Tiểu Ly nhìn thấy người đẹp trong mộng, tức thì lật mặt nhanh hơn bánh tráng, hồ hởi cười nói. Hắn cũng muốn nhân tai nạn vừa rồi mà bắt chẹt được mỹ nhân kia chút gì chăng. Mọi cơ hội tốt đều đến từ những tai nạn mà.
Thục Phương còn chưa kịp đáp lời, đã thấy từ trong phòng quan sát vọng ra một âm thanh khác, trầm ấm mà oai nghiêm.
- Ha ha ha! Chút tai nạn, người không việc gì là tốt rồi. Còn bồi thường, có đáng là bao?!
Nói rồi, từ phía cửa sổ, một bóng người cứ thế bước ra, đạp hai bước để đứng trên không trung, rồi từ từ hạ xuống ngay trước mặt Vũ Hoành.
Áo quần lụa đen, giản dị, gọn gàng. Mái tóc hơi dài quá tai. Gương mặt cứng cỏi mà lại nhu hòa. Tiểu Ly vừa quay lưng lại, nhìn thấy con người ấy đã giật thót mình mà sụp quỳ xuống.
- Thái… Thái tử điện hạ! Tiểu Ly tham kiến Thái tử điện hạ.
- Khà khà… Tiểu Ly, lâu lắm mới gặp. Sao? Thương thế sao rồi?
- Dạ! Thần nào dám! Chỉ là đau chút ít thôi ạ, nô tài nào dám để Thái tử phải quan tâm.
- Thôi được rồi. - Bá Thế từ tốn đáp lời. Giọng nói của hắn vẫn vừa oai nghiêm vừa mềm mại, thực sự khiến người khác không thể không lắng nghe - Em trai, vào đi, còn đứng đó làm gì?
Bá Thế vừa nói, vừa giơ tay chạm vào cánh cổng. Chẳng cần đẩy, chẳng cần kéo, cổng cứ thế từ từ mở ra. Vũ Hoành khẽ nhún vai, rồi đi theo anh trai mình. Tiểu Ly rón rén đi sau cùng.
Gia nô trong phủ đều ra xếp thành 2 hàng cúi chào cả 3 người cực kì lễ phép, chứ không búa xua như trong phủ của Vũ Hoành. Thục Phương vội vã chạy tới cuối hàng, cũng rất duyên dáng mà thi lễ. Bá Thế cứ thế khoan thai bước qua hàng người, như thể hắn sinh ra chính là để được người khác cúi mình chào đón như vậy. So ra, Vũ Hoành dù đã quen với nghi thức hoàng gia, bước đi vẫn có chút gì gượng gạo.
- Hoàng huynh, sớm này ra anh cùng gia nhân lên xem thiên văn, là ý gì thế?
Vương Vũ Hoành ghé tai Bá Thế hỏi nhỏ. Bá Thế chỉ phì cười.
- À. Có gì đâu. Thục Phương cũng rất giỏi về tính toán quỹ đạo sao. Nàng ấy muốn nhờ ta giúp đỡ đôi chút, vậy là ta cũng sẵn lòng thôi.
- Ừm. Nói về khả năng chiêm tinh, đương nhiên ở Đại Nam này muốn hơn được Hoàng huynh chắc chỉ có Vô Thường Đại sư.
- Khà khà… Đừng nói vậy. Vô Thường sư phụ dù sao cũng là bậc tiền bối…
Bá Thế nói tới đó, chợt im lặng. Chân hắn vẫn bước tiếp, nhưng nét mặt thì trầm ngâm.
- Vũ Hoành này…
- Vâng?
- Chiêm tinh học là gì?
- Anh lại kiểm tra bài cũ em đó à? Thì là phương pháp phân tích vị trí những vì sao trên bầu trời…
- Sai rồi.
- Dạ?
- Chiêm tinh, vốn là phương pháp để đọc thấu Mệnh trời. Thầy Thường cũng nghĩ giống như anh vậy. Nhưng quan điểm của anh và thầy thì lại quá khác nhau.
- Khác nhau chỗ nào cơ ạ?
- … Mà thôi. Hôm nay anh gọi em đến đương nhiên không phải để nói mấy chuyện trên trời đó. Ra đây nào!
Bá Thế dẫn Vũ Hoành tới một khoảng sân rộng ngay phía sau gian nhà chính. Tất cả các gia nô cũng đã theo sát phía sau, đứng quây tụ lại thành một vòng tròn, dáng vẻ khép nép kính cẩn. Tiểu Ly cũng rất biết chớp thời cơ, đã đứng sát gần bên Thục Phương, tìm cách bắt chuyện.
- Các vị vui lòng lui ra thêm chút nữa, rộng chỗ cho hai huynh đệ ta đọ quyền.
- Đọ quyền? Anh…?!
- Khà khà… Có gì chứ? Anh trai muốn kiểm tra tình hình em trai mình một chút mà thôi, chẳng lẽ không được hay sao? Độ này anh bận rộn quá, thực sự đã muốn “thăm hỏi” em lâu rồi. Để xem tân Thạc sĩ nhà ta có gì cần anh góp ý chứ?
- Nhưng anh…
Vũ Hoành ngần ngại. Hắn mới chỉ có 1 bằng Thạc sĩ. Còn Bá Thế… đã đạt 7 bằng Tiến sĩ!
Một Thạc sĩ so với một Tiến sĩ, giống như một con kiến so với một con voi vậy.
- Yên tâm! Anh sẽ chỉ dùng 1 phần 10 ngàn sức mà thôi. Cứ bung hết mình đi. Giống như anh em ta vẫn làm ngày xưa vậy.
Nói rồi, Vương Bá Thế cởi chiếc áo lụa trên người xuống, ném cho một gia nhân. Trong quá trình hắn quay người, Vũ Hoành kịp nhìn thấy vô vàn những vết thương chằng chịt trên tấm lưng của anh trai.
Đủ mọi dấu tích của binh khí, kĩ năng, thuật pháp, có cả những vết thương tưởng chừng chí mạng, đều in hằn trên đó.
“Là những dấu tích từ Vu Linh Đại chiến sao?”. Vũ Hoành tự nhủ. Hắn là một trong số ít những người biết được, Vương Bá Thế đã lén trốn ra ngoài để tham gia vào chiến trường đẫm máu ấy.
Hắn biết điều đó, bởi vì cũng lén tham gia cuộc chiến ấy, còn có Hoàng Bích Thanh.
Quả thực, thiên tài trên thế gian này đều phải qua ngọn lửa chiến tranh tôi luyện.
Bá Thế đã thủ thế, đưa tay lên mời gọi.
Vũ Hoành thở dài, ra vẻ bất khả kháng. Hắn cũng cởi chiếc áo khoác mỏng trên người mình xuống.
Chùng một chân xuống, đưa chân kia lên, dồn trọng tâm vào chân trụ, hai bàn chân song song nhau, tạo với hướng nhìn một góc 45 độ.
Thế tấn cơ bản nhất của Võ thuật Đại Nam.
Âm Dương Tấn.
Hắn cũng đưa tay lên.
- Tới đi, anh trai…
Lời vừa chưa dứt, Bá Thế đã không còn ở chỗ đó nữa.
Vũ Hoành giật mình thu chân lên. Ngay lập tức, chân hắn vừa kịp chặn một cước của Bá Thế từ bên hông đá tới.
- Ồ?!
Bá Thế cũng không hề giấu sự ngạc nhiên của mình. Phải là kẻ quan sát hắn nhiều tới mức nào mới có thể nắm rõ thói quen của hắn tới vậy?
- Được lắm em trai!
Đòn đầu tiên bị chặn, nhưng thế công vẫn cứ thế cuồn cuộn mà tới. Hoàn toàn chỉ là Âm Dương Quyền Thuật và Âm Dương Bộ Pháp. Vương Vũ Hoành cũng dùng những thứ đó mà chống chọi. Hai bóng người quấn vào nhau, từng chiêu từng chiêu đều ăn ý một cách kì lạ.
Quyền chủ động đương nhiên vẫn thuộc về Bá Thế. Còn Vũ Hoành dù chống cự vô cùng quyết liệt, nhưng rõ ràng chỉ là bị động phản ứng lại đòn thế của đối phương.
- Cơ bản rất vững! Tốt lắm! Vẫn nhớ lời anh dạy ngày bé phải không? Cơ bản, mới là nền móng đích thực của mọi loại học vấn!
Âm Dương Quyền pháp, xoay quanh sự vận hành của Âm Dương, sự chuyển đổi hiện trạng của sự vật trên đời. Trong Âm sẽ manh nha xuất hiện Dương, trong Dương lại có mầm mống của Âm. Khi mặt trời ở trạng thái đỉnh điểm nhất, rực sáng nhất, cũng là thời khắc nó phải bắt đầu cúi mình để màn đêm xuất hiện. Khi một thiên tài ở vào đỉnh cao của mọi vinh quang, luôn phải có một đối trọng với hắn ở phía bên kia ánh hào quang, để hắn nhận ra mình là ai.
Bá Thế mạnh. Bá Thế có thiên phú không ai sánh bằng. Bá Thế có nghiệp Đế vương rộng mở trước mắt. Nhưng chính trong cái đỉnh cao như mặt trời ban trưa ấy, hắn thấy lẻ loi và cô độc. Hắn không tìm thấy một đối thủ xứng tầm để hắn thể hiện ra tài năng đích thực của mình.
Cũng giống như mọi dòng chảy trong thế giới này chỉ có thể ra đời khi Âm Dương xung đột, hắn cần có một bản thể đối trọng thực sự xứng tầm, để tìm thấy điểm cân bằng mà hắn đang tìm kiếm. Hắn đã chinh chiến, đã truy lùng, đã thách thức.
Và, sau bấy nhiêu năm, đột nhiên, giây phút ấy, Vương Bá Thế đã mỉm cười.
Bởi vì khoảnh khắc ấy, khi hắn giao quyền với em trai mình, hắn chợt tìm thấy thứ đối trọng mà hắn luôn thèm khát.
- Được lắm em trai! Em có thể là kẻ kém cỏi, nhưng tuyệt đối không phải kẻ yếu!
Một quyền của Bá Thế đấm tới, ngay lập tức bị Vũ Hoành bắt lấy. Hắn vặn người ném anh trai mình xuống đất. Bá Thế lại dùng hai chân mình tạo thành trụ tiếp đất, thuận đà xoay người, đưa chất quét đất một vòng.
Vũ Hoành lập tức thu chân lên, vì trọng tâm của hắn không hề đặt vào phía chân đó, rồi lại đưa bàn chân giẫm thẳng xuống đầu gối của Bá Thế. Bá Thế lại ngay lập tức gập đầu gối của mình lại, tạo một khoảng trống để kẹp lấy chân của Vũ Hoành, đồng thời dùng chân kia làm trụ để bật dậy. Phía chân đang đưa về phía trước đẩy ngược lại, phần đầu gối đưa ra đánh vào khoeo chân của Vũ Hoành, vừa để phá thế tấn của hắn.
Vương Vũ Hoành biết rõ mình không thể để điều đó xảy ra, vì mất đi thế tấn là sẽ mất luôn khả năng chống cự. Hắn mượn đà thu chân về, xoay người bật nhảy, tung một cước nhắm thẳng vào đầu Vương Bá Thế.
Bốp!!!! một tiếng vang lên. Thứ âm thanh này không giống như tiếng cước đá trúng một thứ gì, mà giống như tiếng bàn tay vỗ lấy một thứ gì đó.
Vương Bá Thế chỉ bằng một vỗ, đã đẩy một cước của Vương Vũ Hoành đổi hướng rơi xuống, đồng thời nắm tay còn lại đã xoáy tròn mà phóng ra.
Thấu Quyền!
Chỉ thấy Vương Vũ Hoành như một cái bị bông bị đánh xoáy tít trong không khí, bay về phía sau. Nhưng ngay lúc mà mọi người đều nghĩ rằng kết quả đã định ấy, thì Vương Bá Thế lại nhíu mày. Hắn nhận ra Vũ Hoành đang dùng Âm Dương Phong Quyển để triệt tiêu đi lực công phá của cú đấm, và bàn chân của em trai mình đang đạp một cú thật mạnh vào trong không khí.
Đạp Không Bộ! Nhất Bộ Tam Quyền!
Chẳng có chút gì hoa mỹ hay cao siêu. Chỉ đơn giản là đạp thẳng vào không khí để bật ngược trở lại, kèm theo sức xoắn vốn có mà Vương Bá Thế tạo ra, tung ra 3 quyền liên tiếp.
Bá Thế vội vã đạp chân về phía trước, lợi dụng lực đẩy đẩy mình về phía sau. 3 cú đạp chân, vừa vặn né đi 3 quyền của Vũ Hoành.
- Thói quen cố hữu của anh, chính là không bao giờ phí phạm những thao tác thừa thãi.
Vũ Hoành nói. Quyền đánh không tới, nhưng hắn thấy rõ ràng Vương Bá Thế chỉ dùng 3 bước đạp chân để vừa vặn né tránh, không thèm đưa tay lên thủ.
Vũ Hoành thu quyền. Cả người hắn nhoài về phía trước, lộn một vòng. Chân phải hắn từ phía dưới quét một đường tròn giữa không trung, bổ thẳng xuống.
Càn Khôn Chuyển Cước!
Lần này Vương Bá Thế thực sự giật mình. Hắn chỉ vừa kịp lách người qua khỏi cú đá ấy, kình phong vẫn còn sượt qua da mặt. Lắc vai, xuất thủ.
Một chưởng này không vận quá nhiều sức lực, nhìn như hờ hững, nhưng lại khiến Vũ Hoành không thể nào lường trước.
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, ngàn vạn xúc cảm trên đời, vui vẻ, giận dữ, buồn bã, kinh ngạc, hối hận, sợ hãi, phân vân, đau khổ…, chạy qua não hắn.
Vũ Hoành ngã dập xuống đất, nét mặt vẫn chưa hết si dại vì khoảnh khắc vừa rồi.
Văn lực.
Vương Bá Thế, Thái tử của Đại Nam, hậu duệ xuất sắc nhất của Vương tộc suốt 3 ngàn năm qua, vì sao lại có Văn lực khủng khiếp như vậy?