Ta chỉ là một con người nhỏ bé giữa 30 tỉ người, ta mạnh hơn rất nhiều người, nhưng lại yếu hơn rất nhiều người khác.
Học tập tới bao giờ cho đủ, luyện tập tới bao giờ là cùng, mạnh mẽ tới khi nào mới được?
Nếu ngươi mải theo đuổi những mục đích mông lung, rốt cuộc ngươi sẽ lạc lối, hoặc gục ngã giữa đường.
Thay vì đặt câu hỏi, đến bao giờ mới mạnh mẽ, đến bao giờ mới giỏi giang, ngươi nên đặt câu hỏi, làm thế nào để hạnh phúc.
Hạnh phúc, nghe thật đơn giản với rất nhiều người, lại là sự xa xỉ đối với rất nhiều người khác.
Như thường lệ, Trần Thiên Anh lại chạy bộ mỗi buổi sáng.
Đã từ lâu hắn luôn duy trì những thói quen đều đặn. Vừa chạy, hắn lại vừa suy nghĩ.
Đối với hắn, hạnh phúc là gì? Có một cuộc sống đầy đủ, có thể chăm sóc cho những người thân yêu, và có được một công việc để cống hiến hết mình. Một công việc thật sự, và lương thiện.
Hắn không quan tâm lắm tới tri thức, tới trình độ, tới những cảnh giới cao xa, nhưng thật nực cười, giờ hắn lại đang nhắm tới những điều đó.
Nếu không có trình độ, liệu có ai tuyển dụng hắn vào làm? Làm sao hắn có thể kiếm được thu nhập, để nuôi sống bản thân mình, và chăm lo cho người khác? Hắn đã sống trong cảnh nghèo túng quá lâu và chịu quá đủ sự khinh miệt từ người chú giàu có, để hiểu sự nhục nhã của cái nghèo.
Nhưng, nếu không được nhận vào một Đại học danh giá, hắn lấy đâu ra trình độ cao siêu để mà đi xin việc? Và nếu không có học bổng, hắn lấy đâu ra tiền để trang trải học phí?
Muốn có tiền, thật nhiều tiền, khi chưa có bằng cấp, thì chỉ có một. Đó là đi làm những việc mờ ám, ví dụ như, làm sát thủ.
Hàng loạt hệ luỵ, được suy nghĩ thấu đáo bởi Trần Thiên Anh. Khi hắn đưa ra quyết định trên, hắn mới 15 tuổi.
15 tuổi, cái tuổi mà không nói đâu xa, kì phùng địch thủ của hắn ở trường, Lý Thanh Long, còn đang mải ăn uống và chơi bời, hắn đã đưa ra một quyết định khủng khiếp tới vậy. Một tuổi thơ như thế nào mới có thể ép một đứa trẻ lớn nhanh như thế? Nếu là Phan Thành, người chứng kiến Trần Thiên Anh từ ngày đó tới bây giờ, hắn sẽ hiểu được phần nào.
Đòn roi, chửi mắng, kì vọng, áp đặt, hận thù, nhục nhã, đau đớn, cay đắng, tủi hổ... Một đứa trẻ với một tuổi thơ như vậy, lựa chọn trở thành sát thủ, cũng không có gì quá đáng kinh ngạc. Ít ra, trở thành một sát thủ, thay vì trở thành một tên nghiện hút đầu đường xó chợ, đã cho thấy một tham vọng của đứa nhóc này.
15 tuổi, trải qua bao nhiêu đợt huấn luyện tàn khốc, cuối cùng trở thành một thành viên của Hắc Long, đến cả Phan Thành cũng vô cùng kinh ngạc.
Một thằng bé nghèo và vô tư ngày đó, dần dần đã chứng kiến qua bao nhiêu điều, đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm.
Từ những học vị Cử nhân, Thạc sĩ, rồi Tiến sĩ, hắn đều đã đối mặt qua.
Và không biết do may mắn, hay là số mệnh, hắn vẫn còn sống sót.
Thế giới này, vô cùng tàn khốc.
Hắn bước vào bóng đêm của Hải Thành, vì khao khát tìm được hạnh phúc. Nhưng hoá ra hắn đã nhầm.
Trong bóng đêm này, chỉ có lũ nghiện hút, lũ vô gia cư, lũ xã hội đen, lũ sát thủ, lũ đột biến, lũ người thú, lũ quái vật. Trong bóng đêm này, không hề có hạnh phúc.
Hạnh phúc mà hắn có thể nhớ tới, là tuổi thơ vui vẻ với mẹ, và những lần chơi đùa cùng Linh.
Trên thế giới này, chỉ có 2 người đó thật sự quan tâm tới hắn.
Vượt qua kì tuyển chọn của Hắc Long, khả năng vận động của hắn đã vượt xa đám bạn cùng lứa. Cũng từ đó, mà một “thiên tài” Trần Thiên Anh ra đời, nổi tiếng khắp cả trường Kình Ngư.
Lúc ấy, từ một đứa học sinh bình thường, mờ nhạt, hắn bỗng nhiên được bao nhiêu nữ sinh ái mộ.
Hắn chợt hiểu ra rằng, bọn họ ái mộ mình, chỉ vì ánh hào quang giả dối.
Hắn chợt nhận ra, hào quang, có rất nhiều loại. Ngoại hình, tiền bạc, quyền lực, địa vị, sức mạnh... Và rất nhiều người, dùng cả đời mình để tìm kiếm những ánh hào quang.
Trần Thiên Anh năm 17 tuổi, đã nhận ra, hào quang, chỉ là thứ ngoài thân, không liên quan tới con người thật của hắn.
Con người thật của hắn, vẫn luôn được giấu thật sâu sau nhiều lớp vỏ bọc, là một đứa trẻ nghèo đói, suốt ngày bị đánh đập, và nhận những ánh nhìn dửng dưng lạnh lùng của họ hàng. Và chỉ có 2 người phụ nữ chấp nhận cái bản ngã ấy.
Đó cũng là lý do, hắn không thể chấp nhận tình cảm của Lê Huyền Vân.
Thứ mà cô ta yêu, đâu phải là hắn, chỉ là thứ ảo tưởng mà cô ta tự vẽ nên về hắn. Thứ ảo tưởng ấy, hướng cô ta tới những nhận định sai lệch về một con người. Một cơn điên mà người ta vẫn gọi là tình yêu.
Nếu chỉ như vậy, hắn đã không xuống tay với cô ta.
Tất cả bởi vì, người phụ nữ ngu ngốc ấy đã nhắc tới Trần Phương Linh.
Bởi vì, cô ta đe doạ sẽ nói cho Linh biết, một bộ mặt đen tối mà hắn đã giấu giếm bấy lâu nay.
Con bé không thể biết về bộ mặt đáng kinh tởm ấy của hắn. Bộ mặt của một sát thủ.
Bộ mặt ấy, không phải là con người thật sự của hắn. Khi hắn kết thúc công việc khốn kiếp này, và đưa Linh tới một vùng đất mới để sinh sống, hắn sẽ trở về với con người lương thiện của mình, sẽ vùi thứ quá khứ bẩn thỉu ấy xuống sâu trong kí ức.
Vì bảo vệ điều đó, bảo vệ niềm tin của Trần Phương Linh, hay đúng hơn, là bảo vệ thứ ảo tưởng của con bé về hắn, hắn chấp nhận vượt quá giới hạn. Hắn chấp nhận không còn đường lùi.
Hắn đã giết chết cô Vân.
Đáng lẽ, mọi thứ đều rất hợp lý. Hắn cảm thấy, mình đã hành động đúng đắn. Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng hối hận.
Nhưng vì sao, ảo giác về cô ta, vẫn xuất hiện, vẫn ám ảnh hắn?
Vì sao?
Một người phụ nữ mong muốn một thứ hạnh phúc tưởng tượng với hắn, không phải lần đầu tiên. Nếu cô ta tỉnh táo hơn, và khôn ngoan hơn, cô ta đã đi tìm Trần Đình Kiên, đã chấp nhận thứ tình cảm chất phác ấy, và bớt ảo tưởng về một soái ca hoàn mỹ. Chính ảo tưởng ấy đã giết chết cô ta, chứ không phải hắn.
Nhưng, đâu đó thật sâu trong lòng, hắn tự hỏi, người đang ôm ảo tưởng, liệu có phải là chính hắn?
Nếu lúc ấy, hắn gật đầu với cô Vân, ôm cô ta vào lòng, và cùng nhau đi tới một nơi thật xa, bất chấp đi mọi luân lý ở đời, liệu giờ đây, hắn đã có được nó, thứ mà hắn suốt đời mong muốn?
Hạnh phúc?
Hạnh phúc, đơn giản như vậy sao? Mà lại khó khăn đến mức tuyệt vọng.
Không có nếu như.
Không được làm lại.
Người đã chết, không thể hồi sinh.
Hay nói đúng hơn, thứ được hồi sinh lại, không còn là người sống nữa, chỉ là một cái xác vẫn nghĩ mình đang sống mà thôi...
Nghĩ tới đây, hắn thấy cồn cào trong bụng. Hắn dừng lại cạnh một gốc cây, gập người nôn oẹ.
Suy nghĩ ấy, cho tới bây giờ, vẫn khiến hắn cảm thấy tởm lợm.
Giá mà hắn có thể thừa nhận, rằng hắn đã sai. Rằng hắn đã mắc phải tội lỗi không thể tha thứ. Giá mà có ai đến trước mặt hắn, đánh hắn một trận, và nói rằng hắn là đồ khốn nạn, là kẻ giết người, là đồ súc sinh.
Bởi vì, nếu không có ai cảnh tỉnh, thì người ta, dù biết mình đã phạm sai lầm, vẫn sẽ cố tình cho qua những sai lầm đó.
Không ai muốn thừa nhận rằng mình đã sai cả.
Chỉ có lương tâm, đứng đó trong góc sâu thẳm của tâm hồn, nhìn ngươi, với đôi mắt mờ đục và ngơ ngác. Và thất vọng.
- Anh Thiên Anh?
Một lời gọi, khiến hắn giật mình. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Là thằng nhóc đã từng nhờ mình dạy võ.
Tên nó là... ừm, Vương Thành Văn.
================
Ở chương trước, quên không chú thích về điển tích ném con xuống đất (chương trước viết nhầm là giếng), phòng cho ai không biết.
Trong trận Trường Bản, Triệu Vân mình mặc bạch giáp, thân ngự bạch mã tay mang ngân thương tả xung hữu đột giết quân Tàu cứu ấu chúa. Trong trận này, ông mang được ấu chúa ra khỏi trận, chém gãy hai lá cờ to, cướp 3 ngọn giáo, cướp được gươm Thanh Công của Tào Tháo, trước sau giết được hơn 50 danh tướng của quân Tào. Sau khi thoát vòng vây, Triệu Vân dâng ấu chúa cho Lưu Bị, Lưu Bị cầm đứa con giận dữ ném phịch xuống đất, mắng: "Vì mày mà tao suýt mất một vị tướng tài!".
Hành động này, được xem là một mánh khoé để mua chuộc nhân tâm, thể hiện rõ cái tài của Lưu Bị.