. Cười lên một tiếng điên cuồng, Tử Phong cầm thương lên, nhắm vào đôi mắt đang mở to của Thổ Hành Địa Long mà phóng cây thương đi. Phá Lôi Thương hóa thành một đạo quang mang xé gió lao đi, phập một tiếng liền đâm vào mắt Thổ Hành Địa Long.
Thổ Hành Địa Long gào lên một tiếng đau đớn chấn động không gian, từ con mắt bị thương của nó lan rộng ra một màu đen, trong nháy mắt liền nhuộm đen da thịt trên đầu của nó. Độc tố trong máu của Tử Phong đến giờ hắn cũng không biết là lợi hại đến mức nào, nhưng hiện giờ thì hắn biết rồi. Chỉ thấy da thịt trên đầu của Thổ Hành Địa Long nhanh chóng biến thành màu đen, con mắt bị đâm trúng liên tục chảy ra máu tươi đen kịt nhớp nháp, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, con mắt còn lại của nó tuy không bị đánh trúng nhưng lại bị độc tố lan đến cũng chịu chung số phận. Thổ Hành Địa Long mù cả hai mắt, đau đớn khiến nó giống như nổi điên mà cuồng loạn, thân hình khủng bố như quả núi nhỏ của nó quằn quại trên mặt đất khiến đại địa chấn động liên hồi, từng mảng từng mảng rừng rộng lớn bị nghiền nát, khỏi phải nói cũng biết là có vô số yêu thú sống trong rừng bị đè chết.
Tử Phong há miệng cười ha hả, thực sự hắn cũng không ngờ máu của mình lại độc đến mức này, chỉ là một chút máu không thấm vào đâu so với thể hình của Thổ Hành Địa Long mà đã cường hãn như này, chẳng phải là từ giờ hắn lại có thêm một con bài chưa lật nữa hay sao. Nhưng mà lục giai yêu thú nào có đơn giản như vậy, hai mắt mù lòa nhưng thần thức của Thổ Hành Địa Long vẫn còn, nó chuyển đau đớn thành cơn giận dữ cuồng bạo, mọi cử động của nó dường như nhanh hơn vài phần, vừa mở miệng ra liền phun một ngụm long tức tới chỗ Tử Phong ngay lập tức khiến hắn trở tay không kịp.
"Xẹt xẹt...."
Tử Phong vào phút chót liền trở mình né tránh, nhưng vẫn dính một chút long tức vào người, trực tiếp thổi bay mấy cánh tay bên phải của hắn, thậm chí còn thiêu hủy một phần bả vai của hắn. Đau đớn tột cùng khiến nhịp thở của Tử Phong có chút hỗn loạn, cảm giác cơ thể đang suy yếu dần dần báo hiệu cho hắn rằng không thể cứ tiếp tục dây dưa mãi như thế này được, yêu thú đúng là yêu thú, sức bền so với một Thiên Ma như hắn còn khủng bố tới mức khiến người khác tức lộn ruột, bảo sao võ giả đồng cấp gặp yêu thú thì chỉ chực chạy trốn chứ không có mong đợi gì diệt sát nó cả.
"Mẹ nó, đã vậy, liều mạng thôi!!!"
Tử Phong hiện tại chỉ còn lại hai cánh tay bên trái, một thì đã bị gãy đoạn, chỉ còn duy nhất một cánh tay là có thể sử dụng, giơ tay lên nhiếp một cái, Phá Lôi Thương từ trong con mắt của Thổ Hành Địa Long bay lên sau đó rơi vào tay hắn, Bảo khí sau khi khắc tinh thần lạc ấn vào thì có thể được triệu hồi lại được, khoảng cách tùy thuộc vào tinh thần lực của võ giả.
Lấy từ trong không gian hệ thống ra mấy cọng linh thảo, Tử Phong nhai nát rồi nuốt xuống, dược lực cuồng bạo khiến bụng hắn đau đớn nhưng hắn không quan tâm, linh lực trong người hắn lúc này đang dâng trào sôi sục khiến hắn có cảm giác muốn được phát tiết hết ra ngoài. Phá Lôi Thương giơ lên cao, linh lực tập trung ở đầu mũi thương khiến nó bắn ra vô số tia lôi điện ngập trời. Lúc này Thổ Hành Địa Long cũng đã nguôi bớt đau đớn, dùng tinh thần lực xác định phương hướng của Tử Phong, sau đó liền há cái miệng rộng đỏ lòm của mình ra, long tức được hình thành trong vòm họng của nó lập lòe chiếu sáng cả một vùng báo hiệu cho một đòn công kích siêu cấp sắp sửa được tung ra.
Tử Phong nhìn thấy hết, nhưng hắn cũng không nao núng, chỉ tập trung toàn bộ linh lực của mình, chuẩn bị tung ra một đòn tối hậu.
"Grào!!!!"
Thổ Hành Địa Long phát ra một tiếng gào lớn, long tức từ trong miệng nó phóng ra mãnh liệt chưa từng có, đúng lúc này, Tử Phong cũng động. Phá Lôi Thương trong tay hắn lóe lên vô số tia lôi điện, một tay cầm lấy cây thương, hắn vung thương chém thẳng về phía luồng long tức đang phóng tới kia, miệng hét lớn:
"Phá Thiên Trảm!!!!"
Một đường kiếm quang khổng lồ hình bán nguyệt cắt đứt không gian từ đầu mũi thương phóng ra, kèm theo đó là những tia lôi điện màu đen to bằng cổ tay vô cùng uy vũ, đón đầu luồng long tức mà đối kháng. Kiếm quang vừa phóng ra khỏi mũi thương, một tiếng hô vang lên khiến Tử Phong không khỏi giật mình: "Tử Phong!!?".
Thời gian giống như chậm lại, Tử Phong quay đầu lại thì nhìn thấy Lãnh Băng Băng đang bay tới, khuôn mặt vẫn chưa hết tái nhợt do chấn động lúc trước, nhìn thấy hắn liền hô lên. Không kịp suy nghĩ rằng làm sao nàng ta đến đây, hắn liền vực dậy chút sức lực cuối cùng của mình, từ trên không trung lao xuống, ôm lấy Lãnh Băng Băng, sau đó dùng nhục thân của mình che chở cho nàng.
Chỉ thấy kiếm quang bán nguyệt va chạm với luồng long tức, kiếm quang không chút suy yếu cắt đôi luồng long tức, tiến tới gần miệng của Thổ Hành Địa Long, phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, tạo thành một cột khói hình nấm bốc lên không trung hàng trăm mét giống như bom nguyên tử, làn sóng nhiệt tỏa ra nuốt chửng lấy thân hình đồ sộ của Thổ Hành Địa Long, cũng đồng thời lan ra cuốn lên người Tử Phong.
Ánh sáng chói lòa chiếu sáng ban đêm, mặt đất rung chuyển dữ dội giống như động đất, sóng xung kích tỏa ra thổi bay toàn bộ cây cối trong bán kính một cây số, tràng cảnh so với tận thế cũng không khác nhau là bao. Lần thứ hai Tử Phong thi triển Phá Thiên Trảm, nhưng lần này so với lần đầu tiên thì khác một trời một vực, lần đầu tiên là lúc đó linh lực của hắn mới bị Phá Lôi Thương hút đến gần cạn kiệt, cùng lắm chỉ còn một thành, so với lần này hắn ở trong một đống trạng thái có lợi gia trì sức mạnh, lại còn ăn thêm linh thảo tăng cường linh lực, uy lực phải tăng lên gấp mấy chục lần chứ chẳng chơi.
Mọi thứ dần tan đi, ánh sáng cũng đã tắt, một chiếc hố sâu khủng bố hiện ra giống như thiên thạch rơi từ trên trời xuống, đường kính hố sâu phải ít nhất là gần hai ngàn mét, sâu không thấy đáy. Ở phía ngoài rìa của hố sâu, một thân ảnh cháy đen cuộn tròn trên mặt đất hồi lâu, sau đó mới nhúc nhích một chút. Lãnh Băng Băng vừa mới bay tới nơi, chưa hiểu chuyện gì liền bị Tử Phong ôm lấy, sau đó nàng nghe thấy một tiếng nổ khủng khiếp, chấn cho đầu óc nàng gần như mất đi tỉnh táo.
Khôi phục chút ý thức, Lãnh Băng Băng vội vàng thoát khỏi lồng ngực của Tử Phong, đang định mở miệng nói thì chợt nhìn thấy thảm trạng của hắn, nhất thời á khẩu. Chỉ thấy hiện tại Tử Phong vô cùng thê thảm, chỉ còn duy nhất một cánh tay lúc này cũng đã gãy mất một nửa, hai chân đã bị chặt đứt, toàn bộ lớp giáp cốt trên người hắn đã vỡ tan nát, lưng của hắn là một mảng máu thịt bầy nhầy cháy đen, thậm chí còn có vài lỗ thủng xuyên thấu qua tận bên kia, không phải nói là xương cốt của hắn cũng đã tan nát như cám vụn. Lãnh Băng Băng nhìn thảm trạng của Tử Phong mà không thốt nên lời, đôi mắt đẹp của nàng trong phút chốc liền ngập nước, nàng khóc thút thít, bàn tay run rẩy chạm vào người hắn, miệng nói như khóc: "Huynh........huynh......"
Không thấy Tử Phong có động tĩnh gì, Lãnh Băng Băng không kìm được nữa mà òa khóc: "Huynh tỉnh lại đi, muội xin huynh đó, đừng có chết mà.........."
Bất ngờ một tiếng thều thào vang lên khiến nàng ngay lập tức ngừng khóc: "Ta......chưa có chết đâu.......khóc cái........gì......"