Mục lục
Cuồng Huyết Thiên Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Từ lúc Tử Phong gặp mặt Long Trường Sinh đã vài ngày trôi qua, hành động điên cuồng của Mạnh gia đột ngột dừng lại, bề ngoài giống như không xảy ra chuyện gì nhưng những người lưu tâm có thể cảm nhận thấy sóng ngầm ở kinh thành đang cuồn cuộn chuyển động.

Ngược lại những ngày này Tử Phong đều nhất quyết không ra khỏi hoàng cung, hàng ngày bồi tiếp tiểu nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến, một bộ dạng không quan tâm gì đến mọi thú xảy ra xung quanh, công việc duy nhất còn lại của hắn đó là nghiên cứu tư liệu do Triệu Thanh Thanh mang đến.
Triệu Thanh Thanh sau khi tiếp nhận lời khuyên của Long Trường Sinh đã không còn chút gút mắc nào trong lòng nữa, dùng người thì không nghi người, đã nghi thì không dùng, nàng đem toàn bộ tư liệu mà mình có về tất cả mọi thứ trong kinh thành nhất nhất đều mang đến cho Tử Phong, không giữ lại chút nào cả.
Nhận được sự tín nhiệm của Triệu Thanh Thanh, Tử Phong cũng có một chút vui mừng, không bõ công hắn thể hiện từ trước tới nay, cuối cùng cũng đạt được mục đích, cơ mà hiện tại lại xuất hiện một vấn đề khiến hắn phải đau đầu, đó là số lượng tư liệu quá nhiều!
Ban đầu Triệu Thanh Thanh chỉ mang đến cho hắn một chiếc không gian giới chỉ, nói rằng trong này là tư liệu đã được đơn giản hoá đến mức tối đa, chủ yếu để Tử Phong nắm được tình hình chung, cơ mà hắn nhìn vào trong giới chỉ thì chỉ thấy hơn chục cuốn tư liệu khá dày, chừng này hắn vẫn cảm thấy hơi ít nên bảo nàng cứ mang đến toàn bộ tư liệu, không cần phải tóm gọn lại làm gì, thậm chí còn đưa ra lập luận rằng phải hiểu rõ tất cả mọi thứ một cách chi tiết thì hắn mới có thể nghĩ ra kế sách đối phó ổn thoả được.
Nhưng mà đi đêm lắm có ngày gặp ma, Tử Phong theo đúng vai diễn tỏ ra trang bức trước mặt nàng liền trở thành tự bê đá đập chân mình, Triệu Thanh Thanh lần sau quay trở lại cùng với một chiếc không gian giới chỉ, nhưng lần này thì khác, tư liệu ở bên trong đó nhiều đến mức có xếp đầy một căn phòng trống vẫn chưa vơi hết một phần ba, báo hại mấy ngày nay hắn không lúc nào là không đọc tư liệu, gần như không có chút thời gian rảnh nào.
Thực ra thì với trí lực của Tử Phong hiện tại thì chỉ cần đã nhìn qua một lần là không thể quên, hơn nữa tư liệu cũng không khó hiểu đến mức khiến người khác phải suy nghĩ nhiều, chỉ là bình thường hắn vẫn luôn nhắm mắt lại, sử dụng thần thức để quan sát ngoại giới, lúc này bảo hắn đọc sách thì phải làm sao, cũng không thể cứ như vậy mà mở mắt ra ngay bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến đang tu luyện chứ.
Bởi vì hắn vẫn chưa thể làm chủ được Tà Vương Chân Nhãn, nên mỗi lần hắn muốn đọc tư liệu thì đều phải leo lên tận nóc nhà để đọc, thậm chí còn phải dùng không gian lực tự tạo ra một khoảng không gian riêng để tránh tinh thần lực của mình tràn ra ngoài khiến sinh vật sống xung quanh bao gồm cả tiểu nha đầu kia chết hết.
Cũng may là lúc này hắn không còn ở trong tổng bộ của tổ chức Thiên Tru nữa mà đã được Triệu Thanh Thanh sắp xếp cho một dinh thự độc lập nằm sâu bên trong hoàng cung, nơi này vốn là lãnh cung bị bỏ hoang, ngày thường chẳng có ma nào mò đến đây, cả những cường giả phụ trách giám thị, bảo đảm an toàn cho hoàng cung cũng bỏ qua nơi này, vô hình chung tạo điều kiện cho Tử Phong được tự do thoải mái.
Cơ mà số lượng tư liệu này cũng quá nhiều đi, chủng loại thì nhiều vô số kể, từ tình hình kinh tế chung của Thiên Hành đế quốc, nhân thủ được bố trí bên ngoài của Triệu gia, cho đến bản đồ phân bố các thế lực ở đế quốc, rồi thì cả tư liệu cực kỳ chi tiết về các đại gia tộc trong kinh thành nữa, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.

Tử Phong cũng chỉ thầm kêu khổ chứ không có ý định lười biếng, muốn quấy loạn kinh thành này lên thì thông tin là điều cực kỳ cần thiết, hắn cũng không thể cứ như vậy xuất hiện rồi cầm kiếm bổ đôi cả kinh thành này ra được, như vậy thì loạn đâu chưa thấy, chỉ thấy bản thân mình đã trở thành công địch của toàn đế quốc.
Đến ngày thứ năm, Tử Phong vừa đọc tư liệu vừa suy nghĩ, đối với hắn thì nhất tâm đa dụng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn, lúc này hắn đang tự hỏi Mạnh gia có dụng ý gì khi yên lặng suốt từng đấy ngày.

Mạnh Kinh Hà vẫn sống, tuy rằng hơi thảm một chút nhưng không đến nỗi mất mạng, chỉ là hắn đã mất tích đến cả chục ngày, một người như Mạnh Thiên Quân sao có thể dễ dàng nhẫn nhịn đến mức như thế này được.
Suy đoán duy nhất của Tử Phong đó là hạt giống nghi ngờ hắn trồng xuống ngày hôm đó có lẽ đã phát huy tác dụng, Mạnh gia yên lặng như thế này chỉ có thể giải thích rằng bọn chúng đang nhắm mục tiêu đến Lý gia, tình báo của Triệu Thanh Thanh cũng thu được một vài dấu hiệu bất thường xung quanh khu vực của Lý gia, hẳn là do Mạnh Thiên Quân giở trò.
Có những manh mối đó khiến Tử Phong lại càng khẳng định suy đoán của mình hơn, vậy nên hắn chọn án binh bất động, càng tạo ra nhiều manh mối thì càng dễ lộ tẩy, úp úp mở mở, hư ảo xen lẫn thực tại mới có thể khiến một người như Mạnh Thiên Quân nghi thần nghi quỷ được.
Tử Phong đang lật tư liệu với tốc độ chóng mặt, một trang giấy kín đặc toàn chữ là chữ hắn chỉ liếc qua chưa đến hai giây đã lật sang trang tiếp theo, tốc độ nhanh một cách khủng khiếp nhưng lại hoàn toàn không bỏ sót chi tiết nào, nếu để cho Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này sẽ ngay lập tức trợn mắt há mồm trong kinh ngạc.

À không, thực ra là Triệu Thanh Thanh có nhìn thấy tràng cảnh này, bởi vì trong lúc Tử Phong đang nghiên cứu tư liệu, nàng đã trực tiếp xông vào bên trong dinh thự, dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng lao đến chỗ hắn, cơ mà lúc này nàng không còn tâm trí đâu để mà kinh ngạc nữa, có biến xảy ra rồi!
“Nguyệt tiền bối, có chuyện lớn xảy ra rồi, ta cần sự trợ giúp của ngài!!” Triệu Thanh Thanh vừa nhìn thấy Tử Phong liền hốt hoảng nói.

“Chuyện gì vậy?” Tử Phong nhíu mày, Triệu Thanh Thanh thường ngày không đến mức mặt lạnh như tiền, có cảm xúc gì cũng không hiện ra như hắn, nhưng về cơ bản cũng vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến nàng trở nên thất thố như vậy, chẳng lẽ là Mạnh gia tạo phản?
Triệu Thanh Thanh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, mái tóc dài có phần rối loạn mất trật tự, nàng hít sâu mấy hơi sau đó mở lòng bàn tay đang nắm chặt của mình ra, bên trong là một chiếc khuyên tai nhỏ xíu có phần tinh xảo.

Tử Phong không biết là nàng giơ cái khuyên tai ra để cái gì, nhưng hẳn đây không chỉ là một món trang sức thông thường, hắn mở mắt ra một chút rồi ngay sau đó đóng lại, một lượng lớn thông tin tràn vào trong não hải của hắn.
Chiếc khuyên tai này nguyên lai là một kiện Đế Khí, đáng lẽ ra phải là một cặp hoàn chỉnh nhưng ở đây chỉ còn lại một chiếc, công dụng của nó tốt đến mức đến chính Tử Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên, từ lúc nào mà Huyền Linh đại lục lại có kỹ thuật chế khí tốt đến mức như này, chiếc khuyên tai này có công năng không kém chút nào so với “hàng” có nguồn gốc từ hệ thống của hắn.

Cường hóa tinh thần lực của người sử dụng, ngăn chặn hoặc giảm thiểu ảnh hưởng của công kích tinh thần lực, thanh tâm tĩnh thần, phòng ngừa tâm ma, nếu chủ nhân gặp nguy hiểm chí mạng thì trong nháy mắt có thể hình thành một cái phòng hộ tráo bảo vệ lấy bản thân, lực phòng thủ tăng dần lên theo tu vi của chủ sở hữu, đồng thời khi kích hoạt năng lực đặc biệt thì có thể phóng ra một vầng hào quang ẩn chứa sức mạnh đặc thù, võ giả tiếp xúc với hào quang đó sẽ kích phát tiềm lực của bản thân, gia tăng thực lực một khoảng lớn trong thời gian ngắn.
Tử Phong dùng Tà Vương Chân Nhãn phân tích thuộc tính của chiếc khuyên tai mà thiếu điều muốn giơ tay cướp lấy, cái quỷ gì đây, mặt hàng này so với đồ của hệ thống còn có phần trâu bò hơn, cái đống năng lực dài loằng ngoằng này là cái gì chứ, bảo hiểm toàn diện đến thế là cùng, vừa chống công kích vật lý, linh lực bằng phòng hộ tráo, vừa chống công kích tinh thần một cách bị động, thêm cái công năng tăng sức mạnh tạm thời kia nữa, nếu có người nói với hắn rằng chiếc khuyên tai này được lôi trực tiếp từ trong game ra thì hắn cũng tin.
Chiếc khuyên tai còn có một năng lực nữa, đó là dù không đủ cả bộ hai chiếc thì vẫn có thể hoạt động một cách bình thường, chỉ là uy lực sẽ bị giảm đi một thành, nhưng bù lại thì hai chiếc khuyên tai sẽ trở thành một thứ giống như là siêu cấp radar dò tìm, một chiếc khuyên tai có thể chỉ đường đến chiếc còn lại, hơn nữa khi phòng hộ tráo của bất kỳ cái nào bị kích hoạt thì chiếc còn lại sẽ phát ra cảnh báo.

Nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Triệu Thanh Thanh, Tử Phong không khó để đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Vì kiện Đế Khí này có hai phần đều có thể hoạt động độc lập với nhau, vậy nên việc mỗi một chiếc khuyên tai nhận một người khác nhau làm chủ cũng là chuyện thường tình, nhìn biểu hiện của Triệu Thanh Thanh thì có vẻ như là chiếc khuyên tai trong tay nàng đã nhận nàng làm chủ, vị chủ nhân còn lại chắc hẳn cũng là người quen biết của nàng, hơn nữa lúc này người đó đang gặp nguy hiểm nên Triệu Thanh Thanh mới nhận được tín hiệu báo động, hiện tại tìm đến hắn để xin sự giúp đỡ.
Quả nhiên như những gì Tử Phong suy đoán, Triệu Thanh Thanh vội vã nói
“Ta muốn nhờ tiền bối giúp đỡ cứu một người, tình hình rất nguy cấp, nếu tiền bối không ra tay thì sẽ hỏng mất.”
“Bình tĩnh đi bệ hạ, hay nói rõ mọi chuyện ra trước đã, nếu ngài đã có thời gian chạy đến tận đây nhờ cậy ta thì hẳn là vẫn còn thời gian.” Tử Phong nói.
Triệu Thanh Thanh hít mấy hơi thật sâu, tận lực bình ổn tâm tình khẩn trương của mình, một lúc sau mới đem mọi chuyện đầu đuôi kể lại hết một lượt.

Cha mẹ của Triệu Thanh Thanh đã không may qua đời từ năm năm trước, chuyện này cũng không có gì to tát cả, gia đình của nàng cũng không còn có ai thân thích trực tiếp nữa ngoại trừ ngoại công của nàng.

Nhưng nói không còn ai thân thích thì cũng không hẳn là đúng, nàng thực sự vẫn còn một người nữa, một muội muội cùng cha khác mẹ với nàng.
Cha của Triệu Thanh Thanh vốn là ở rể tại Triệu gia, về lí mà nói thì Triệu gia sẽ tuyệt đối không cho phép hắn tam thê tứ thiếp, nhưng mà trong một lần luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, hắn đem thị nữ thiếp thân đã theo hầu mình từ nhỏ cưỡng gian, xui rủi thế nào lại khiến nàng mang thai.

Chuyện này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, lỗi cũng không hẳn thuộc về một mình phụ thân của Triệu Thanh Thanh nên trên dưới Triệu gia cũng không biết phải xử trí như thế nào, cuối cùng quyền quyết định thuộc về mẫu thân của nàng.
Thị nữ thiếp thân đó vốn đã hầu hạ phụ thân Triệu Thanh Thanh từ hồi hắn còn nhỏ, nên là Triệu phu nhân đối với nàng cũng rất là quen thuộc, thường ngày cũng không xảy ra khúc mắc gì cả, ngược lại còn có phần thân thiết như tỷ muội trong nhà, sau một thời gian thì chẳng biết nàng tính toán ra sao, quyết định cho phu quân của mình nạp thiếp, đối tượng thì dĩ nhiên là vị thị nữ lúc này đã mang thai được mấy tháng kia.
Vị thị nữ đó trở dạ sớm, bản thân tu vi cũng không cao, sau khi sinh xong không được bao lâu thì cũng từ giã cõi đời, để lại đứa con gái sơ sinh cho phụ mẫu Triệu Thanh Thanh chăm sóc, lấy tên là Triệu Yển Nhạn.

Có lẽ vì sinh non nên bé gái này có phần hơi bị ngu ngốc, năm bốn tuổi vẫn còn chưa biết nói, đến cả tự đứng vững trên hai chân cũng không làm được, tối ngày cũng chỉ biết bò qua bò lại mà kêu la ầm ỹ.

Mọi người đối với việc này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng chỉ là một đứa bé, dù có ngu ngốc thì Triệu gia cũng nuôi được, hơn nữa lúc đó Triệu Thanh Thanh cũng đã lớn, tài năng cũng đã được thể hiện ra ngoài một phần, lâu dài hầu như không có ai quan tâm đến đứa bé kia nữa.
Duy chỉ có Triệu Thanh Thanh là biết muội muội cùng cha khác mẹ của mình không hề ngu ngốc, ngược lại vô cùng thông minh, thông minh đến mức khiến người khác phải sợ hãi.

Thời điểm đó nàng đối với trẻ con, hơn nữa lại là muội muội của mình thì vô cùng hứng thú và yêu thích, nhưng mà bé gái dường như không thích mình nên nàng chỉ có thể bí mật quan sát từ xa, tránh kinh động đến đứa trẻ.

Cũng nhờ thế mà Triệu Thanh Thanh phát hiện ra một bí mật động trời, nha đầu kia, không ngờ chưa đến một tuổi đã.....biết đi, đúng thế, là chưa học bò đã đi lại được bình thường, thậm chí không chỉ có vậy, đứa bé chưa đến một tuổi đã có được năng lực nói chuyện lưu loát không vấp một chữ nào, cái này có còn là con người nữa hay không đây?
Triệu Thanh Thanh tình cờ phát hiện ra điều này là vì đứa bé kia thường xuyên lựa chọn lúc không có người xung quanh mà tự lẩm bẩm một mình, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để cho nàng nghe thấy, không ngờ nó cố tình tỏ ra ngu ngốc chứ không phải chỉ là giả vờ một cách ngẫu nhiên.

Sở dĩ phải làm vậy vì bé gái đó cho rằng nếu mình biểu hiện ra quá thông minh thì rất có thể sẽ bị vị tỷ tỷ kia của mình ghen ghét mà làm ra chuyện bất hảo, hơn nữa bản thân mình chung quy cũng chỉ là con của một thị nữ, nếu để cho tỷ tỷ cùng cha khác mẹ danh chính ngôn thuận kia đố kỵ thì tương lai của mình sẽ chết yểu giữa đường mất, không được, thà rằng bị người đời cười chê thì cũng phải tỏ ra phế vật không dậy nổi!
Vào thời điểm Triệu Thanh Thanh biết được ý định của muội muội mình, đứa bé mới có ba tuổi, nàng lúc đấy cực kỳ choáng váng, đây không còn là thiên tài nữa, đây chân chính là một yêu nghiệt rồi, một đứa trẻ ba tuổi chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài sao có thể nghĩ sâu xa được như vậy, nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến đứa bé được dì hai của mình đẻ ra thì nàng đã nghĩ rằng đây là một vị đại lão nào đó cải lão hoàn đồng rồi.

Vốn là người nhanh trí thông minh, Triệu Thanh Thanh rất nhanh liền nghĩ ra chủ ý, dù sao đây cũng là muội muội của mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, yêu nghiệt như vậy không để cho mình sử dụng thì quá mức phí phạm, nàng mất nhiều năm làm thân được với Triệu Yển Nhạn, đem bí mật của nàng nói toạc ra, sau đó bày tỏ ý định muốn hai người giúp đỡ lẫn nhau, Triệu Thanh Thanh cung cấp điều kiện sống tốt nhất cho Triệu Yển Nhạn, ngược lại Triệu Yển Nhạn sẽ trợ giúp nàng trong bóng tối.
Đạt thành hiệp nghị, người ngoài chỉ biết Triệu Thanh Thanh tuổi trẻ tài cao, trong thời gian ngắn đã nắm được mạng lưới tình báo của Triệu gia ở trong tay, nào biết được đấy không phải công lao của một mình nàng, đến một nửa trong đó là nhờ Triệu Yển Nhạn ra sức giúp đỡ sau màn.

Hai người ban đầu chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng lâu dài cũng nảy sinh tình cảm, dù sao cũng là ruột thịt, hai tỷ muội hiện tại qua nhiều năm hợp tác với nhau đã trở nên vô cùng thân thiết, so với tỷ muội ruột thông thường còn muốn thân hơn.
Khoan nói về những điều này, Triệu Thanh Thanh lần này tới đây nhờ vả Tử Phong là bởi vì muốn hắn đi cứu Triệu Yển Nhạn.

Cặp khuyên tai đẳng cấp Đế Khí này vốn do Triệu Yển Nhạn tình cờ tìm thấy khi dạo chơi bên ngoài, sau đó thì chẳng biết tại sao lại đồng thời nhận cả hai chị em làm chủ, cuối cùng nó trở thành vật liên lạc từ xa cho mỗi người, tuy không thể nào trực tiếp liên lạc với nhau như điện thoại di động, nhưng ít nhiều gì nếu một người gặp nguy hiểm thì người còn lại cũng có thể dựa vào công năng chỉ đường mà đưa tới cứu viện, có ích hơn hẳn so với Sinh Mệnh Ngọc Bài vốn chỉ có thể nói lên sinh tử của một người, còn tình trạng thật sự của người ta thì mặc kệ, Mạnh Kinh Hà là ví dụ trực quan nhất.

Vốn lần này Triệu Yển Nhạn đi ra ngoài chính là nghe nói một chi nhánh của Vạn Bảo Lâu ở gần biên giới tiếp giáp với Càn Nguyên đế quốc có mở hội đấu giá, chuyện này cũng là bình thường, thứ không bình thường đó là vật phẩm áp trục, một viên đan dược Bát phẩm! Bát phẩm đan dược chỉ có thể ngộ không thể cầu, giá trị liên thành khó có thể đong đếm, đừng nhìn Tử Phong chỉ coi Bát phẩm đan dược như viên kẹo, nếu hắn tùy tiện ném ra bên ngoài vài viên là có thể khiến thiên hạ đại loạn.

Viên Bát phẩm đan dược được đấu giá lần này có công dụng chữa lành thương thế, ổn định lại căn cơ, rất hữu ích cho những võ giả đã cao tuổi bị ảm thương lâu năm không thể đột phá.

Đây chẳng phải là thứ mà lục trưởng lão Triệu gia, người đi theo Triệu Thanh Thanh đang rất cần hay sao?
Hiển nhiên là Triệu Thanh Thanh đối với thứ này rất là động tâm, từ trước khi xảy ra vụ việc ám sát đã phái Triệu Yển Nhạn ra ngoài, đối với năng lực của vị muội muội này, nàng rất là yên tâm, bởi vì so sánh với chính bản thân mình, tài trí của Triệu Yển Nhạn còn lợi hại hơn mấy lần.

Sự thật cũng chứng minh là Triệu Thanh Thanh tính toán đúng, Triệu Yển Nhạn Dựa vào mưu trí của mình quấy cái đấu giá hội loạn thành một bầy, cuối cùng dễ dàng đắc thủ lấy được vật phẩm áp trục mang về.

Việc này cần giữ bí mật nên đoàn người hộ tống Triệu Yển Nhạn chỉ có thể đi đường bộ, tránh sử dụng truyền tống trận, cơ mà dù đường xa thì hiện tại đáng lý ra phải trở về rồi mới đúng, bây giờ chiếc khuyên tai kia lại phát ra tín hiệu báo động, xem ra Triệu Yển Nhạn đang gặp nguy hiểm, hẳn là có người muốn cướp đan dược.
Tử Phong hiện tại đã hiểu, nhìn vẻ mặt của Triệu Thanh Thanh thì hắn có thể đoán ra được nàng đang thực sự lo lắng cho Triệu Yển Nhạn chứ không phải chỉ là vì sợ đan dược quan trọng bị cướp đi, phần tâm tính này khiến hắn không khỏi có chút mềm lòng, tất cả đều là vì người thân cả, Triệu Thanh Thanh như vậy, mà hắn thì cũng chẳng khác gì.
“Hiện tại có thể xác định được vị trí của Triệu Yển Nhạn công chúa không? Như lời của bệ hạ nói thì công chúa hiện tại đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, nếu không thể xác định vị trí chính xác thì chỉ sợ lúc ta chạy đến nơi thì mọi thứ đã xong xuôi cả rồi.” Tử Phong đứng lên, nghiêm giọng nói, hắn không nói cái gì xong xuôi nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn hiểu rõ hàm ý của hắn.
“Vị trí tương đối thì có thể, chiếc khuyên tai này có thể xác định vị trí của Yển Nhạn, càng ở gần thì càng dễ dàng.” Nói đến đây Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên ủ rũ cúi đầu, cắn răng nói
“Nhưng mà dựa trên tín hiệu báo động truyền tới thì nơi đó cũng cách đây rất xa, khoảng trên dưới mười vạn dặm đường, dù có sử dụng truyền tống trận thì cũng không kịp, ở cái phương hướng nơi tín hiệu phát ra thì xung quanh đấy không hề có truyền tống trận nào cả, đây vốn là lộ tuyến bí mật do Yển Nhạn vạch ra để tránh tai mắt người khác mà.”
Tử Phong âm thầm nhẩm tính, sau đó làm ra quyết định, hắn truyền âm cho Nhiếp Tiểu Thiến ở trong phòng nói rằng mình đi ra ngoài, rồi hướng về phía Triệu Thanh Thanh nói
“Bệ hạ, ngài có tin ta không?”
“Ta tuyệt đối tin tưởng Nguyệt tiền bối.” Triệu Thanh Thanh như chém đinh chặt sắt nói ra, nàng tuy trong lòng rối bời nhưng không đến mức trở nên ngu ngốc, nghe Tử Phong Nói như vậy liền đoán được rằng hắn có cách gì đó.
Trên thực tế thì Triệu Thanh Thanh cũng hết biện pháp rồi mới phải nhờ đến Tử Phong, đoàn người hộ tống Triệu Yển Nhạn có cả Thánh Quân cường giả của Thiên Tru đi theo bảo vệ mà còn gặp nguy hiểm, vậy thì phải phái cứu viện có thực lực cỡ nào thì mới đủ cơ chứ.

Nhân lực trong tay Triệu Thanh Thanh không phải không có, nhưng siêu giai cường giả thì đừng nói là ít, trên cơ bản là không có tồn tại, nếu nàng mặt dày nhờ đến hai nhà Đường gia và Quân gia thì có đấy, nhưng như vậy thì sẽ bại lộ sự tồn tại của Triệu Yển Nhạn mất, quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn Tử Phong là người có thể tin cậy.

Hơn nữa lão tổ Long Trường Sinh cũng đã nói rồi, người có thể làm đối thủ của Nguyệt tiến bối ở trong cùng cảnh giới Thiên Tôn là không có mấy người, đối với lời nói của vị lão tổ tông này nàng rất là tin tưởng a.
“Được rồi, vậy thì bệ hạ, xin đắc tội!!” Tử Phong nói xong liền trực tiếp tiến lên một bước, trong sự ngỡ ngàng của Triệu Thanh Thanh mà ôm chặt lấy nàng, dưới chân nhún nhẹ một cái liền phi thẳng lên trời, không quên kích hoạt kỹ năng Ngụy Trang và Liễm Tức.
“Nguyệt tiền bối, ngài làm cái gì vậy??” Triệu Thanh Thanh la lên thất thanh.
“Còn làm cái gì nữa, đã không thể sử dụng truyền tống trận thì chỉ còn cách này thôi, tín hiệu phát ra từ hướng nào?” Tử Phong nói.
Triệu Thanh Thanh rất nhanh liền hiểu ý của Tử Phong, đúng là nếu không dùng đến truyền tống trận thì chỉ còn cách tự thân phi hành mới có thể cứu viện nhanh chóng được, nhưng mà quãng đường cũng tuyệt đối không phải là ngắn, mười vạn dặm thì dù Thánh Giai cường giả liên tục xé rách không gian cũng không thể nào đi nhanh được, cũng không biết tiền bối định làm như nào nữa.

Nói như vậy nhưng Triệu Thanh Thanh vẫn chỉ còn cách tin tưởng vào vị tiền bối cường đại này, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác, khẽ cảm nhận khí tức phát ra từ chiếc khuyên tai trong tay, nàng giơ tay lên chỉ về một hướng.
Tử Phong ôm lấy Triệu Thanh Thanh phóng thẳng lên không trung, độ cao không ngừng tăng lên, không khí dần trở nên loãng, đến cả hít thở thông thường cũng khó khăn, Triệu Thanh Thanh đưa mắt nhìn xuống dưới chỉ thấy cả hoàng cung lúc này chỉ còn lại là một cái chấm nhỏ.

Khi độ cao của hai người đã lên đến mức mà không khí gần như không còn tồn tại nữa, Triệu Thanh Thanh chỉ nghe thấy mấy tiếng răng rắc vang lên, sau đó một cảnh tượng diễn ra ngay trước mắt khiến nàng không khỏi giật nảy người lên.
Chỉ thấy thân hình của Tử Phong hơi cong xuống, cơ lưng gồng lên sau đó thì “soạt” một tiếng, từng hàng gai nhọn màu đen đột ngột xuyên thẳng qua da thịt hắn phóng ra bên ngoài, kéo dài tạo thành một bộ khung hoàn chỉnh, sau đó một ngọn lửa hắc bạch đan xen bốc lên hừng hực như núi lửa phun trào, trong nháy mắt liền hòa lẫn cùng với đám gai nhọn, tạo thành hai chiếc cánh bốc lửa dài tới gần bốn mét, ngọn lửa màu đen trắng quỷ dị bốc cháy ngùn ngụt nhưng lại không hề nóng, ngược lại mang tới cho nàng một cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận trong xương tủy.
Tử Phong quay người về phương hướng mà Triệu Thanh Thanh vừa chỉ, hai cánh sau lưng vỗ mạnh một cái, không gian xung quanh hắn giống như bị nén lại đến cực hạn sau đó trong nháy mắt bung ra, tạo thành một tiếng nổ long trời lở đất, thân ảnh của hắn trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh kéo dài, phá tan không gian mà phóng đi với tốc độ khủng khiếp.

Triệu Thanh Thanh chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn khiến mình váng đầu, sau đó liền cảm nhận được bản thân đang bay với một tốc độ kinh thế hãi tục, không gian xung quanh không ngừng tan vỡ, bầu trời như bị xé thành hai nửa theo đường bay của hai người.
Nhìn cảnh vật bên dưới lúc này đã hóa thành một cái bóng mờ không nhìn rõ hình thù, Triệu Thanh Thanh không khỏi khiếp vía, đây là cái tốc độ kinh khủng gì vậy, so với không gian thuấn di còn muốn nhanh hơn gấp bội, nếu lúc trước Nguyệt tiền bối sử dụng tốc độ này để bay thẳng một mạch đến kinh thành thì căn bản là không cần dùng đến truyền tống trận a.

Cơ mà nàng cũng biết điều đấy là không thể, chưa nói đến việc Nguyệt tiền bối có đủ lực lượng để phi hành đường dài mấy trăm vạn dặm như vậy hay không, mà phương thức di chuyển kiểu này không thể nào mang theo nhiều người được.
Triệu Thanh Thanh lúc này mới chợt nhớ ra là cả cơ thể mình đang bị một nam nhân ôm lấy, khí tức cương dương nóng rực tràn qua người khiến nàng không khỏi một trận tim đập chân run, không kim được ngước lên mà nhìn vào gương mặt anh tuấn tà dị kia, trong lòng ngổn ngang rối bời, nhưng vẫn không quên đi việc chính, nàng chỉ mong Triệu Yển Nhạn có thể cầm cự được cho đến khi hai người đuổi tới nơi.
-----------------------------------
Ở trong một khu rừng có phần rậm rạp, à không, lúc này nơi đó đã không còn là rừng cây như ban đầu nữa rồi, phương viên tám trăm dặm tuyệt nhiên không còn một cái cây nào đang đứng, bất kể là cây cổ thụ mười người ôm hay chỉ là một gốc cây bé bằng khúc củi, toàn bộ đều đã biến thành gỗ vụn hoặc là đổ ngã bừa bộn khắp nơi, mặt đất xung quanh bị cày xới sâu đến cả chục mét, xác chết yêu thú nằm vất vưởng, máu tươi văng bừa bãi, không nơi nào không còn dư lại vết tích chiến đấu thảm liệt.
Tại một bãi đất trống gần đó, nói là bãi đất trống chứ thực chất toàn bộ vật cản xung quanh như là cây cối, đá tảng hay thậm chí cả yêu thú đều bị dọn dẹp một cách sạch sẽ, đến cả chút bột phấn cũng không còn.

Tiếng binh khí va chạm, tiếng người hò hét, tiếng vũ kỹ bay vù vù cực kỳ hỗn loạn.
Một nhóm khoảng chừng hơn hai mươi người mặc thanh y đang giằng co với một đám người hoàng y, nhưng những hoàng y nhân này quân số lại nhỉnh hơn kha khá, khoảng hơn ba mươi người, tạo thành thế giằng co như này chính là bởi vì mặt bằng chung tu vi của đám người thanh y mạnh hơn một bậc, tuy không đủ để áp chế đối phương nhưng vẫn tạm gọi là đủ để phòng thân.

Những thanh y nhân bị đối phương lợi dụng lợi thế nhân lực mà bị ép vào trong vòng vây, bọn họ lúc này cực kỳ khẩn trương, vị trí của mỗi người đều không hẹn mà cùng hướng ra ngoài, đem khu vực trung tâm bảo vệ gắt gao.

Ở giữa vòng bảo vệ của những thanh y nhân là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài khoảng chừng 7-8 tuổi gì đó, vẻ ngoài trông vô cùng dễ thương, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn, trên đầu một đôi bím tóc kết thành hai chiếc bánh bao nhỏ, nhưng sắc mặt của nàng lại không hề hợp với tuổi tác của mình, lộ ra vẻ cơ trí hiếm thấy tuyệt nhiên không thể xuất hiện trên mặt của một đứa trẻ 7 tuổi.
Triệu Yển Nhạn đưa mắt nhìn tình hình xung quanh, nàng tuy ở giữa vòng vây nhưng vô cùng an toàn, đến cả con ruồi cũng khó chạm được vào người nàng, nhưng lúc này tiểu cô nương trong lòng đang cực kỳ lo lắng.

Những hộ vệ bên người đều là hảo thủ, đặt ra bên ngoài không phải là cao thủ hùng bá một phương thì cũng là cường giả thông thiên triệt địa, chỉ là lúc này nàng không hề cảm thấy an toàn chút nào cả.
Tỷ tỷ Triệu Thanh Thanh cho nàng một đội ngũ hộ vệ vô cùng cường đại, bốn vị Thánh Quân, chín vị Thánh Tôn, mười mấy vị Thánh Hoàng cường giả, gần như đã dốc cạn túi của chính mình để bảo vệ nàng.

Chi đội ngũ này vô cùng cường đại, nếu Triệu Yển Nhạn muốn trực tiếp quét ngang vài ba cái tông môn nhất lưu cũng có thể dễ dàng làm được, lúc đầu nàng còn cảm thấy tỷ tỷ của mình đã lo quá xa, nhưng hiện tại nàng mới biết được lo xa đến như vậy nhưng vẫn có vẻ chưa đủ.
Đám người mặc đồ màu vàng đang công kích người của Triệu Yển Nhạn, tu vi tuy rằng kém hơn đám hộ vệ một chút nhưng quân số thì áp đảo, đó là chưa kể ở đằng sau vẫn còn một lão già tiên phong đạo cốt mà nàng không thể nhìn thấu thực lực đang đứng chắp tay một cách nhàn nhã, nếu người này mà ra tay thì nàng dám chắc đến tám phần tất cả bọn hộ vệ sẽ nằm xuống đất hết.
Bản thân Triệu Yển Nhạn tuy là thiên tài đến mức Triệu Thanh Thanh phải gọi nàng hai chữ “yêu nghiệt”, nhưng dù sao năm nay nàng cũng chưa tròn 8 tuổi, dù có tu luyện từ trong bụng mẹ thì cũng chẳng thể nào quá mức mạnh mẽ được, tu vi Tướng cấp của nàng so với bạn cùng trang lứa đã đủ kinh thế hãi tục, nhưng mà chừng đó vẫn còn xa mới với được tới cấp bậc cường giả thượng tầng.

Bởi vì tu vi bản thân chưa đủ nên nàng không thể nào nhìn ra được thực lực chân chính của lão già kia, nhưng nàng tin vào phán đoán của mình, cấp bậc của lão hẳn đã vượt qua Thánh Giai rồi.
Một lòng tin tưởng như vậy cho nên Triệu Yển Nhạn lại càng cảm thấy nặng nề, nàng vô thức đưa tay lên tai mân mê chiếc khuyên tai nhỏ nhắn tinh xảo, thầm cầu mong sẽ có người đến ứng cứu kịp thời.

Nhưng đấy cũng chỉ là mong ước của nàng mà thôi, Triệu Yển Nhạn cũng biết rất rõ rằng mình đang ở nơi nào, cách hoàng cung bao xa, chính nàng là người xây dựng lộ tuyến di chuyển bí mật này từ ban đầu mà, cơ hội có cường giả đến cứu viện kịp thời còn mỏng manh hơn cả tờ giấy.
Lúc này tình hình chiến đấu xung quanh đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, bởi vì ưu thế quân số cộng thêm việc lão giả đứng ở bên ngoài lược trận khiến đám hộ vệ của Triệu Yển Nhạn sợ bóng sợ gió chiến lực giảm mạnh, dần dần bị dồn ép không thể thở nổi, đám hộ vệ đã xuất hiện người bị thương, hơn nữa tình hình càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, sĩ khí hạ xuống thấp đến mức cực điểm.
Triệu Yển Nhạn cũng muốn nói mấy lời cổ vũ sĩ khí, nhưng lời đến miệng lại không nói ra được, dù nàng có là nhất thế thiên tài thì cũng chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này ai rảnh mà nghe nàng nói nhảm chứ.

Cục diện dần nghiêng về phía đám hoàng y nhân, nhưng nhất thời bọn chúng cũng không thể nào vượt qua được đám hộ vệ đang liều chết phản kháng kia, tuy rằng thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian, nhưng thời gian này cũng không phải là quá ngắn.
“Một đám phế vật, có vài tên Thánh Quân mà cũng không thu thập được, để đấy cho ta!!”
Điều mà Triệu Yển Nhạn lo sợ đã đến, lão già cầm đầu kia có vẻ như là không còn đủ kiên nhẫn nữa, vừa dứt lời liền giơ hai tay lên vỗ vào nhau một phát, âm ba khủng bố giống như hóa thành thực chất ấp đến chỗ đám hộ vệ thanh y.

Bên tai bọn chúng giống như có một tiếng sấm nổ vang lên, thất khiếu phụt ra máu tươi, tất cả đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất, đôi mắt trắng dã bất tỉnh nhân sự.

Triệu Yển Nhạn biết là đám hộ vệ của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của lão già kia, nhưng cũng không ngờ rằng bọn họ không chịu nổi một kích, chưa gì đã gục hết cả một lượt như vậy.
Lúc này thân ảnh nhỏ nhắn của Triệu Yển Nhạn đang bị bao vây bởi một đám người hung thần sát ác, trông không khác gì một tiểu sơn dương sắp bị làm thịt, nhìn trông thập phần đáng thương.
“Giao ra Bát phẩm đan dược các ngươi đấu giá được, ta sẽ nương tay mà cho ngươi một cái chết thống khoái!” Lão già lạnh lùng nhìn Triệu Yển Nhạn nói, không hề coi việc giết chết một tiểu cô nương là thứ gì to tát.
“Giao hay không giao đều là chết, sao ta phải nghe theo lệnh của ngươi chứ!” Triệu Yển Nhạn cười lạnh, giọng nói non nớt lộ ra vẻ kiên cường không hợp tuổi.
“Rất có cốt khí, vậy thì....chết đi!!” lão già cũng không muốn nói nhiều, hắn vung tay lên một cái, không gian xuất hiện một đầu hỏa long cháy hừng hực, đốt cháy không gian mà phóng tới chỗ Triệu Yển Nhạn.
Triệu Yển Nhạn không thèm tránh né, với tu vi còn con của nàng thì dù có muốn cũng không né được, chết kiểu gì thì cũng là chết, nàng định vào thời khắc cuối cùng sẽ lấy ra viên đan dược kia để nó bị thiêu đốt cùng mình, nhất quyết không để cho bọn chúng được lợi.

Chỉ là đầu hỏa long kia bất ngờ tăng tốc giữa chừng khiến nàng không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì đã muộn, không khí bỏng rát phả vào da thịt khiến nàng cảm thấy đau đớn.
Đúng lúc này tầm mắt của nàng tối sầm lại, cả người dường như được một thân ảnh to lớn nào đó bao bọc vào bên trong, khí tức nóng cháy vừa nãy biến mất vô ảnh vô tung, nàng đến cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại.

Ánh sáng xung quanh lại một lần nữa xuất hiện trở lại, Triệu Yển Nhạn nhìn xung quanh một cái, vô cùng ngạc nhiên nhận ra mình đang được một nam tử bạch y anh tuấn tiêu sái đến cực điểm ôm chặt vào lòng, nhưng khiến nàng giật mình đó là nam tử này lại có một cặp cánh đang bốc lên ngọn lửa hắc bạch đan xen cháy rực khép về phía trước, che chắn cho nàng, hiển nhiên chính là cặp cánh kỳ dị này đã ngăn cản đầu hỏa long lúc trước.
“Công chúa, thứ lỗi ta đã đến muộn!” Bạch y nam tử mở miệng nói, âm điệu trầm thấp mang theo mị lực khó tả.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK