"Thất giai Huyết Lân Giao Long, sao lại yếu thế nhỉ??" Tử Phong một quyền đấm bay đầu giao long dài gần hai mươi mét, cúi đầu lẩm bẩm.
Giống như là để phản hồi cho lời nói của hắn, đầu giao long từ dưới mặt nước bắn lên, cái miệng rộng đầy những chiếc răng sắc nhọn to bằng bàn tay há ra, muốn một ngụm cắn đứt nhân loại vừa mới xúc phạm nó.
Dù sao thì đường lui không còn, Tử Phong hắn cũng bất chấp đối phương là thất giai yêu thú, nhìn thấy đầu giao long công tới, hai nắm tay hắn nắm chặt lại thành quyền, thân hình trên không trung hóa thành một đạo quang mang màu vàng, giống như sao băng mà đánh tới đầu giao long.
Hơi nghiêng người né qua bên cạnh, tránh thoát được hàm răng sắc bén của giao long, Tử Phong thuận thế tung ra một cước vào đầu con giao long, trực tiếp đạp đầu nó xuống phía dưới, đúng lúc đó, cái đuôi của giao long giống như một chiếc roi phóng vút lên, ngay lập tức đập bay Tử Phong.
"Ầm!! Ầm!!"
Hai tiếng nổ lớn vang lên cùng với tiếng đất đá vỡ vụn, cái đầu khổng lồ của con giao long bị đạp cắm mạnh xuống mặt đất, cũng cùng lúc đó, thân hình Tử Phong cũng bị đuôi của nó hất văng lên vách hang, trực tiếp tạo thành một cái lỗ hình người nữa ở ngay bên cạnh cái lỗ lúc trước hắn mới tạo ra.
"Kréc!!!"
Đầu giao long từ dưới mặt đất ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rít gào chói tai, hai mắt huyết hồng, bàn chân to lớn vung lên, một đám nước từ bên dưới thủy đàm bắn lên, biến thành những viên thủy đạn nhắm thẳng về phía nhị nữ. Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên tuy chiến lực ở dưới Tử Phong, nhưng một thân kinh nghiệm vẫn còn đó, hai người phản ứng vô cùng nhanh, thân hình chớp động liền tránh né những thủy đạn đang lao tới.
Tuyết Phi Nhan thân bị trọng thương, dù đã được đan dược của Tử Phong kéo lại cái mạng từ dưới địa ngục, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chiến đấu, một thân chiến lực chỉ có thể phát huy được bốn thành, đối với thủy đạn do giao long thất giai bắn ra chỉ có thể cắn răng mà tránh né, vô cùng chật vật. Trong khi đó thì Diệu Yên khá là dễ dàng né được công kích của đối phương, thân ảnh nhỏ nhắn phiêu dật giống như một chiếc lá, những thủy đạn chết người đến cả vạt áo nàng cũng không thể đánh trúng.
Một viên thủy đạn to bằng nắm tay xé rách không gian bắn tới, nhắm đúng vào vị trí mà Tuyết Phi Nhan vừa mới né tránh, trong lúc nhất thời nàng không thể tiếp tục di chuyển được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy đạn bắn tới đầu mình. Thân là Thánh giả, Tuyết Phi Nhan đương nhiên cũng có một vài loại bảo vật giữ mạng, nhưng vấn đề chết người ở chỗ, những loại bảo vật đó phải dùng lực lượng của Thánh giai cường giả để sử dụng, trong trạng thái hiện tại của nàng thì dù có muốn dùng cũng lực bất tòng tâm.
Mắt thấy viên đạn sắp sửa bắn thủng đầu nàng, một bàn tay trần ngập lôi điện lực xuất hiện trước người nàng, trực tiếp chụp lấy viên đạn, nhanh chóng thiêu đốt nó thành một đoàn hơi nước. Tử Phong xuất hiện phía trước Tuyết Phi Nhan, hai tay vung lên tạo thành những cái bóng mờ, phá tan toàn bộ những thủy đạn đang bay tới.
Không dừng lại tại đó, Tử Phong dậm chân một cái, lực phản chấn phá nát mặt đất dưới chân, Chân dạng - Thuấn bộ được kích hoạt, thân hình hắn biến mất tại chỗ, một cái chớp mắt sau liền xuất hiện bên bờ thủy đàm, ngay bên cạnh đầu giao long đang điên cuồng bắn ra thủy đạn, hai nắm đấm nện vào nhau phát ra những tia lôi điện màu đen quỷ dị.
"Tử Lôi Nhất Kích - Chưởng Tâm Lôi!!"
Một cú móc ngược từ bên dưới lên, nắm đấm của Tử Phong chạm vào cơ thể đồ sộ của con giao long, vô số tia lôi điện đột ngột bùng nổ, chấn cho không gian phụ cận muốn vỡ nát, lớp lân giáp của Huyết Lân Giao Long bị thiêu hủy thành tro bụi, da thịt bên trong nổ ra thành một cái động lớn, vô số máu tươi cùng thịt vụn bắn lên không trung.
Huyết Lân Giao Long gầm lên một tiếng đau đớn, bàn chân như một mái chèo khổng lồ quạt sang bên cạnh, muốn nghiền chết Tử Phong trong một đòn, nhưng tốc độ của Tử Phong ở trong trạng thái Chân dạng - Thuấn bộ có thể so sánh với Thánh cấp cường giả nếu họ không sử dụng không gian pháp tắc, Huyết Lân Giao Long tuy là thất giai yêu thú nhưng lại là thủy hệ yêu thú, ở dưới nước nó cơ hồ vô địch nhưng hiện giờ lại là ở trên bờ, hành động của nó bị hạn chế không nhỏ. Chỉ thấy thân hình Tử Phong chớp động, thân hình hơi nhảy lên, một bàn tay vô cùng chuẩn xác chạm nhẹ vào chân đầu giao long, cả người mượn lực nhảy lên trên lưng Huyết Lân Giao Long, mười đầu ngón tay cong lại, những móng vuốt sắc bén có thể sánh ngang với Thiên giai Bảo khí xuyên thủng lớp lân gián cứng rắn, trực tiếp xé ra một mảng máu thịt thật lớn.
Máu tươi phun ra xối xả giống như thác, thấm đẫm cả người Tử Phong, Huyết Lân Giao Long bị thương, nó điên cuồng mà vặn vẹo cơ thể mình, muốn hất văng Tử Phong xuống khỏi lưng mình, thủy đàm liên tục dâng lên những ngọn sóng to lớn chấn động giống như có sóng thần. Diệu Yên thì cũng thôi đi, nàng chỉ đứng ngoài mà quan sát bởi biết rằng mình mà tham gia thì chỉ có làm vướng chân vướng tay, nhưng Tuyết Phi Nhan thì khác, nàng nhìn Tử Phong quần thảo với đầu thất giai Huyết Lân Giao Long không những không yếu thế, ngược lại lại đang áp đảo đối phương mà không khỏi trợn mắt há mồm.
Huyết Lân Giao Long giãy dụa một hồi, sau đó nó quyết định bỏ qua con mòi khó nhằn này, thân hình quay một cái liền lao thẳng xuống nước muốn bỏ chạy. Tử Phong tuy không rõ tại sao một thất giai yêu thú như nó lại không dùng đến không gian lực hay lĩnh vực, nhưng hắn thật sự không quan tâm, mắt thấy đầu giao long sắp sửa bỏ chạy, hắn gầm lên một tiếng: "Muốn chạy?? Đừng hòng!!!"
Chân hắn đạp lên lưng giao long, cả người lập tức phóng lên phía trước, hai cánh tay giang ra ôm lấy cần cổ dài của nó, móng vuốt sắc nhọn cắm thật sâu vào trong cổ họng, hai cánh vỗ mạnh, Tử Phong cứ như vậy mà nâng cả người con giao long lên không trung, không cho nó quay trở lại trong thủy đàm. Lấy sức lực trời sinh của Huyết Lân Giao Long, muốn dứt ra khỏi kiềm chế của Tử Phong không quá khó khăn, nhưng nếu nó làm vậy, móng vuốt của Tử Phong sẽ ngay lập tức xé rách cổ họng của nó, kể cả với sinh mệnh lực cường hãn của yêu thú thì nó cũng có thể mất mạng nếu bị thương nặng như vậy.
Đầu giao long lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, chạy cũng không được mà đánh cũng không xong, chỉ là Tử Phong sao lại cũng không như vậy, hắn ngoại trừ có thể kiềm chế đối phương ra cũng không thể làm ra công kích thực tế nào được cả, hơn nữa, ở đây còn có một người lạ đó là Tuyết Phi Nhan, hắn dù có muốn triệu hồi nốt bốn cánh tay còn lại cũng phải cân nhắc, đạt tới tầng thứ như nàng thì rất có thể sẽ phát hiện ra thân phận Thiên Ma của hắn, lúc đó thì hỏng bét.
Đúng lúc này, Huyết Lân Giao Long há miệng gầm rú một cái, sau đó từ trong cái miệng lớn như chậu máu của nó phun ra một luồng huyết vụ, huyết vụ được phun ra nhanh chóng tràn ngập trong không khí, đem không gian của hang lấp đầy bởi huyết vụ. Tử Phong hơi bị bất ngờ, không tự chủ được theo thói quen hít vào một chút huyết vụ, đầu óc hắn ngay lập tức trở nên choáng váng, chân tay trở nên yếu đuối vô lực, đầu giao long nhân cơ hội liền giãy thoát khỏi kiềm chế của Tử Phong, giống như cá trạch mà lao xuống thủy đàm, xong nháy mắt liền mất dạng.
Tử Phong từ trên không trung hạ xuống mặt đất, vội vàng nín thở bế khí, miệng quát: "Đừng hít huyết vụ vào, có độc!!" cơ mà vừa mới nói xong thì cảm giác choáng váng lại càng trở nên mãnh liệt, không ngờ những tia huyết vụ này lại có thể thâm nhập qua da thịt, tiến vào trong máu của hắn. Hơn nữa không hiểu sao, cơ thể vốn bách độc bất xâm của hắn gặp phải huyết vụ lại không hề có chút lực phòng ngự nào. Hắn quay sang nhìn thì thấy Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên đang ngồi trên mặt đất, toàn thân bủn rủn không có lực lượng, hiển nhiên là đã bị huyết vụ đầu độc.
"Chết tiệt, rốt cuộc đây là loại độc gì vậy?!!" Tử Phong chửi thề.
Trong thoáng chốc, cảm giác vô lực biến mất, đúng lúc Tử Phong đang không rõ chuyện gì xảy ra thì một cảm giác khô nóng đến cùng cực xuất hiện, một cỗ tà hỏa dâng lên trong lòng hắn, không ngừng thiêu đốt lấy lí trí của hắn, đòi hỏi một sự phát tiết. Sắc mặt Tử Phong chợt trắng bệch, hắn đã biết được cái thứ huyết vụ mình vừa hít phải là gì rồi. Xà tính vốn dâm, câu này cũng được áp dụng đối với những chủng tộc giống như giao long hay là long tộc chính thống, đám huyết vụ vừa rồi chính là bổn nguyên huyết dịch của Huyết Lân Giao Long, là một loại siêu cấp thôi tình dược không có thuốc chữa.
Máu của Tử Phong là một loại độc tố khủng khiếp có thể giết người chỉ bằng một giọt, bất kì chất độc nào tiến vào người đều sẽ bị dòng máu độc của hắn trung hòa, nhưng tinh huyết của Huyết Lân Giao Long căn bản không phải là độc, nó chỉ có tác dụng kích thích ham muốn của người bị dính phải, so sánh ra thì nó còn có thể được coi như là thuốc bổ đối với nam nhân. Chỉ là Tử Phong hắn chưa bao giờ cần đến những cái thứ dược vật như thế này, và cũng không bao giờ muốn dính phải nó trong trường hợp hiện tại.
Dính phải tinh huyết của Huyết Lân Giao Long, nếu không âm dương giao hợp thì chắc chắn sẽ bị nghẹn tới mức sụp đổ tinh thần mà chết, kể cả Tử Phong bản thân có được kĩ năng Tái sinh siêu tốc cũng phải bó tay khi mà tinh thần sụp đổ, hơn nữa ở đây chỉ có Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan là nữ nhân, hắn cũng mất đi liên kết với lôi phân thân, không thể nào hoán đổi vị trí để tìm đến Hồ Phi Nguyệt "chữa cháy" được, vả lại Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan cũng bị trúng dâm độc, muốn giải được thì chỉ có thể.....
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi có xúc động muốn chửi thề, cái con dâm long kia làm trò gì không làm lại phun ra một đống lớn xuân dược, làm hại hắn hiện giờ không biết phải làm sao cho phải.
"Đúng rồi, cửa hàng hối đoái!!" Tử Phong chợt nhớ ra số lượng đan dược khác nhau trong cửa hàng lên tới một con số thiên văn, nhất định sẽ có một loại đan dược nào đó giải được hiệu ứng thôi tình chết tiệt này chứ. Nhanh chóng lướt qua vô số đan dược trong cửa hàng, Tử Phong liền dùng điểm tích lũy hối đoái ra một nắm đan dược, sau đó bất kể mà nuốt hết vào bụng, Dược lực nhanh chóng được cơ thể hắn hấp thú, thoáng chốc liền khiến đầu óc hắn thanh tỉnh hơn không ít, nhưng cũng chỉ kéo dài khoảng trên dưới mười giây, đám đan dược bát giai, cửu giai liền mất đi tác dụng, dục hỏa trong lòng hắn lại càng thiêu đốt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Chúng ta...bị trúng phải...dâm độc..." Tuyết Phi Nhan khuôn mặt tuyệt mĩ đỏ ửng, vô cùng khó khăn mà nói, miệng không ngừng thở dốc.
Diệu Yên nằm vật ra đất, ngực phập phồng thở từng hơi khó nhọc, hai má đỏ hồng lên vô cùng xinh đẹp, đôi mắt ướt át long lanh nhìn Tử Phong mà không nói gì. Tử Phong không nói gì, hắn là người hít vào nhiều huyết vụ nhất, cũng là người trúng độc nặng nhất, hơn nữa loại xuân dược này dựa vào ham muốn của mỗi người mà kích phát, bản thân hắn tuy rằng bình thường không háo sắc nhưng vẫn là nam nhân, ham muốn thì vẫn có, chỉ là hắn ý chí kiên định, không bao giờ để bản thân trầm mê vào nữ sắc, cơ mà chính vì thế nên ham muốn tích lũy theo ngày tháng, đến bây giờ dưới tác dụng của máu huyết giao long, ham muốn của hắn bộc phát ra so với nhị nữ còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Chiến giáp hoàng kim được giải trừ, Tử Phong một chân quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt đến bật cả máu, hàm răng nghiến lại phát ra từng tiếng kèn kẹt, gân xanh nổi rõ lên trên trán của hắn, cho thấy hắn đang phải chịu sự thống khổ to lớn tới mức nào. Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên dưới tác dụng của dâm độc, hai người thần trí nhanh chóng trở nên mơ hồ, không tự chủ được mà nhích tới gần Tử Phong, tham lam mà hít lấy khí tức nam tử của hắn.
"Đừng tới đây!!" Tử Phong vận sức quát lớn một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia Đế Uy khiến nhị nữ thanh tỉnh một chút. Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên khôi phục một chút thanh tỉnh, chỉ để thấy Tử Phong đang quỳ dưới đất, cơ thể căng cứng thống khổ, tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên cùng những giọt mồ hôi to như hat đậu không ngừng rơi xuống từ người hắn.
Diệu Yên nhìn Tử Phong đang phải tự mình chịu đựng dâm độc hành hạ, trong mắt nàng ánh lên một tia sáng kiên định, dường như trong nháy mắt nàng đã làm ra quyết định, chỉ thấy nàng cố gắng chống cơ thể vô lực của mình dậy, sau đó tiến tới bên cạnh Tử Phong, hai cánh tay mở ra ôm lấy hắn, miệng kề sát tai hắn mà phả ra hơi thở nóng rực: "Tử Phong, đừng cố chịu đựng nữa, yêu thiếp đi...."
Ngửi thấy mùi hương xử nữ, sau đó lại nghe thấy những lời của Diệu Yên, phòng tuyến tinh thần của Tử Phong trong nháy mắt liền sụp đổ, hắn gầm nhẹ một tiếng, sau đó trở mình ôm lấy Diệu Yên mà đè xuống đất, hai bàn tay vung lên liền xé tan quần áo trên người nàng, một bàn tay giơ lên liền nắm lấy bộ ngực chưa phát dục hoàn toàn của nàng. Diệu Yên rên lên một tiếng nhỏ giống như mèo kêu, gương mặt vốn đã hồng nay lại càng ửng đỏ lên trông vô cùng kiều diễm, đôi mắt long lanh ngập nước của nàng nhìn Tử Phong, trong ánh mắt có một chút bất đắc dĩ cùng một tia vui sướng nhàn nhạt, nàng nhẹ giọng nói: "Xin hãy nhẹ nhàng với thiếp..."
Một câu nói đơn giản nhưng có tác dụng còn hơn cả cái đống huyết vụ đầu giao long vừa phun ra, máu nóng trong người Tử Phong sôi trào lên như dung nham, quần áo trên người hắn liền bị chấn nát thành một đám vải vụn, hạ thân cứng như sắt thép lộ ra, động thân một cái liền tiến vào bên trong cơ thể Diệu Yên, một đóa hoa mai đỏ tươi vương trên nền đất lạnh giá.
Diệu Yên cảm nhận nỗi đau đớn như xé rách da thịt, một dòng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt nàng, dù trong cuộc đời nàng đã xảy ra nhiều thứ, nhưng nàng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ thất thân tại một nơi như thế này, chỉ là nếu là với hắn, thì có lẽ cũng không sao cả... Rất nhanh những dòng suy nghĩ mông lung trong đầu Diệu Yên liền biến mất, thay thế vào đó là cảm giác bồng bềnh khó tả chiếm hữu toàn bộ cơ thể. Dưới trùng kích mãnh liệt của Tử Phong, nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, bập bềnh lên xuống không rõ đích đến. Hai tay hai chân nàng không tự chủ được mà ôm chặt lấy cơ thể cường tráng của Tử Phong giống như bạch tuộc, miệng không ngừng rên rỉ nhè nhẹ như một con mèo nhỏ.
Tuyết Phi Nhan nhìn vào cảnh xuân cung sống động trước mắt mà gương mặt không khỏi đỏ rực như chảy ra máu, nhưng mà nàng không nhắm mắt lại, ngược lại lại vô cùng hiếu kì mà quan sát, càng ngày cơ thể nàng càng trở nên nóng bỏng, dục hỏa đè nén khiến nàng khó mà chịu đựng được. Một tiếng thét dài vang lên, Diệu Yên vô lực mà nằm trên mặt đất, gương mặt xuân sắc đỏ ửng vô cùng đẹp, cơ thể nhỏ nhắn run lên nhè nhẹ sau cơn cao trào đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Tử Phong lúc này dục hỏa cũng đã giảm bớt, độc tố tuy chưa bị loại bỏ nhưng thần trí hắn đã thanh tỉnh ít nhiều, hắn nguyên bản không muốn phát sinh quan hệ với Tuyết Phi Nhan nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hắn không phải là người dài dòng, rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Nhìn Diệu Yên thỏa mãn vô cùng nằm trên mặt đất, Tuyết Phi Nhan không khỏi rùng mình một cái, trong lòng nảy ra ý muốn thối lui, chỉ là nàng còn chưa kịp làm ra hành động, một bàn tay hữu lực đã nắm lấy vai nàng, sai đó kéo nàng vào trong ôm ấp. Mũi ngửi thấy khí tức nam tử mãnh liệt, Tuyết Phi Nhan nãy giờ dục hỏa thiêu thân, trong nháy mắt tâm thần liền mê đi, mặc cho Tử Phong làm gì thì làm. Rất nhanh quần áo vốn dĩ chẳng có nhiều trên người nàng bị lột sạch, để lộ ra một cơ thể thành thục hấp dẫn tới cực điểm, bầu ngực căng tròn phập phồng theo nhịp thở, vòng eo thon nhỏ nhắn đối lập với kiều đồn đầy đặn vô cùng kích thích nhãn quang, đôi chân dài thẳng tắp với cặp đùi đàn hồi vô cùng, làn da trắng nõn giống như họ của nàng, những bông tuyết mùa đông.
Bàn tay thô ráp của Tử Phong chạm vào cặp đùi tuyệt đẹp của Tuyết Phi Nhan khiến nàng không khỏi rùng mình, một tiếng rên vũ mị tới cực điểm thoát ra từ miệng của nàng, chỉ là ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của nàng liền bị một cặp môi phong bế, một đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng nàng, trực tiếp bắt lấy lưỡi nàng làm tù binh. Một bàn tay còn lại trèo lên ngọc nữ phong của nàng mà nhào nặn, bị công kích cả ba vị trí nhạy cảm khiến cơ thể Tuyết Phi Nhan căng cứng, kích thích khiến nàng không thể phản kháng mà chỉ có thể vặn vẹo thân hình tuyệt mĩ giống như rắn nước trong lòng Tử Phong.
Cảm thấy đã đủ, Tử Phong liền động thân, tiến vào trong cơ thể của Tuyết Phi Nhan, lại thêm một đóa hoa đỏ tươi xuất hiện trên mặt đất, cả hang động trong thoáng chốc liền tràn ngập những tiếng rên kiều mị, tiếng thở dốc cùng những âm thanh khó tả, tất cả hợp lại tạo thành một bản nhạc xuân sắc khôn cùng.
- -----------------
P/s: Vừa ý chưa các con giời ~.~