Nhìn thanh đoản kiếm trong tay, Tử Phong không khỏi cảm khái, đúng thật là nhà có điều kiện, thấy hắn vừa đòi hỏi một cái là Lâm Tử Hàm tiện tay ném luôn cho hắn một kiện Bảo khí mà còn không chớp mắt lấy một cái. Đây là một thanh đoản kiếm vô danh, cấp bậc Huyền giai hạ phẩm Bảo khí, thân kiếm dài cỡ 70cm, khá là dài so với một thanh đoản kiếm, toàn thân đen nhánh, nghe nói là được rèn ra bởi Ám Kim, một thứ kim loại quý hiếm có độ tương thích vô cùng tốt với võ giả Ám thuộc tính. Lâm Tử Hàm làm sao biết được hắn là võ giả Ám thuộc tính, cái này có trời biết, cũng có thể là Lâm Nguyệt Đồng đã nhận ra rồi kể lại, dù gì thì hắn cũng đã ra tay chiến đấu trước mặt nàng vài lần, chỉ cần chú ý một chút là dễ dàng nhận ra tính chất linh lực của hắn ngay. Thanh đoản kiếm này là Bảo khí, lẽ đương nhiên là nó có sở hữu năng lực, năng lực của nó chỉ có một, đó là khi sử dụng nó để tấn công, sẽ có một cơ hội nhỏ để xuyên qua được phòng ngự của đối phương, nhưng cũng chỉ có hạn.
Nghĩ lại thì thanh đoản kiếm này đến cả Lâm Tử Hàm cũng không biết tên gọi của nó, đoán chừng là nàng nhặt hay đoạt được từ đâu đó, tiện đây thì mới đưa cho hắn, bảo sao nàng không có chút gì gọi là tiếc nuối cả. Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, Tử Phong hắn cũng đã có thêm một kiện Bảo khí, nâng số Bảo khí hắn đang sở hữu lên ba kiện. Thứ nhất là một bộ quyền sáo Hoàng giai hạ phẩm mà hắn đoạt được từ trang chủ Tuyết Sơn Trang, nhưng chẳng bao giờ dùng bởi so sánh ra thì nó còn tệ hơn cả lớp giáp cốt của hắn, hơn nữa lại chỉ có hai cái, không thể nào đủ cho cả sáu cánh tay của hắn được, cái thứ này quá nửa là về sau hắn sẽ vứt đi. Thứ hai là thanh đoản kiếm vô danh này, Huyền giai hạ phẩm nhưng nếu sử dụng tốt thì cũng không tệ.
Cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, Phá Lôi Thương, Địa giai trung phẩm Bảo khí, uy lực tuyệt đối cường hãn, sở hữu tận hai kĩ năng công kích khủng bố, hiện tại có thể coi như là vũ khí chính của hắn.
- Phá Lôi Thương (Địa giai trung phẩm Bảo khí): tạo ra từ 47 loại nguyên liệu khác nhau, cực kì hữu dụng đối với Lôi thuộc tính võ giả, năng lực công kích siêu cường, khả năng phòng thủ trung bình.
Chấn Thiên Lôi Đình (chủ động): Hội tụ linh lực, phóng ra sấm sét hủy diệt địch nhân (đơn mục tiêu).
Diệt Thiên Lôi Kiếp (chủ động): Triệu tập thiên địa uy năng, tạo thành kiếp lôi hủy diệt vạn vật (quần thể).
Hai kĩ năng, tên nghe rất kêu, uy năng thì hắn mới chỉ kiến thức qua Chấn Thiên Lôi Đình, còn kĩ năng kia đoán chừng cũng không đến nỗi nào, dù gì thì đây cũng là Địa giai trung phẩm Bảo khí, không thể coi thường được.
Nhắc tới mấy kiện Bảo khí, Tử Phong chợt nhớ ra nhiệm vụ bảo vệ Lâm Nguyệt Đồng tiến vào di tích đã hoàn thành nhưng không hề thấy hệ thống thông báo gì cả, đúng lúc hắn định hỏi thì tiếng Tiểu Linh liền vang lên:
"Nhiệm vụ đó đã hoàn thành lâu rồi, hệ thống đã thông báo cho công tử từ đêm qua, cơ mà lúc đó ngài còn đang bận phong lưu khoái hoạt, nào có để ý tới cái gì nữa a."
Nghe giọng nói của Tiểu Linh có chút mùi giấm chua, Tử Phong chợt cười khổ, xác thực là đêm hôm qua hắn chẳng để tâm tới bất kì thứ gì khác, mị lực của Hồ Phi Nguyệt quá lớn, họa chăng may ra trời sập xuống thì hắn còn biết, chứ còn dăm ba cái thông báo từ hệ thống thì chưa đủ để khiến hắn tỉnh táo.
“Vậy phần thưởng của ta là gì??” biết là không nên nói thêm gì về đêm qua, Tử Phong liền đánh trống lảng.
“Một Địa giai hạ phẩm công pháp tùy chọn, một viên xuân dược giúp bổ thận tráng dương.....”
“Dừng dừng, cái gì mà xuân dược bổ thận tráng dương, ngươi nghĩ ta cần à, không đúng, đó không phải là ý ta. Ý ta là phần thưởng của ta có một viên đan dược đúng không, rốt cuộc nó là gì?”
“Thì ta vừa nói đó công tử không nghe thấy à, một viên xuân dược bổ thận tráng dương.”
Thấy Tử Phong câm nín không nói được câu gì, Tiểu Linh liền phá lên cười khanh khách: “Ha ha ha, đùa công tử chút thôi, thực ra không có đan dược nào đâu, chỉ là một giọt chất lỏng mà đối với người khác thì vô dụng, nhưng đối với công tử thì vô cùng hữu dụng, thậm chí so với Thiên giai Vũ kĩ còn muốn bá đạo hơn."
"Vậy nó là cái gì, nhanh nói đi!!" Tử Phong thúc giục.
"Một giọt tổ huyết Thiên Ma!!" Tiểu Linh trầm giọng nói.
Đang bước đi, Tử Phong liền ngay lập tức cắm đầu xuống đất, thậm chí còn không thèm đứng dậy, hắn đang sốc. Con bà nó Tổ huyết Thiên Ma, bốn từ này có ý nghĩa ra sao, không cần Tiểu Linh phải giải thích cũng có thể hiểu. Đối với một chủng tộc phụ thuộc vào huyết mạch, huyết mạch bản thân càng gần với tổ tiên thì càng cường đại, Thiên Ma nhất tộc cũng không ngoại lệ. Tử Phong biết rất rõ điều này, bản thân hắn cũng đã trải qua vài lần tiến hóa huyết mạch, về bản chất cũng chính là biến huyết mạch của mình càng đến gần hơn với huyết mạch tổ tiên mà thôi.
Một giọt Tổ huyết Thiên Ma, Tử Phong hắn không rõ sẽ mang lại cho mình bao nhiêu lợi ích, nhưng chắc chắn là sẽ không kém, ít nhất có thể nâng đẳng cấp huyết mạch của hắn thêm một cấp bậc, nghĩ đến những lợi ích to lớn của mỗi lần tiến hóa huyết mạch, trong lòng hắn không khỏi nóng lên.
"Tử Phong ca ca, sao ca lại nằm dưới đất thế này??" Còn đang nghĩ ngợi lung tung, Tử Phong chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc của một tiểu la lỵ vang lên bên tai.
"Ngưng Tuyết đấy à, muội làm gì ở đây thế??" Tử Phong lúc này mới chợt nhớ ra, ngày hôm qua khi trở về cứ quấn quýt với Hồ Phi Nguyệt mà trực tiếp quên đi sự tồn tại của Diệp Ngưng Tuyết, đến tận bây giờ hắn mới nhớ, xem ra mị lực của Hồ Phi Nguyệt tuyệt đối là không tầm thường, đích thực là hồ ly tinh dụ người mà.
"Câu này muội phải hỏi ca ca mới đúng, sao ca lại nằm sấp trên mặt đất thế này, bộ ca bị thương trong di tích à??" Diệp Ngưng Tuyết cười hỏi.
Tử Phong ngồi dậy, lúc này hắn mới có dịp quan sát kĩ Diệp Ngưng Tuyết, chỉ thấy nàng đang mặc trang phục của đệ tử Lăng Hư Cung, tay ôm them một chồng sáu bảy cuốn thư tịch gì đó, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt tinh xảo hơi ửng hồng, đang vô cùng vui vẻ nhìn hắn. Cảm nhận tâm tình vui vẻ của tiểu nha đầu, Tử Phong cười cười, giơ tay lên xoa đầu nàng, miệng nói: "Muội nói gì vậy, ca sao có thể bị thương được. Muội đang làm gì thế??"
Diệp Ngưng Tuyết xem ra rất hưởng thụ cử chỉ thân cận của Tử Phong, chỉ thấy nàng lim dim mắt, lơ đãng nói: "Mấy ngày ca ca tiến vào di tích, Lâm trưởng lão đối xử với muội rất tốt, không chỉ cho phép muội tự do tiến vào Tàng Thư Các, còn trực tiếp nhận muội làm đệ tử, mấy ngày nay muội đều ở chỗ của sư phụ để tu luyện a."
"Ngưng Tuyết vốn trước kia là một đỉnh lô, thiên phú hiển nhiên là không tồi, xem ra giáo quan vì muốn giữ chặt lấy ta ở Lăng Hư Cung mà bỏ ra không ít công sức." Tử Phong thầm nghĩ, nhưng mà đối với việc này thì hắn cũng vui mừng thay cho Diệp Ngưng Tuyết, ít nhất thì có một sư phụ học rộng hiểu nhiều như Lâm Tử Hàm vẫn tốt hơn là để cho hắn hay Hồ Phi Nguyệt chỉ dạy cho nàng. Hồ Phi Nguyệt là yêu thú, chưa chắc đã có hiểu biết được nhiều về tu luyện của nhân loại, bản thân hắn thì đích thị là một con gà mờ chính thống, tu vi cao cũng là nhờ hệ thống cả.
Hai người nói chuyện một lát, sau đó mới cùng nhau trở về phòng.
Thư phòng của Lâm Tử Hàm, lúc này nàng đang ngồi trên ghế, đối diện với nàng là Phán quan số 7, Lăng Phong, người ngày hôm qua đã giao thủ với Tử Phong.
"Ngươi thấy hắn ta như thế nào??" Lâm Tử Hàm hỏi.
"Vương cấp thất phẩm, chiến lực rất mạnh, trong Vương cấp không có đối thủ, kể cả đệ nhát thiên tài ở tổng bộ cũng không thể so sánh, không rõ toàn lực ra tay thì ra sao, ước tính có thực lực của hắn cỡ Tôn cấp nhất phẩm đỉnh." Lăng Phong không cảm xúc nói.
"Hôm qua ngươi đã đánh nhau với hắn đúng không?"
"Không, đúng hơn là hắn ra tay tấn công thuộc hạ, thuộc hạ không hề đánh trả."
"Liệu có thể cho hắn làm Phán quan được không, ta không muốn thân phận của hắn chỉ dừng ở mức Ám Vệ."
"Không thể, thực lực của hắn chưa đủ để làm Phán quan, hơn nữa hắn cũng không có công lao hay thành tích gì thật sự to lớn." Lăng Phong lắc đầu.
"Vậy nếu hắn hoàn thành được nhiệm vụ của ta thì sao??"
"Vẫn không đủ điều kiện để làm Phán quan!!" Lăng Phong thẳng thừng nói, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Tử Hàm, hắn lại hắng giọng: "Nhưng có thể để hắn gia nhập Ám Dạ được mà, nếu hắn có thiên phú sát thủ thì gia nhập Ám Dạ vẫn tốt hơn nhiều so với làm Phán quan."
"Phải rồi, sao ta lại không nghĩ tới điều đó nhỉ, tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Việc ở đây cũng xong rồi, chúng ta nhanh chóng thu xếp rồi trở về tổng bộ đi." Lâm Tử Hàm ra lệnh.
"Tuân lệnh!!" Lăng Phong hơi cúi người một cái, sau đó quay người bỏ đi, cũng không ai để ý rằng lúc quay người đi, hắn giơ cánh tay của mình lên, nhìn vào vết cháy sém nơi đỡ đòn của Tử Phong ngày hôm qua, kì lạ ở chỗ vết thương, da thịt của hắn lại có dấu hiệu như bị ăn mòn chứ không phải chỉ bị cháy không thôi. Khuôn mặt không cảm xúc của Lăng Phong chợt động, hắn nở một nụ cười mỉm, miệng lẩm bẩm: "Lôi điện nhưng lại mang theo tính ăn mòn hủ thực à, thú vị lắm!! Xem ra Ám Dạ sắp sửa có thêm một nhân tài rồi!!"
Trong khi đó, Tử Phong vẫn còn đang cười đùa với Hồ Phi Nguyệt và Diệp Ngưng Tuyết, không hề biết rằng bản thân mình không những nhúng tay vào vũng nước đục này, mà hắn đã trở thành tâm điểm của nó rồi.