Thân phận của bố nó quá đặc biệt. Thân phận của mẹ nó, cũng đặc biệt không kém.
Nếu Bắc Hoàng đã đích thân tới đây, người trong cuộc ai cũng ít nhiều nghĩ tới Hoàng Bích Thanh. Chưa kể...
- Ui da!
Quang đang mải suy nghĩ, chợt va phải một người. Cả hai ngã lăn quay ra đất. Lại là một nữ sinh. Trong vòng có mấy ngày, hắn đụng phải liên tiếp hai bé nữ sinh.
- Cô bé không sao chứ... A!!
- A!!
- Hoàng Bích Như?
- Vương Minh Quang?
- Hức!
- Nè, sao vậy?
Người quen cũ gặp nhau, gọi tên nhau là chuyện bình thường. Nhưng vừa nghe Hoàng Bích Như gọi tên mình, Quang bất chợt cay xè sống mũi, không kìm được nước mắt tuôn trào.
- Em... nhớ tên anh?
- Vớ vẩn, có cái tên sao mà không nhớ?
Đã lâu lắm rồi mới có người nhớ tên hắn. Nhớ hắn là ai. Đa phần mọi người gặp hắn đều quên.
- Lần cuối anh em mình gặp nhau, hình như là 10 năm trước nhỉ? Khi đó em mới bé xíu.
- Đúng thế, chính là cái ngày tên họ Vương khốn nạn cướp chị Bích Thanh đi! Tên khốn Vương Vũ H...
- Suỵt!!
Quang vội đưa tay lên bịt miệng con bé lại. Ở đất Đại Nam mà dám chửi Vương Vũ Hoành, thật sự là không hay ho gì.
- Làm cái gì thế? Họ Vương nhà các người đừng có đụng vào người tôi, có tin tôi cho anh ngưng nhịp tim mà chết không?
- Há há, anh mày đây đã là Tiến sĩ rồi, còn sợ nữ sinh Cao trung như em sao?
- Cái gì? Tiến sĩ? Đừng có điêu. Anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Hơn cô em 7 tuổi. Sao, nể anh chứ? Nhìn mặt em ngơ ngác thế này là được rồi. - Quang ưỡn cằm. - Cô nhóc, đã đi thăm chị Thanh chưa?
Hoàng Bích Như phồng má phụng phịu.
- Không đi! Thăm thú cái gì? Ngày đó chị ấy bỏ tôi đi theo Vương tộc các người, giờ lại bị bỏ rơi như vậy, đáng đời lắm!
- Ô hô, cũng quan tâm phết nhỉ?
- Không liên quan tới anh. Nói chung lũ họ Vương các người làm tôi phát tởm! Cút đi! Cách xa 20, không, 30 mét cho tôi!
- Cô nhóc tới đây vì Tỳ Bà Cầm phải không? - Đang vòng vo những chuyện đâu đâu, chợt Quang đột ngột đổi chủ đề. Và chủ đề này khiến Bích Như sững sờ. - Đừng trợn mắt nhìn anh như vậy, cũng không quá khó đoán đâu. Học sinh Giang Hạ tới Hải Thành lần này, là muốn giúp đỡ Bắc Hoàng tìm lại Tỳ Bà Cầm phải không? Hắn muốn thu thập Thần khí để có thể đột phá Tầng 16 Vô thức chứ gì. Hơn nữa, có cô em đi cùng, anh càng chắc chắn về chuyện này.
- Hứ! Có chút trí tuệ mà suốt ngày phô trương như vậy! Đúng là lũ đáng ghét!
- “Lũ” ở đây, là chỉ hậu duệ của họ Vương à?
- Anh tự đoán đó nhé.
- Anh cũng đang rất thắc mắc, vì sao dòng họ của em lại căm ghét Vương tộc tới vậy.
- Anh không biết thật sao?
- Có biết sơ sơ, nhưng không đầy đủ.
- Anh có biết ở Bắc Hà có một câu thành ngữ chứ?
- Thành ngữ?
- Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.
- Ờ... Có biết qua. - Quang giật mình. Chẳng phải thằng Văn vừa hỏi hắn về điều này đó sao?
- Câu thành ngữ này, xuất xứ từ một câu chuyện kể đã từ rất lâu rồi.
- Bao lâu?
- Ba ngàn năm trước.
- Ai là quản lý nơi này?
- Chúng mày cần gặp quản lý làm cái gì?
- Bàn chuyện làm ăn.
- Bàn chuyện làm ăn mà kéo đến đông người thế này? Làm ăn hay là phá đám đây? Mày thằng nhóc, mày tên là gì?
- Vương Thành Văn.
- Ra là Vương Thành Văn của Kình Ngư? Mày chưa đủ tuổi. Về gọi đàn anh đàn chị của mày ra đây nói chuyện với tao.
- Anh là quản lý nơi này?
- Không phải.
Văn lắc đầu.
- Vậy anh cũng chưa đủ tuổi để nói chuyện với đàn anh đàn chị của em.
Tiếng cười nhạo vang lên. Nam sinh kia bị giỡn như vậy, máu nóng dồn lên não. Hắn là bảo kê chỗ này, không ngán mấy trò bạo lực. Phía sau còn có bao nhiêu anh em chống lưng, cũng chưa đến mức phải sợ bọn gây sự này. Vì vậy, hắn không do dự vung tay đập thằng nhóc trước mặt một cái vì tội hỗn láo.
Ai ngờ, trước khi tay hắn chạm vào mặt thằng bé, một cái gót chân đã giáng vào mặt hắn.
Rầm!! Nam sinh này bị đá bay thẳng vào một gian hàng, cả gian hàng dựng bằng gỗ đổ sụp xuống.
- Đây là tự vệ thôi nha.
Vừa thu chân về, Văn vừa giải thích. Nhưng có vẻ chẳng ai thèm nghe nó giải thích. Phía Hải Dương đã hùng hổ xông lên. Phe Kình Ngư cũng vậy. Nhìn qua không khác gì giang hồ đi giành địa bàn, đặc sản của đất Hải Thành bấy lâu nay. Mà hình như mục đích ban đầu đúng là như vậy.
- Đỡ quá. “Đàm phán” kiểu này đỡ tốn thời gian.
Văn vừa nghĩ, vừa né một cú đấm vung tới. Nó xoay người, lại một gót chân táng vào mặt đối phương. Tên đó còn đang lảo đảo cố đứng vững, một mũi chân đã chọc mạnh vào yếu huyệt. Hắn đau đớn rú lên, sau đó nằm vật ra đất.
Kim Kê Cước, mô phỏng lại những cú đá của con gà, chủ yếu sử dụng gót chân và mũi chân, tạo nên thương thế lớn cho đối thủ.
Văn đầu têu vụ đánh nhau này, nhưng nó không chủ động đánh người. Nó vẫn giữ những nguyên tắc của mình. Nó chỉ tự vệ. Ban đầu gọi người tới đây, cũng là vì nó sợ bị đánh. Nếu được, nó chỉ muốn đàm phán trong hoà bình, đưa ra các điều kiện để kêu gọi đối phương tham gia. Nhưng có lẽ tình hình như vậy thì dễ dàng hơn.
Hải Dương không hổ danh là chủ nhà. Số lượng học sinh tham gia buôn bán ở sự kiện đông một cách áp đảo. Hơn nữa trình độ không hề thấp kém. Lại có rất nhiều học sinh kiệt xuất có chiến lực kinh người bắt đầu tham chiến, đội quân ô hợp của Kình Ngư tỏ rõ sự yếu thế.
Graoo!! Chợt từ đâu, một con rồng lao xuống giữa vòng vây. Con rồng còn đang mặc trên người mấy bộ phục trang biểu diễn, nom rất buồn cười, nhưng khi nó tham chiến thì lại không ai cười nổi. Chỉ nhìn nó nhe răng ra mà đám học sinh đã sợ chết khiếp.
Tiếp sau con rồng, là một loạt hung thú khác. Rắn rết, tinh tinh, hổ, chim... Mặc dù đám thú này được Lý Thanh Long cầm cương, vẫn khiến đám học sinh ré lên bỏ chạy.
Phía Hải Dương chỉ còn lại vài ba cao thủ cố gắng chống đỡ giữa vòng vây.
- Mau gọi Vũ Hải Phong đến!
- Không được. Hải Phong đang thi đấu rồi!
- Cố gắng trụ vững... Ặc!!
Tên này chưa nói hết câu, đã bị một gót chân đá lệch cả cằm. Hắn nằm lăn quay ra đất.
- Ai là quản lý?
Vừa thu chân lại, Vương Thành Văn vừa cúi người hỏi.
- Em... em!!
Nam sinh vừa bị đá cố gắng thều thào vài tiếng.
- Bọn em muốn bàn chuyện làm ăn. Mình vào đâu nói chuyện được nhỉ?
- Cái gì? Đánh nhau? Kình Ngư? Chiếm chỗ buôn bán của trường mình? Hay cái gì? Mày nói rõ thầy nghe xem nào?
Bùi Kiến Huy giật mình nghe báo cáo. Kình Ngư! Lại là Kình Ngư! Đứng đầu kì thi lý thuyết thì thôi, cũng là bố mày nhả kèo cho đấy! Vô địch thêm mấy giải thể thao, ừ thì Hội thao cũng chả quan trọng gì. Giờ lại phá đám học sinh trường mình buôn bán! Mẹ nó chứ! Nhìn qua thì tưởng là học sinh buôn bán cho sự kiện đông vui thôi, chứ đều là nguồn thu của nhà trường cả đấy! Đăng cai sự kiện, là để kiếm lãi bù vào, chứ bọn tao tổ chức không công chắc!
Thế này không được! Bùi Kiến Huy nhất định phải tìm lão Khoái hói hỏi cho ra nhẽ! Cái lão này bình thường vẫn lễ phép một dạ hai thưa với hắn kia mà!
- Đi!
- Thầy đi đâu vậy?
Giọng điệu ngọt ngào vang lên ngoài cửa. Một nữ sinh xinh đẹp đang điệu đà tựa lưng vào tường, tươi cười nhìn hắn.
- Em... em là...
- Em là Cầm Dạ Nguyệt ở Kình Ngư đó, thầy có khoẻ không ạ?
- Ừm, thầy khoẻ. Em có việc gì không? Không có gì thì thầy đi trước. Thầy đang vội...
- Gượm đã thầy ơi... - Cầm Dạ Nguyệt ngọt ngào gọi lại - Thầy nhớ thằng Vũ Hải Hùng trường em không nhỉ?
- Ừm, Hải Hùng... Thầy không nhớ...
- Thầy mau quên thật ấy. Nó nhờ em nhắn với thầy, nó hỏi thăm sức khoẻ con trai thầy. Không biết quý tử nhà mình còn đủ “hàng” để chơi không...
- Em!! Em!!
Bùi Kiến Huy giật mình kinh hãi. Chuyện thằng con trời đánh nhà mình nghiện ngập, đúng là chỉ có Vũ Hải Hùng ở Kình Ngư biết.
- À nó còn hỏi thăm sức khoẻ các học sinh Phong Ba bị ngộ độc thực phẩm, rồi cô đầu bếp cũ của trường cũng tâm sự với em nhiều lắm...
- Emmm!!!!!!
Bùi Kiến Huy chẳng biết nói gì, chỉ biết trợn mắt lắp bắp.
- Hải Hùng nó còn kể cho em nghe nhiều lắm, mà thôi. Tính em hay quên ấy mà.
- Rốt cuộc em muốn cái gì?!!!
- Chuyện của Kình Ngư đang làm, chắc thầy cũng mau quên thôi nhỉ. Tính thầy hay quên giống em mà?
- Đúng... đúng!!! Thầy quên rồi. Rốt cuộc là Kình Ngư có làm gì đâu nhỉ? Hề hề...
- Hi hi, hai thầy trò mình giống nhau ghê. Thôi, thầy có việc gì thì làm tiếp đi ạ, em về đây!
Nói rồi, Cầm Dạ Nguyệt tung tăng líu lo vừa đi vừa nhảy chân sáo, rời khỏi nơi này.
Lão Huy toát hết mồ hôi hột. Lão chợt nhớ ra vẫn còn đứa học trò đứng sau. Lão trợn mắt quay lại, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, sau đó quẹt ngón tay ngang cổ, như một lời cảnh cáo.
Đứa học sinh sợ hãi gật đầu lia lịa.