Lão Bạch bệ vệ bước tới, tùy tiện kéo một cái ghế, ngồi phịch xuống, thoải mái gác 2 chân lên bàn.
Thấy cảnh này, Gregor cũng ngượng tới mức phải thu chân xuống. Hắn không muốn bị đánh đồng với lão ta.
Aki hắng giọng một cái.
- Tiền bối đã tới rồi, vậy chúng ta tiếp tục câu chuyện…
- Ồ ồ, họp hành gì còn gọi cả trà sữa cơ à? Có vị socola không?
Lão vừa ngồi xuống, đã lại nhoài người lên, sục sạo mấy cốc trà sữa còn lại.
- Tụi bay chọn hết socola rồi à? Thôi tao uống tạm Matcha vậy…
- E hèm!! Lại nói tiếp chuyện ban nãy…
- Ê Plea!! Mày đặt mua cho sư phụ suất cơm với!! Hôm qua cái Vân nó bỏ đói tao gần chết…
Aki lần thứ 2 bị cắt ngang câu nói, còn chưa kịp bày tỏ thái độ gì, đã thấy Plea mặt tím bầm vì máu xông lên não.
Ai cũng biết, điểm tối kị nhất không nên chọc vào Plea, chính là quãng thời gian hắn từng đi theo Black Cock.
Nay lại bị chính chủ ngang nhiên xưng một tiếng sư phụ như vậy trước mặt bao nhiêu người, đây không khác gì vả cho Plea một cái không còn mặt mũi.
Aki hoảng hồn. Hắn thấy tình hình căng quá, bèn lạch bạch chạy tới.
- Tiền bối, tiền bối thích ăn cơm gì, để tôi gọi cho. Chỗ anh em với nhau cả mà, không cần khách sáo…
Aki đối với Nguyễn Bạch vẫn một câu tiền bối hai câu tiền bối. Vì hắn với lão chẳng có thù oán gì, mà một Runner bình thường kính cẩn khiêm nhường với một Shadow Runner cũng là điều dễ hiểu.
Thám Hiểm dù gì cũng là một nghề nguy hiểm bậc nhất hành tinh. Kẻ thù của mỗi Runner đều rất đa dạng, từ chính đồng đội, đồng nghiệp, đối thủ cạnh tranh, những đội quân canh gác, cho tới những loài quái vật khủng khiếp, hiểm họa thiên nhiên, tới cả những bí mật cổ xưa của từng nền Văn hóa… Một Runner muốn tồn tại trong một thế giới đầy rẫy hiểm nguy như vậy, không thể nào tự cao tự đại một mình một phách. Họ cần sự kết nối, họ cần quan hệ, họ cần hiểu biết, họ cần người dẫn đạo, họ cần mọi nguồn lực có thể hỗ trợ cho mình.
Mà nguồn lực to lớn nhất mà ai cũng nhận ra, chính là Shadow Runner.
Chơi được với một Shadow Runner, là phúc đức cả đời.
Cũng vì uy tín đó mà nhiều Shadow Runner gây dựng được các Guild lớn mạnh, nhưng cũng không ít những Shadow Runner thích tiêu diêu tự do tự tại, hoặc lặng lẽ vi hành khắp thế giới. Mỗi lần gặp được một Shadow Runner như vậy, nếu là trong Dungeon thì người ta sẽ đua nhau nhắm vào họ, nếu gặp ngoài đời thì lại lễ phép như con.
Ngoại trừ Plea là có chút cố sự, đám người còn lại thì chỉ là không ưa tiếng xấu của lão Bạch mà thôi, chứ ngoài mặt thì vẫn cần giữ chút lễ nghĩa.
- Ờ, tao biết quán này có đồ ăn ngon lắm. Gọi cho tao 1 cái chân giò, 1 đĩa cánh gà, 1 suất mì ý, 6 quả cút lộn, ờ… chúng mày có uống bia không?
Tất cả mọi người xua xua tay.
- Ờ thế gọi cho tao thêm 2 chai bia.
- Hay em đưa điện thoại để tiền bối tự gọi nhé.
- Ừ, đưa đây.
Aki tạm thời không cầm điện thoại trong tay, sờ mò mấy lần không thấy đâu, nhìn thấy Gregor đang cầm điện thoại, khẽ liếc mắt với hắn một cái.
Gregor vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng, nhưng rồi lại chẳng có cách nào, cứ lằng nhằng như vậy thì danh dự của các Guild lớn thành trò hề hết, thế là ngậm đắng nuốt cay đưa điện thoại cho lão Bạch.
Đoán trước là lão Bạch sẽ bô bô gọi đồ ăn, nên Aki cố tình chờ cho lão gọi xong cú điện thoại, rồi mới quay lại câu chuyện.
- Tiện thể có Hắc Kê tiền bối ở đây, thông tin thì ai cũng nắm hết rồi, đoán chừng mọi người ở Guild chính còn trăm công ngàn việc, cũng không thể chỉ vì một bảo vật nhỏ nhoi ở Hải Thành mà tốn quá nhiều thời gian được. Hay là thế này đi, chúng ta cứ đặt với nhau một cái thời hạn, hết thời hạn ấy, Nezumi chúng tôi sẽ tự động rút khỏi Hải Thành.
- Ha ha ha ha!!
Bất chợt lão Bạch cười phá lên.
- Tự động rút khỏi Hải Thành? Nhưng rút đi đâu?
- Xin lỗi, ý của tiền bối là sao ạ?
- Chúng mày ở đây đừng có đeo mặt nạ với nhau nữa. Tất cả chúng mày, Ám Hánh, Vulture, Holy, Chuột, tất cả lũ chúng mày đến Hải Thành đâu phải chỉ vì một món Bảo vật? Chỉ là cái cớ mà thôi!
- Tiền bối…
- Im! Cái giới Runner này ngoài mặt thì nói lời hay ý đẹp, sao trong bụng cứ phải giấu giấu giếm giếm? Bất chợt một loạt các Guild lớn trên thế giới gửi tới Hải Thành toàn Runner hạng A, tưởng lòe bịp được ai? Chúng mày chính là tiền đồn khảo sát vùng đất Đại Nam! Đại Nam suốt 200 năm qua, vì có sự tồn tại của Hắc Y Hội, mà tất cả các Guild khác không thể nào tiến vào, và cũng vì Hắc Y Hội độc chiếm cống ngầm, phong tỏa gần như toàn bộ các cửa ngõ buôn lậu, mà bản thân bọn chúng lại không hứng thú gì với chuyện Thám Hiểm, nên đất Đại Nam hầu như là một thế giới biệt lập chưa được Runner khai phá! Nghe nói trước đó, chỉ có Ám Hành là triển khai được vài bãi săn trộm, nhỉ?
Lão vừa nói, vừa liếc qua phía Hoàng Hữu Khải. Tên này nuốt nước bọt một cái. Đúng là cho tới 3 năm trước, khi Hắc Y Hội còn tồn tại, thì chi nhánh của hắn chỉ là một chi nhánh nhỏ chả được ai biết đến.
- Chỉ tới khi Vương Vũ Hoành xử tử Trần Phùng, tàn sát Hắc Y Hội, thì cả mảnh đất Đại Nam bỗng nhiên được mở cửa. Một mảnh đất màu mỡ trù phú hầu như chưa bị cày xới, tiềm năng chẳng kém gì Tân Lục Địa! Tao nói có phải không? Thấy mỡ thì thèm, ai chả vậy. Ám Hành thì khỏi nói rồi, đây chính là thời điểm để chúng mày thâu tóm Viễn Đông. Bọn Nezumi cũng chả khác gì, chúng mày muốn chiếm lấy điểm tựa Đại Nam để tránh bị Ám Hành nuốt chửng. Vulture, Holy, rồi một loạt mấy đứa ở Cận Tây, cũng muốn qua đây xâu xé. Để bắt đầu cho chiến dịch trường kì ấy, mà giờ đây một loạt Runner cấp A, gọi là cánh tay đắc lực của Hội trưởng cũng không ngoa, đều đã chạm mặt ở Hải Thành này! Vậy nên tao mới nói, chúng mày hứa hẹn sẽ rút khỏi Hải Thành, nhưng rồi sau đó thì sao? Chắc chắn là sẽ thi nhau cát cứ đất Đại Nam.
- E hèm. - Hoàng Hữu Khải lên tiếng. - Cách nói của tiền bối, về khía cạnh nào đó, cũng không phải là sai. Làm ăn kinh doanh, chiếm lĩnh thị trường, cạnh tranh bình đẳng, chuyện này đã là tất yếu, chỉ là mọi người tránh nói ra để mất hòa khí anh em. Đất Đại Nam sau 200 năm lại mở cửa chào đón Runner như vậy, đã là tin vui của toàn ngành Thám Hiểm. Cuộc cạnh tranh này cũng chỉ là một cuộc cạnh tranh lớn, mà kết quả thì chưa biết ai thắng ai thua, cũng có thể sẽ có kết quả mọi người cùng chiến thắng. Tất cả các Guild yên bình chia nhau vơ vét đất Đại Nam cũng chưa biết chừng…
- Ha ha ha! - Gregor chợt cười vang - Nãy giờ không thèm để ý tụi bay nói, là vì toàn nói tào lao không. Giờ tưởng như tiền bối đây đã vạch ra bản chất thật của tụi bay rồi, bay vẫn còn ăn nói dối trá được!
- Gregor, mày…
- Mày cái củ cải! Thử hỏi mọi người ở đây, ai chẳng biết Ám Hành vốn đã coi toàn bộ Viễn Đông như lãnh thổ của mình? Kể cả cái thời Hắc Y Hội nó còn làm cho Vương tộc điêu đứng, thì Ám Hành cũng đã nhân cuộc chiến ấy mà trục lợi không biết bao nhiêu cho đủ! Còn ai nhớ những món vũ khí mà Trần gia tuồn được từ Sa Li Khan chứ? Còn ai nhớ 6 chục con robot ở Vrahta chứ? Khi mà mọi người còn chưa đặt được gót giày xuống Đại Nam thì chúng bay đã kiếm chác được kha khá đấy chứ nhỉ?!
Tất cả đều gật gù.
- Gregor!! Bọn tao là dân bản xứ ở Viễn Đông, tất nhiên là phải làm ăn ở Viễn Đông. Chúng mày sinh ra ở Cận Tây, cũng đã vơ vét cạn kiệt Cận Tây, nào ai nói gì? Đừng vì ghen ăn tức ở mà đổi trắng thay đen, chia rẽ đồng nghiệp! Thử hỏi tất cả các anh em ở Cận Tây xem, những năm vừa qua, Thánh Kị Sĩ (cách gọi Holy Knights của dân Bắc Hà) đã vênh váo chèn ép mọi người ra sao?
Tất cả lại gật gù.
- Thôi nào, lũ tiểu bối chúng bay!! - Lão Bạch lớn tiếng cắt ngang. Mặc dù cuộc bất hòa này là do lão khơi mào, nhưng rồi lão lại đứng ra hòa giải như đúng rồi. - Hơi một tí mà đã cãi nhau ỏm tỏi cả lên. Chúng mày có biết, ý nghĩa đằng sau mảnh đất Đại Nam này là gì chứ?
- Ý tiền bối là…?
- Là chúng mày ngu vãi đái ra! Vương tộc cố ý mở cửa cho chúng bay bước tới, là vì Vương Vũ Hoành đã tính toán hết cả rồi!! Chúng mày nghĩ thời đại này còn ai có tâm trí đi tranh nhau đất Đại Nam sao? Chiến trường thực sự là ở Tân Lục Địa kìa!!
- Aaa..!!
- A cái mả cha mày! Nghe tao nói đây, vì sao mà dân chúng vẫn truyền tai nhau rằng đây là “Thời đại của Runner”? Là vì Đại Thư Viện xuất hiện!! Đại Thư viện, Đại Thư viện đấy nghe có rõ không?!! 5 thằng Chí Tôn Cường giả tranh nhau tìm kiếm cái Đại Thư viện, nhưng ai sẽ là người báo cáo thông tin cho chúng? Ai sẽ là người bắt tay đào xới từng tấc đất? Ai sẽ là người lùng sục từng điển tích và truyền thuyết để lần ra manh mối cho chúng? Ai sẽ là người vác súng đi săn lùng mấy con khỉ biết nói để hỏi cho ra cái Thư viện của nợ ấy nằm ở đâu? Chính là chúng ta đây, là những Raider, Ranger, Hunter, Shadow đây!!! Đây là Thời đại của Runner, chỉ vì một lý do duy nhất, là 5 tên Chí tôn kia cần chúng ta hơn bao giờ hết!!!
- Vậy…?
- Vậy vậy con c@@!! Nghe tao nói nốt đã. Thử vắt cái não ít nếp nhăn của chúng mày mà nghĩ xem, vì sao Vương Vũ Hoành mở cửa mời chúng mày tới Đại Nam?
- Thưa, là sao ạ? - Đám Runner kia cũng đã bị lão Bạch chơi cho quay cuồng đầu óc.
- Một cuộc đấu giá công khai. Vương Vũ Hoành muốn tìm kiếm xem kẻ nào sẽ đủ sức trở thành đôi mắt, đôi tai, và đôi tay của hắn.
Cốc cốc!!
- Giao cơm tới đây!!