Đường lên trang trại của nhà họ Lý, hắn cũng chưa hẳn đã quên.
Lên núi Bách, hắn bắt gặp Lý Thanh Long đang huấn luyện cho con Drake.
Lý Thanh Long tươi cười chào hắn.
Lần thách đấu với con rồng, chính Quang là người đề xướng. Lần đó, Lý Thanh Long đã nể Quang lắm rồi. Kẻ chỉ cần xuất hiện, đã khiến con Drake cấp 8 phải mềm nhũn, không thể là kẻ yếu. Sau đó, khi thấy Quang điều động một lúc 5 cái trực thăng, thì thái độ của Thanh Long với hắn, miễn bàn.
Lý Thanh Long hớn hở vẫy tay chào hắn, bỗng nhiên cái vật trong tay thằng nhóc văng đi, bay thẳng về phía Quang.
- Gràoooooooooo!!!!
Ngay sau đó là một tiếng gầm chồm tới. Con Drake nhảy chồm tới, há to cái mõm đầy răng lởm chởm, đớp lấy cái vật đang bay. Nó không kìm được đà bay, chồm cả lên người Quang.
Quảng hoảng hốt nhảy lùi về sau, chỉ thấy con rồng vồ tới chỗ hắn vừa đứng, mỗi chân 4 cái móng vuốt, cào rách cả mặt đất.
- Phù!!!!
- Anh Quang! Không sao chứ?!
- Lý Thanh Long, chú mày chơi cái trò gì mà nguy hiểm vậy?!
Quang vừa bị một cú thót tim, quát ầm lên.
- Anh Quang! Anh bớt giận! Vừa rồi là em lỡ tay. Em đang huấn luyện con Kiki truy tìm đồ vật, nên quăng đồ cho nó nhặt về ấy mà.
Vừa nói, con Drake vừa ngậm trong mồm một cái đĩa, lon ton chạy về chỗ hắn.
- Nào, Kiki, mày xin lỗi anh Quang đi.
Con Kiki như hiểu tiếng người, cúi rạp xuống, chìa 2 chân trước ra, cặp mắt ươn ướt ngước nhìn Quang, mồm kêu ư ử.
- Thôi được rồi. Drake đúng là có cái mũi siêu thính, còn hữu dụng gấp vạn lần loài chó săn. Nhưng mà huấn luyện kiểu này, hẳn là do khách hàng yêu cầu?
- Đúng đó anh. Chủ con Kiki nói sau này muốn nó có kĩ năng này. Em huấn luyện con Drake truy lùng dấu vết cũng đã 3 năm rồi.
- Cũng được đấy. Nhà họ Lý dạy thú vẫn bài bản như vậy.
- Anh Quang. Là nhân viên Vương Nghiệp, em đoán anh cũng hiểu nhiều về loài Rồng lắm. Anh chỉ cho em vài mánh khoé được không?
- Ô hay, anh mày cất công leo lên núi mệt nhọc thế này, công việc còn chưa đề cập tới, nước nôi cũng chưa mời được một ngụm, mày đã đòi anh mày dạy dỗ?
- Ấy chết ấy chết, thất lễ quá! Em mời anh vào nhà xơi nước. Chẳng hay anh tới có chuyện gì?
- Bác Itou, bác có Văn Lực chứ?
- Tất nhiên là tao có. Tao đâu có phải dòng dõi Nam Đế đâu mà mù Văn Lực. Người Phú Sơn cũng rất ưa chuộng Thư Pháp. Chỉ là tao không quá giỏi thôi, chung quy vẫn đủ dùng.
- Dòng dõi Nam Đế thì sao hả bác?
- Hả????!!!!
- Dòng dõi Nam Đế sao lại mù Văn Lực ạ?
- Oắt???!!! Nhóc mày có phải con dân Đại Nam không vậy? Chuyện Vương tộc dốt nát mấy ngành Nghệ thuật, mà chú mày không biết? Oắt???
- Vương tộc mù Nghệ thuật ấy ạ? À đúng rồi, cháu có nghe thầy hướng đạo nói Nam Đế Vương Vũ Hoành rất giỏi các ngành Khoa học và Thể chất, nhưng lại yếu hẳn về Văn học Nghệ thuật. Nhưng không ngờ cả dòng họ Vương đều vậy. Vậy những ai mang họ Vương đều bị như vậy ạ?
- Không. Chỉ những ai thuộc Vương tộc của Nam Đế thôi. Còn trên Đế quốc này, có nhiều loại họ “Vương” lắm.
- Ra vậy. May mà cháu không thuộc “Vương tộc” đó.
- Hả????!!!! Sao lại may???
- Bởi vậy cháu mới có thể học Văn. Mẹ cháu muốn cháu học Văn mà. Sắp tới còn phải đi thi nữa.
- Oắt??!!!!
- Sao nãy giờ bác cứ trợn trừng mắt lên vậy?
- À thôi, không có gì...
Takezawa biết rõ, không chỉ người trên khắp Đại Nam, mà miễn là người trên Viễn Đông lục địa, dù có thuộc 21 nước chư hầu, hay là người trên 14 vùng lãnh thổ Bắc Hà, thậm chí là người thuộc bất cứ châu lục nào, đều mang trong mình một cái ảo tưởng nhè nhẹ, rằng lỡ đâu mình là hậu duệ bị vương vãi của Vương tộc thì sao?
Trên thế giới này, các gia tộc lớn không hề ít. Các gia tộc khổng lồ cũng có rất nhiều. Những gia tộc gây ảnh hưởng mạnh mẽ tới thế giới, cũng không chỉ có mình Vương tộc. Hà tộc của Bắc Hà, Kumo nhất tộc của Phú Sơn, các đại gia tộc của các Công tước Cận Tây, vân vân. Nhưng nói về độ truyền kì, bí ẩn, hào nhoáng, và thú vị, thì không gia tộc nào sánh nổi với Vương tộc của Đại Nam.
Hậu duệ của rồng, trí tuệ siêu việt, thành tựu học thuật khủng khiếp, khả năng suy luận kinh người, vô cảm và lạnh lùng, lý trí đến tuyệt đối. Ngầu như vậy, ai mà không thấy mê hoặc?
Trên đời này, chẳng ai là không gặp khó khăn với việc học, chẳng ai là không thấy khả năng suy luận của mình quá ngu xuẩn, chẳng ai không từng một lần than thở, ước gì mình là hậu duệ của Vương tộc kia.
Đến cả Takezawa, kẻ luôn rất hài lòng với thứ mình có, kẻ có thể sống dưới đáy xã hội, kẻ có thể an phận đón chịu mọi tai hoạ giáng xuống đầu, nếu có ông bụt xuất hiện và hỏi hắn có muốn trở thành tộc nhân Vương tộc hay không, hắn chả dại gì mà từ chối.
Nói được câu nói “may quá cháu không thuộc Vương tộc”, có lẽ chỉ có mình thằng Văn.
Cảm thán là vậy, nhưng Takezawa cũng không quên chuyện chính. Thằng Văn mang được một lọ nước chứa đẫm Văn Lực về, là quá đủ với hắn. Trong lọ nước này, ngoài Văn Lực ra, hắn còn thấy rất nhiều những yếu tố khác.
Takezawa trộn loại mực này với đất dao nung, và một vài hợp chất khác do hắn tự nghĩ ra, sau đó lấy một que tre nhỏ, nhúng vào hỗn hợp đó. Lưỡi kiếm đã đặt trước mặt hắn, chỉ chờ hắn vẽ lên.
- Ê nhóc, mày quên không hỏi mẹ mày, liệu có cách nào chế ra một thanh kiếm có thể xua tan Đại Hung Vận hay sao?
- Đâu có, bác dặn thế nào, cháu hỏi y như thế ấy mà.
- Vậy mẹ mày nói sao?
- Mẹ cháu bảo có. Có một loại kiếm như vậy.
- Vậy mẹ mày có nói làm sao để rèn ra được một thanh kiếm như vậy không?
- Mẹ cháu bảo không cần rèn, mà có sẵn một thanh rồi.
- Thanh nào?
Thằng Văn giơ ngón tay chỉ vào cây kiếm trong góc.
- Hỉ Vận Kiếm.
- Pfff!!!
Takezawa suýt cắn phải lưỡi. Hỉ Vận Kiếm, nếu thật sự triệt tiêu được Đại Hung Vận, thì đời hắn còn phải khổ sở thế này sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hỉ Vận Kiếm, một trong 13 thanh Cực Phẩm Thần Kiếm của Phú Sơn, mà còn không thể chống lại Đại Hung Vận, thì hắn cũng đừng mơ rèn ra một thanh kiếm có thể làm được điều không tưởng kia.
Takezawa cũng chưa phải một thợ rèn tới mức thánh nhân như Fujiwara Tadatoshi, cha đẻ của 13 thanh Cực Phẩm Thần Kiếm. Hay không phải là vị thần Honjou trong truyền thuyết, người đã rèn ra thanh Hắc Long Kiếm, một trong 3 Thần Khí của Phú Sơn.
Nếu có thể rèn ra được một thanh Thượng Phẩm Bảo Kiếm, đã là thành tựu sáng chói trong đời rồi. Cho tới bây giờ, mọi bước đều được thực hiện khá chỉn chu, và gần như hoàn mỹ. Chỉ có một điều là nguyên liệu thép chưa phải loại tốt nhất, nhưng điều đó không thật sự quá đáng kể. Công đoạn tối quan trọng, vẫn là Hamon.
Takezawa cầm lên thanh tre đã quẹt mực, không ngừng tưởng tượng rằng đây là một cây bút. Lưỡi kiếm, chính là bức tranh, còn hắn, là một nghệ sĩ.
Giờ khắc vẽ lên Hamon, cũng là thời khắc một linh hồn, một sinh mạng được thai nghén.
Hãy để Takezawa ta, khai sinh ra mày.
===========
Cuối tuần bận rộn quá, sáng nay đi từ 6 giờ sáng mà giờ mới về đến nhà. Nhưng bù lại cũng có thời gian để sắp xếp tình tiết cho arc sắp tới.
Lưu ý mọi người, những lúc ta ra chương ít, hãy nghiền ngẫm lại những chi tiết đã xảy ra, đọc lại các chương cũ, và cố gắng đừng bỏ lỡ điều gì. Vì truyện này vẫn theo tiêu chí, những gì đã nêu ra, không có gì là vô nghĩa. Nhớ để ý cho kĩ từng chi tiết nha!