Trần Duệ lúc này cũng đang quan sát chiến đấu của Diệp Mị Nhi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn liếc nhìn về phía đám thần bí nhân đang ẩn nấp đằng xa kia, tinh thần đề cao cảnh giác sẵn sàng hành động bất kỳ lúc nào.
Bản thân hắn tu vi không đủ, khẳng định là không thể nào phát hiện ra được hành tung của những nhân vật kia, nhưng ai bảo trên người hắn còn mang theo tàn hồn của một vị cường giả Chí Tôn đâu......đã từng là Chí Tôn.
Tần Như Ngọc tuy đã suy yếu nhưng hiện tại hồn lực của nàng vẫn đủ để có được thực lực cỡ Thiên Tôn hậu kỳ, tiền đề đó là nàng có được một cỗ nhục thân để sử dụng sức mạnh đó, cơ mà ít nhất trong lúc bình thường, lực lượng thần thức của nàng vượt xa tiêu chuẩn so với một Thiên Tôn cường giả thông thường, mấy thần bí nhân kia ẩn nấp rất kỹ, hiển nhiên có pháp môn đặc thù che giấu sự hiện diện của bản thân, nhưng khó lòng nào thoát khỏi sự giám sát của nàng, ngay khi bọn chúng xuất hiện thì nàng đã phát hiện ra rồi báo lại cho Trần Duệ.
Trần Duệ khi biết được chuyện này, vốn còn định tuân theo lợi răn dạy của sư tôn, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương, trực tiếp lao lên đánh phủ đầu, chỉ là ngay khi biết được đối phương ai nấy tu vi đều không dưới Thánh Hoàng, hắn liền đem ý nghĩ này ném ra sau đầu.
Hắn tự tin vào thực lực của mình, nhưng không có nghĩa là hắn mù quáng cho rằng mình có thể chọi lại được Thánh Giai cường giả, cơ mà hắn vẫn đề cao tinh thần của mình, không phải là để bản thân có thể kịp thời phản ứng, mà là để có thể sẵn sàng đưa quyền kiểm soát cơ thể mình cho Tần tiền bối nếu có biến cố xảy ra.
Trần Duệ mỗi lần bị Tần Như Ngọc phụ thể đều cảm thấy kỳ quái, nói thực là hắn rất không thích cái cảm giác này, nhưng biết làm thế nào bây giờ, ở trong bí cảnh kiểu như này, chuyện sát nhân đoạt bảo, hủy thi diệt tích diễn ra như cơm bữa, hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn mấy người sư nương của mình gặp nguy hiểm được.
Quả nhiên như những gì Trần Duệ lo lắng, chỉ thấy mấy tiếng xé gió vang lên, sau đó không gian một trận rung động, tám thân ảnh lấy một tốc độ khủng khiếp xuyên qua không gian sau đó lao thẳng tới chỗ mấy người Diệp Ngưng Tuyết, trên tay mỗi người đều cầm theo một kiện pháp khí có hình dáng giống như thòng lọng, hiển nhiên là muốn bắt sống lấy cả bọn.
Trần Duệ trong lòng quýnh lên, lấy tốc độ của những người này hắn căn bản không thể kịp thời làm ra hành động gì để ngăn cản cả, cứu tinh duy nhất của hắn đó là Tần tiền bối, chỉ là lúc này không hiểu vì lí do gì, Tần tiền bối đột nhiên không có động tĩnh gì cả, bất kể hắn có liên tục kêu gọi cũng tuyệt không nhận được chút phản hồi nào.
Cơ mà Trần Duệ còn chưa kịp xuất hiện ý nghĩ lo lắng thêm một lần nữa, Diệp Mị Nhi không biết từ lúc nào đã bứt ra khỏi vòng vây của đám hư ảnh, thân ảnh giống như quỷ mị lao tới, huyết trì dưới chân hóa thành ngàn vạn đạn huyết tiễn bén nhọn xuyên phá không gian phát ra những tiếng rít gào buốt tai.
Tám hắc y nhân hành động rất nhanh, vốn tính toán nhân lúc Diệp Mị Nhi còn đang bị vây khốn không tiện rảnh tay mà động thủ, nhưng bọn hắn căn bản không thể ngờ rằng nàng lại có thể phản ứng kịp thời mà tiến hành chặn đánh.
Công kích của một thực thể cấp bậc Thánh Quân không phải là chuyện đùa, những đạo huyết tiễn kia dùng một tốc độ khủng khiếp phô thiên cái địa ập tới như sóng thần.
“Hự!!”
Mấy tiếng rên đau đớn vang lên, bảy hắc y nhân căn bản không hề có lực phản kháng gì đáng nói, trực tiếp bị những đạo huyết tiễn lao tới thổi bay qua một bên, cả người giống như con nhím mà găm thẳng vào mấy thân cây cổ thụ bên cạnh, nguyên cả một vạt rừng rậm bị đám huyết tiễn oanh tạc thủng như cái sàng, gỗ vụn cùng với đất đá bay tán loạn.
Cơ mà vẫn có một hắc y nhân không dính phải công kích, người này ở trên không trung uốn lượn như chiếc lá, xảo diệu né tránh không biết bao nhiêu là huyết tiễn bắn tới, thòng lọng trong tay giống như trường tiên vung vẩy gạt bay công kích không để bọn chúng chạm vào người mình mảy may.
Diệp Mị Nhi mặc dù nói là đang lên cơn điên muốn xé xác đám hư ảnh đã chọc giận mình ra thành mấy chục mảnh, nhưng nàng vẫn chưa từng bỏ quên lời dặn của Tử Phong trước khi tiến vào trong mộ táng, chủ nhân đã dặn nàng phải bảo hộ tất cả mọi người, lẽ dĩ nhiên nàng sẽ ngoan ngoãn mà tuân theo không dám trái lệnh, bất kể là bản thân có mất lí trí đến đâu, nàng vẫn luôn giữ lại mấy thành thực lực để ý tới mấy người Lãnh Băng Băng.
Vừa rồi ngay khi có biến xảy ra, Diệp Mị Nhi liền trực tiếp phớt lờ công kích của đám hư ảnh, mặc nhiên để bọn chúng nện lên trên người mình, bản thân thì dùng hết tốc lực lao tới cứu viện, từ trước tới nay việc mà chủ nhân giao cho nàng đều hoàn thành xuất sắc, nàng tuyệt đối không cho phép mình thất thủ một lần nào cả.
Hắc y nhân kia vừa ngăn cản được cơn mưa huyết tiễn, đón lấy hắn chính là một Diệp Mị Nhi mười thành công lực đánh tới, thân hình của nàng lúc này đã hoàn toàn biến thân thành quái vật, mùi huyết tinh nồng nặc gay mũi đến cực điểm, nàng nắm chặt tay lại sau đó vung ra một quyền.
Dù Diệp Mị Nhi đã trở về bản thể Huyết Mị Ma Cơ của mình, nhưng cơ thể nàng đại khái vẫn là một cơ thể nữ tính, nắm tay của nàng vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ là ở trong mắt của hắc y nhân kia, một quyền đầu nhỏ xíu như vậy lại mang theo khí thế thiên băng địa liệt, tưởng chừng như là một khối thiên thạch khổng lồ từ trên thương khung ức vạn trượng đập xuống, chỉ cần nhìn vào không gian xung quanh quyền đầu trực tiếp nứt ra khi nắm tay con con kia di chuyển là biết.
Hắc y nhân cả kinh, vội vàng cúi gập người xuống tránh né, cơ thể lộn nhào một vòng trên không trung sau đó hạ xuống mặt đất phía sau, đồng thời cùng lúc đó, một quyền của Diệp Mị Nhi cũng được phóng xuất hoàn toàn.
Chỉ thấy cuồng phong bạo vũ nổi lên, một kích của nàng không đánh trúng mục tiêu, khí kình khủng bố phóng ra phi thẳng về phía trước, trực tiếp đem không gian phụ cận chấn nát bấy, kình lực cuồng bạo xé rách đại địa, thổi bay toàn bộ mọi thứ trên đường đi kéo dài mấy ngàn mét, bất kể là cây cối, đá tảng đều bị khí kình xoắn thành mảnh vụn.
Diệp Mị Nhi quắc mắt nhìn hắc y nhân kia, từ trên không trung lao xuống giống như một viên đạn pháo, một chân giơ lên sau đó đạp xuống một cước.
Hắc y nhân kia còn chưa kịp ổn định thân hình, tâm thần còn đang rung động kịch liệt trước một đòn khủng bố vừa rồi, bên tai đã nghe thấy tiếng xé gió, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện khiến hắn không cần phải nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức nháy động thân hình, không gian pháp tắc thi triển, trong nháy mắt né sang một bên cách xa mấy chục mét.
“Ầm!!!!”
Nếu bàn về lực lượng thuần túy, Tử Phong ở cùng một cảnh giới với Diệp Mị Nhi nếu không vượt quá giới hạn của bản thân thì còn kém hơn không ít, một cước này của nàng đạp xuống liền chân chính diễn tả cái gọi là quyền chấn non sông cước đoạn sơn hà, chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, mặt đất dưới một cước của nàng rung chuyển như có động đất, đại địa dưới cự lực phá hoại trực tiếp tách ra thành hai mảnh tạo thành một cái khe kéo dài mấy chục dặm sâu không thấy đáy, đất đá cát bụi phóng lên tận trời cao khiến tất cả mọi thứ trở nên mù mịt không thể nhìn thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Mị Nhi công kích hai lần đều thất bại, cơn thịnh nộ trong lòng dâng cao đến cực điểm, đang định tiếp tục đuổi giết hắc y nhân trơn trượt như con cá trạch kia thì vô số phong nhận từ phía xa phá không mà tới, lấy chính cơ thể nàng làm mục tiêu mà chặt chém.
Những phong nhận mang theo lực lượng pháp tắc khủng bố có thể chém đoạn bất kỳ cường giả Thánh Quân nào đánh lên người nàng lại chỉ tạo ra mấy vết hằn không đáng kể, đến cả khiến nàng tóe ra chút máu tươi cũng không thể làm được.
Cơ mà vốn đang ở trong trạng thái cực độ nóng giận, những công kích đến từ đám hư ảnh ở xa kia khiến Diệp Mị Nhi mất hết toàn bộ sự kiểm soát.
“Aaaaaaahhhhhhhhhh!!!!”
Thét lên một tiếng vang vọng trời đất, huyết trì dưới chân Diệp Mị Nhi sôi lên ùng ục sau đó nhất loạt từ màu đỏ tươi tất cả biến thành một màu đen tuyền, đám chất lỏng sền sệt màu đen giống như dầu mỏ vươn lên người nàng, khiến cơ thể của Diệp Mị Nhi cũng chuyển thành một màu đen thuần túy, trên đầu nàng xuất hiện một cặp sừng dài vươn lên không trung hơi cong cong, ngũ quan trên mặt cũng trở nên rõ ràng không còn mờ ảo như trước nữa, đôi mắt lóe lên từng tia quang mang màu tím phá lệ nổi bật khi xung quanh chỉ tràn ngập một mảnh hắc ám.
Đám hư ảnh lúc này cũng đã đuổi tới nơi, chỉ là thay vì ba mươi hai hư ảnh như lúc trước, hiện tại số lượng của bọn chúng đã tăng lên đến xấp xỉ một trăm đạo hư ảnh, hơn nữa khí tức trên người bọn chúng cũng đã vượt qua ranh giới Thánh Quân võ giả, trực tiếp đặt nửa bước chân tiến vào Thiên Tôn chi cảnh, ẩn ẩn có thể cảm nhận được mộc chi pháp tắc cường đại bao quanh mỗi đạo hư ảnh.
Nếu là Thánh Quân cường giả thông thường, trông thấy số lượng và thực lực của đám hư ảnh này chắc sẽ sợ hãi tới mức tiểu ra quần, cơ mà Diệp Mị Nhi căn bản không biết đến hai chữ sợ hãi viết như thế nào, cả đời này của nàng kể từ lúc xuất sinh cho tới tận bây giờ chỉ cảm nhận qua tư vị táng đảm kinh hồn với chủ nhân Tử Phong của chính nàng mà thôi, những hư ảnh này? Không đáng để nhắc tới!
Huyết trì dưới chân Diệp Mị Nhi đột nhiên bành trướng sau đó lan rộng ra tứ phương tám hướng, từng tiếng ùng ục ùng ục trầm đục phát ra giống như huyết trì đen tuyền này đang sôi trào, chỉ thấy từ bên trong huyết trì, từng đầu Huyết Ma vươn người lên sau đó lao ra bên ngoài, trực tiếp nhắm tới những hư ảnh kia mà xông tới.
Thân là một Huyết Mị Ma Cơ, Diệp Mị Nhi chính là do vô số Huyết Ma cấp thấp dung hợp tinh hoa lại với nhau rồi sinh ra linh trí, triệu hồi Huyết Ma chính là kỹ năng cơ bản nhất mà nàng có thể sử dụng.
Những Huyết Ma này tuy chỉ là Huyết Ma cấp thấp dạng pháo hôi, nhưng thắng ở chỗ số lượng to lớn vô cùng, chỉ trong một cái nháy mắt, từ bên trong huyết trì trải rộng mấy ngàn mét vuông, đã có trên dưới bảy trăm đầu Huyết Ma được triệu hồi, thực lực dao động từ Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong cho đến Thánh Quân trung giai.
Đừng nói là Thánh Hoàng, Thánh Quân cường giả đối đầu với kẻ địch cấp bậc Bán Bộ Thiên Tôn chính là việc làm tự sát, hoàn toàn không phải là địch thủ, nhưng đám Huyết Ma này cũng chẳng để ý nhiều đến như vậy, nữ hoàng của bọn chúng đã ra lệnh công kích những hư ảnh kia, việc của bọn chúng chính là tuân theo mệnh lệnh đó một cách mù quáng.
Kết quả không cần phải nói cũng biết, mấy trăm đầu Huyết Ma xông tới tựa như lấy trứng chọi đá, căn bản còn chưa kịp rút ngắn khoảng cách đã bị pháp tắc chi lực đánh tan thành huyết vụ phiêu tán trong không khí, cũng chỉ những đầu Huyết Ma cường đại nhất mới có thể tiếp cận được mục tiêu, cơ mà bọn chúng căn bản chẳng làm gì được nhiều, tối đa là tung ra được vài đòn gãi ngứa rồi cũng liền nối gót theo đồng bạn.
Nhưng Huyết Ma ngoại trừ những đặc tính vốn có của bản thân, thứ lợi hại nhất của bọn chúng chính Tử Phong năm xưa đã từng được tự thân trải nghiệm - số lượng! Chỉ thấy Huyết Ma không ngừng xông ra từ bên trong huyết trì, thế chỗ cho những Huyết Ma đã bị đánh chết ban nãy, hơn nữa tốc độ sinh sôi của Huyết Ma vượt xa tốc độ bị trảm sát, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, số lượng Huyết Ma đã tăng lên tới vài ba ngàn, hơn nữa con số này vẫn tiếp tục kéo cao không ngừng.
Diệp Mị Nhi mặc kệ đám tiểu đệ của mình quần thảo với những hư ảnh kia, tạo ra Huyết Ma đối với nàng mà nói là chuyện quá mức đơn giản, thứ tổn hao duy nhất đó là huyết khi chi lực, nhưng thực sự mà nói thì cũng không hẳn là hao tổn, bởi vì Huyết Ma dù bị đánh chết, huyết khi chi lực của bọn chúng cũng được huyết trì thu thập sau đó tái sử dụng, căn bản không lãng phí bao nhiêu, đừng nói là mấy ngàn đầu Huyết Ma, nếu nàng xuất ra toàn lực, đại quân vài chục Huyết Ma nàng cũng có thể triệu tập ra mấy cái.
Mục tiêu của Diệp Mị Nhi lúc này chính là hắc y nhân, so với đám hư ảnh dai như đỉa kia, nàng càng muốn xử lí tên này hơn, tốt xấu gì thì những hư ảnh đó chỉ công kích một mình nàng, nhưng hắc y nhân này lại dám nhắm vào mấy người Lãnh Băng Băng mà hạ thủ.
Bọn họ chính là đối tượng mà chủ nhân yêu cầu nàng bảo vệ, nàng coi trọng mệnh lệnh của Tử Phong hơn chính bản thân mình mấy vạn lần, sống chết của mình nàng không mấy quan tâm, nhưng chủ nhân thì phải được đặt lên hàng đầu!
Hắc y nhân kia kinh hãi trước sức công phá khủng bố của Diệp Mị Nhi, cơ mà một màn kế tiếp khiến hắn giống như rơi vào trong hầm băng, con mẹ nó nữ nhân này rốt cuộc là thứ quái vật gì, ngoại hình không nói, nhưng thủ đoạn quái dị này là sao, đám ma vật thực lực khủng bố này từ đâu ra, hơn nữa số lượng lại nhiều đến mức rợn người, vô số câu hỏi bộc phát trong đầu khiến đại não của hắn trì trệ mất một hồi quên cả chạy trốn.
Cơ mà bản năng rất nhanh liền kéo hắn trở lại hiện thực, bởi vì Diệp Mị Nhi đã không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt hắn, cánh tay mảnh khảnh vươn ra trực tiếp nắm lấy đầu đối phương, sau đó vận sức ném mạnh một cái.
Hắc y nhân chỉ cảm thấy một luồng cự lực khủng khiếp không thể kháng cự nổi tràn ngập toàn bộ cơ thể mình, cả người hắn tựa như một con diều đứt dây mà bay tán loạn về phía sau, trên đường đi chặt gẫy không biết bao nhiêu là cổ thụ thân to như cột chống trời, lực va chạm khủng bố đến mức lấy nhục thể của một Thánh Quân sơ giai như hắn cũng cảm thấy một hồi lồng lộn trong bụng.
Không biết là văng đi bao xa, cho đến khi hắc y nhân dừng lại thì đã thấy cánh rừng rậm rạp giống như một miếng bánh lớn bị xẻ đôi, phóng tầm mắt ra có thể thông suốt nhìn thẳng một đường từ vị trí của hắn trước đó cho tới địa điểm hiện tại, trên đường đi tuyệt nhiên không có một vật thể gì chen vào giữa, hiển nhiên là đã bị chính thân hình của hắc y nhân nện thành cám bã.
Hắc y nhân đầu óc một trận quay cuồng, khí huyết trong người cuộn trào vô cùng khó chịu, cơ mà một chút thương thế này đối với hắn mà nói thì không đáng kể, rất nhanh liền có thể khôi phục.
Nhưng hắn không thể buông lỏng ngay được, bởi vì một thân ảnh từ trên không trung đang lao xuống chỗ hắn giống như thiên ưng triển sí, tốc độ khủng khiếp xuyên qua không gian phát ra từng tiếng rít gào chói tai, không khí dưới áp lực cực đại trở nên cuồng bạo, hóa thành từng đạo long quyển phong thổi bay mây mù trên bầu trời.
Danh Sách Chương: