Dạo gần đây toàn bộ Vương tộc đều đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Cứ mỗi tháng lại Hội nghị 1 lần, chủ yếu để giám sát tiến độ chuẩn bị của từng chi nhánh. Đích thân Vương Tuyết Trinh đứng ra giám sát và đốc thúc.
Vương Kiệt tuy chỉ là chi thứ, nhưng vì điều kiện tài phú của mình, hắn đóng một vai trò nhất định trong công cuộc chuẩn bị. Bản thân hắn không rõ các chi khác có vai trò gì, chuẩn bị ra sao, và có lẽ cũng không ai biết rõ hắn cần làm những gì.
Không ngoại trừ khả năng nội bộ Vương tộc có gián điệp, nhưng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Tham gia với Vương tộc, còn có quân đội. Hiện nay, nhiệm vụ được ưu tiên hàng đầu của quân đội là nâng cao chiến lực. Mà cung cấp tài nguyên cho quân đội, không ai khác lại là những “kho hàng di động” như Vương Kiệt.
Lần này Vương Kiệt tới Hải Thành, thứ nhất là tham dự sự kiện giao lưu, thứ hai là nhân Hội đấu giá lần này, kiếm được vài thứ tốt cho con trai mình. Sắp tới phải “xả kho” rồi, hắn muốn tranh thủ nhồi nhét cho con trai càng nhiều đồ tốt càng tốt. Mà nhiều tài nguyên cao cấp, trình độ của Vương Thế Kiệt chưa thể tiếp nhận, nên cần tìm cách nâng trình độ thằng này lên.
Vương Thế Kiệt sinh ra tuy có lười biếng, ngạo mạn, nhân cách không ra gì, nhưng dù sao cũng là con trai của Vương Kiệt. Hắn không lo cho con trai mình, còn có thể lo cho ai.
Trên đường tới Hải Thành, bỗng nhiên có người liên hệ với hắn.
Là phía Hội đấu giá.
Hội đấu giá cũng nắm bắt tâm lý khách hàng rất tốt, bọn họ biết hiện nay Thứ sử Vương Kiệt đang cần cái gì nhất, và kiểm kê xem có món hàng như vậy để bán hay không. Vừa vặn thay, Hội đấu giá lần này có “hàng” phù hợp với mong muốn của hắn.
Hội đấu giá do Từ Quảng Trí chủ trì, tuy nói là đấu giá công khai, nhưng cũng có một vài món hàng được rao kín đáo cho các tai to mặt lớn, coi như là quà thắt chặt quan hệ. Vương Kiệt cũng vui vẻ tiếp nhận phần thành ý này. Hắn cho xe chạy thẳng tới nơi tổ chức để kiểm “hàng”.
“Hàng” là một loại thuốc, có thể tăng mạnh thực lực của người sử dụng chỉ sau một thời gian ngắn. Đã qua kiểm định nghiêm ngặt của Hội đồng. Không có quá nhiều tác dụng phụ, nhưng cũng chỉ hữu dụng trong giai đoạn Cao trung.
Thuốc trực tiếp tăng thực lực như vậy, hình như chưa từng xuất hiện trên thị trường. Là thành tựu nghiên cứu gần đây chăng? Vương Kiệt có hỏi về thông tin người cung cấp, nhưng Hội đấu giá nhất quyết không tiết lộ.
Để có thể nâng thực lực của Vương Thế Kiệt lên trước giải đấu sắp tới, rốt cuộc thằng này bỏ dở cuộc thi, chạy tới khu Đông Bắc thành phố để tiến hành dùng thuốc. Quá trình dùng thuốc cần diễn ra tại một nơi kín đáo, không thể để Vương Thế Kiệt ở lại Hải Dương được.
Người cung cấp thuốc lần này không ai khác chính là Hải Long. Toàn bộ đều là ý tưởng của Vũ Hải Hùng.
Loại thuốc kia, chính là thành quả nghiên cứu đầu tiên của loại thuốc phiện đã được bán khắp Hải Thành ngày trước. Bạch Y Hội nghiên cứu thuốc phiện, với mục đích cuối cùng là tạo nên Bình Nguyên Tri Thức nhân tạo, giúp đối tượng sử dụng dễ dàng đột phá Tiến sĩ, thậm chí là hàng loạt bằng Tiến sĩ, đạt tới cảnh giới Chí Tôn Cường giả. Nay nghiên cứu đã có bước đầu đột phá, nhưng kết quả vẫn chỉ dừng lại ở bậc Cao trung.
Tuy còn cách kết quả cuối cùng rất xa, nhưng bước đột phá này đủ khiến Bạch Y Hội phấn khởi.
Lần này Hải Long lại giữ vai trò phân phối thuốc. Thuốc làm ra cần có người sử dụng để còn đánh giá.
Muốn bán thuốc, thì phải tìm khách hàng. Mà khách hàng, thì phải là người thật sự có nhu cầu, và có tiền.
Vì vậy, Vũ Hải Hùng đưa ra ý tưởng bán thuốc cho Hội đấu giá, đồng thời đích thân gợi ý cho ban tổ chức, bán thuốc cho Vương Kiệt.
Đồng thời, Kình Ngư muốn triệt hạ Vương Thành Văn, Hải Dương muốn triệt hạ Vương Thế Kiệt. Thế là Vũ Hải Hùng lại một công đôi chuyện, để Lê Thanh Bình đăng kí cho Vương Thành Văn tham gia giải đấu, và để Bùi Kiến Huy, vốn thuộc ban tổ chức, chấp thuận chuyện đăng kí này. Mục đích là để Vương Thành Văn và Vương Thế Kiệt vào giải đấu triệt hạ lẫn nhau. Còn làm sao để 1 học sinh lớp 6 triệt hạ được Vương Thế Kiệt, lại là câu chuyện khác.
Chưa cần biết giải đấu ra làm sao, chỉ biết hiện tại Bùi Kiến Huy đã được lợi không nhỏ. Vương Thế Kiệt rời kì thi, thành tích Vô Cực giảm sút nghiêm trọng. Còn Hải Dương lại tung ra vũ khí bí mật, vượt lên dẫn đầu.
Lê Thanh Bình thì vui vẻ chờ tới ngày Vương Thành Văn ăn hành.
Vũ Hải Hùng thì bán được thuốc.
Cả làng đều vui.
Linh tìm kiếm điểm của mình đầu tiên. 12 điểm. Không hề tệ chút nào. Thậm chí còn xếp top rất cao. Lần trước cô bé được 7 điểm, lần này là 6 điểm, chỉ tụt đi 1 chút. Mà đề lần này còn rất khó.
Dù sao thì Linh cũng chỉ thấy hơi hài lòng mà thôi. Cô bé lại tìm kiếm tên thằng Văn.
- Ồ! Văn này! Bạn được 8 điểm đấy, không tệ đâu!
- Ừm.
Văn chỉ bình tĩnh đáp lại. 8 điểm, tức là 4. Lần trước 2, lần này 4, rõ ràng là có tiến bộ, nhưng vẫn chưa qua điểm trung bình. Nhưng đợt 2 lại có điểm cao hơn đợt 1, hình như cũng chỉ có mình nó.
Nó lại tìm kiếm điểm số của Nguyễn Thanh Phong. Rất nhiều người cũng chú ý tới cái tên này. Học sinh Giang Hạ, lại là nam sinh hiếm hoi của Cẩm Giang, không phải tham gia thể dục thể thao gì, không phải va chạm với ai, nhưng đợt thi thứ 2, cũng không khác gì lần 1.
0 điểm tròn trĩnh.
2 lần nộp bài trắng.
Giáo phường Cẩm Giang như sắp phát điên. Nguyễn Thanh Phong một lần nữa bị triệu tập lên để chất vấn. Rốt cuộc thằng này có muốn thi hay không, hay tới đây để phá.
Đợt thi thứ 2 môn Hội hoạ, là phác thảo hình hoạ.
Lần đầu nộp giấy trắng thì nói là tranh không có bố cục, lần này Nguyễn Thanh Phong chỉ điềm nhiên trả lời.
- Tranh của em không có hình hoạ.
Giáo viên dẫn đoàn của Cẩm Giang điên tiếp đập cái bàn rầm một cái, rồi run rẩy chỉ tay thẳng vào mặt Nguyễn Thanh Phong.
- Em... em...
Nhưng vì lễ giáo nghiêm cẩn của Bắc Hà, vạn lời bậy bạ sắp tuôn ra khỏi miệng, rốt cuộc được cô giáo nuốt trở về. Nguyễn Thanh Phong muốn như vậy, cũng không thể làm được gì. Chỉ có thể chờ tới khi về nước thì đem ra kỉ luật mà thôi.