Chí Tôn Hộ giáp trên người hắn đã hoàn toàn vỡ nát, rơi lả tả thành từng mảnh trôi nổi xung quanh hắn. Quần áo trên người hắn cũng đã rách toác. Lồng ngực cường tráng của hắn cũng đã nhận lấy nhiều vết thương nặng nề, đang phập phồng theo từng nhịp thở.
Đối thủ của hắn, Man’Noerr, dù rằng vẫn giữ nguyên hình dáng như ban đầu, nhưng hắn biết, đối phương cũng đã tiêu hao đi rất nhiều. Con rối Bạch Linh là 1 thực thể có sức chứa vô hạn, nhưng lượng Kí ức của Man’Noerr tồn tại sau 6000 năm thì là hữu hạn.
Đúng như hắn nghĩ, Man’Noerr cũng không sấn sổ lao tới như lúc ban đầu. Ông ta vẫn giữ nguyên vị trí.
Lúc này, hắn mới cất tiếng hỏi.
- Vì sao Elena lại bảo ta tới gặp ngươi? Ngươi và cô ta có liên hệ như thế nào?
- Elena là người đã từng sở hữu chiếc khăn trùm đỏ trong 120 năm. Đương nhiên cô ta và ta luôn có 1 mối liên kết vô hình. Và nếu ngươi tới gặp ta sớm hơn, mối liên hệ của chúng ta đã khác bây giờ.
- Khác? Ý ngươi là sao?
- Ngươi đã có thể trở thành Ám Hành Sứ Giả. Hầu như tất cả mọi dòng chảy đều dẫn về kết cục ấy. Anh trai ngươi sẽ là Đại Nam Đế vương, còn ngươi trở thành Ám Hành Sứ Giả. Ngươi đáng lẽ đã trở thành người kế thừa di sản của ta. Nhưng rốt cuộc, giữa dòng máu của Kouda’in và trái tim của Rukth’Oarr, ngươi đã lựa chọn con đường bá chủ của Kouda’in.
- Ta không hề lựa chọn. Ta không hề có quyền được lựa chọn! - Vương Vũ Hoành gằn giọng.
- Ngươi luôn có quyền được lựa chọn, hỡi hậu duệ của Dra’ge. Trước đây cũng vậy, và sau này cũng vậy. Ngươi chỉ cố tình bỏ qua những lựa chọn ấy và hành động như thể ngươi buộc phải làm những điều mà ngươi sẽ làm. Và để ngăn chặn những kẻ như ngươi bước sâu hơn vào con đường Bá chủ, ta buộc phải giam hãm ngươi tại thế giới này.
- Kouda’in… chính là Hoàng Long phải không? Trong tiếng Đại Nam, ta gọi nó là Hồng Định.
- Đúng vậy.
- Ta đã gặp nó trong Đại Thư viện. Con rồng đó không có vẻ gì là 1 kẻ tham vọng Bá chủ cả.
- Thứ ngươi nhìn thấy, kẻ canh giữ Đại Thư viện, chỉ còn là 1 chấp niệm còn sót lại đối với Bản Nguyên Tri Thức. Ý chí bá chủ của Kouda’in không tồn tại dưới dạng xác thịt, mà được gieo rắc vào trong lòng những kẻ kế thừa Đại Thư viện của nó.
- Ra vậy. Ý ngươi muốn nói, mỗi một kẻ sở hữu Đại Thư viện đều sẽ bị nhiễm tính cách của từng Đại Thư viện đó?
- Một phần nào đó là vậy. Nếu kẻ sỡ hữu Đại Thư viện cũng có chấp niệm giống với chấp niệm của Ý chí Bản mệnh, thì chấp niệm ấy càng được cường đại lên gấp nhiều lần. Vương tộc các ngươi lại quá phù hợp với tính cách nổi loạn của Kouda’in.
- Vậy kẻ sở hữu Đại Thư viện Rukth’Oarr thì sao? Hắn cũng vì lý do đó mà trở nên có trách nhiệm với nhân loại à?
- Rukth’Oarr vốn là 1 con gấu dùng đôi tay của mình để níu giữ 6 thế giới lại không bị trôi dạt đi khắp nơi. Kẻ sở hữu Đại Thư viện Rukth’Oarr cũng phải chịu 1 lời nguyền bị xiềng xích bởi 6 chiều không gian còn lại. Chỉ những kẻ đủ tinh thần trách nhiệm mới có đủ dũng khí kế thừa Đại Thư viện Rukth’Oarr.
- Ta biết Kwaruh còn giấu giếm nhiều bí mật khác. Hắn có khả năng tạo ra cả 1 thế giới. Đó đâu phải là thế mạnh của Rukth’Oarr, nhỉ? Ta nghĩ ngươi biết khá nhiều về tên Kwaruh đó. Và cả con mụ Elena đó, có phải mụ ta đang có mưu đồ gì đối với Zenia của Tóc vàng hoe hay không? Còn lão già chết tiệt Phạm Viết Phương. Sao ngươi rảnh tới vậy thì không đi phá cái kế hoạch chết tiệt của lão ta đi?
- Ngươi không có nhu cầu để biết thêm, hỡi hậu duệ của Dra’ge. Định mệnh của ngươi là bị giam cầm cùng ta tại đây. Vĩnh viễn.
- Ta đã không tin vào định mệnh từ lâu lắm rồi.
Vương Vũ Hoành cắn răng hít 1 hơi thật sâu. Long Khí không ồ ạt xuất ra ngoài mà lan tràn khắp trong cơ thể hắn. Lần này, hắn không cố gắng bay trong không trung nữa, mà thử bước từng bước trên lớp không gian sền sệt này.
Mỗi bước chân đều giống như trượt đi trên 1 mặt băng vậy, không có 1 điểm tựa nào nên hắn không thể tiến về phía trước, mà cứ như giậm chân tại chỗ. Vô cùng khó nhọc, nhưng hắn vẫn bước. Long Khí tụ tập dồn xuống bàn chân hắn khiến nó mỏi nhừ. Từng bước 1 hắn đều cố gắng giữ thật vững thân mình và tiến lên dù chỉ 1 chút mà thôi.
Sau 10 bước ban đầu gian nan, hắn thực sự đã có thể coi như tạm bước đi được trong không gian này, dù tốc độ là rất chậm.
Man’Noerr lặng lẽ đứng quan sát Vương Vũ Hoành bước tới từng bước. Không gian quanh quẩn khe khẽ 1 tiếng thở dài như nỗi lòng ngao ngán của chính ông ta.
Những hậu duệ của mình, lại có nhiều kẻ cố chấp không khác gì tổ tiên của chúng vậy.
Man’Noerr cũng bước tới. Từng bước từng bước một, cho tới khi mặt đối mặt với Vương Vũ Hoành.
Một cú đấm giáng xuống gương mặt của kẻ hậu bối, mang theo 1 luồng sức mạnh cuồng bạo sơ khai của Rukth’Oarr.
- Đây là Nắm đấm của Rukth’Oarr.
Vương Vũ Hoành bị đánh bay về phía sau. Trong khi hắn còn đang cố gắng dùng 2 bàn chân tìm kiếm 1 điểm tựa để hãm tốc độ lại, thì Man’Noerr đã bật nhảy tới trước mặt hắn.
- Đây là Buớc nhảy của Kouda’in.
Man’Noerr vừa nói, vừa giơ 1 cánh tay về phía sau. Từ bàn tay ông ta, 1 thanh kiếm đen tuyền thẳng tít tắp kéo dài tới hơn 100m trong không gian trắng toát đột ngột xuất hiện. Ông ta vung kiếm chém thẳng xuống.
- Đây là Kiến tạo của Zen’nia.
Thanh kiếm đen nặng nề chém xuống, để lại sau nó những luồng suy tưởng vô hình nặng nề mang nặng hơi thở của năm tháng, cũng khiến lòng người chẳng hiểu sao trĩu nặng vì những nỗi lo sợ buồn rầu.
Vương Vũ Hoành dù chưa thể ổn định lại thân hình, vẫn bất đắc dĩ vung Trảm Không lên đón đỡ lấy thanh kiếm.
Thanh kiếm đen va chạm với Trảm Không, lập tức vỡ tung tóe thành vô vàn những hạt đen li ti lan tỏa ra 4 xung quanh. Còn Vũ Hoành thì bị lực va chạm đánh bay về phía sau. Càng bay, không gian đặc quánh càng bủa vây lấy hắn.
Còn Man’Noerr, lại như đang biến mất cùng luồng sương đen ấy. Luồng sương đen bắt đầu lan rộng ra phủ trùm khắp không gian.
Trong không gian đen ngòm ấy, 1 mặt trời xuất hiện. Sau đó là cả 1 bầu trời sao. Vương Vũ Hoành đang bay trôi nổi giữa 1 vũ trụ ngập tràn ánh sao.
- Đây là Ảo ảnh của I’iana.
Man’Noerr đột ngột xuất hiện ngay cạnh hắn, 5 ngón tay xòe ra thành trảo túm lấy đầu hắn. Ông ta kéo hắn bay qua không gian, va đập với rất nhiều thiên thể.
- Đây là Móng vuốt của Fu’jie.
Sau đó, Ma’Noerr quăng hắn đi, há lớn miệng hét 1 tiếng. Tiếng hét mang theo Sát khí hung bạo, xuyên phá cả vùng chân không trống rỗng, đẩy hắn bay thẳng về phía 1 tiểu hành tinh.
Vương Vũ Hoành hoàn toàn không có khả năng kháng cự, cứ như vậy mà bị ném lún xuống mặt đất thô ráp. Hắn ngửa đầu nhìn Vũ trụ bao la bên trên, thở dốc từng cơn vì đau đớn và mệt mỏi.
Man’Noerr đã đáp xuống bên cạnh hắn.
- Đó là Tiếng hét của Kai’i.
Gương mặt trắng đen của ông ta cũng ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Trên cao rất cao, mặt trời khổng lồ đang nóng rực trên đầu họ chợt tóe ra những vành đai lửa khổng lồ, nung chảy bất cứ thiên thể nào va chạm với chúng. Sau đó, những vành đai lửa ấy biến thành muôn vàn màu sắc rực rỡ, ngày càng càn quét cuồng bạo, rồi cuối cùng thu lại. Mặt trời kia phát ra ánh sáng rực rỡ rồi nổ tung. 1 luồng khói bụi khổng lồ từ nó tỏa ra khắp muôn hướng, cuốn tới phía 2 người thành 1 cơn bão lốc mù mịt. Nheo mắt nhìn qua luồng khói bụi ấy, có thể thấy được ánh sáng từ mặt trời kia cứ co hẹp, co hẹp dần vào tâm điểm, chẳng mấy chốc đã trở thành 1 điểm nhỏ. Sau đó, ánh sáng ấy tắt lịm.
Vương Vũ Hoành chẳng biết từ bao giờ, đã thấy mình không còn nằm trên 1 tiểu hành tinh, mà trên 1 bãi cỏ sức nực mùi ẩm mốc của đất. Trên đầu hắn là bầu trời cao xanh.
Man’Noerr vẫn đứng cách hắn không xa.
- Thấy mình nhỏ bé thế nào rồi chứ, Hậu duệ của Kouda’in? Tất cả chúng ta, dù có vĩ đại tới đâu, mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là 1 phần nhỏ bé của Vũ trụ này. Tất cả những khái niệm mà ngươi đang phải sợ hãi, Khuyết Hầu, ta, Kwaruh, hay Đại Thư viện, hay Bản Nguyên Tri Thức đi chăng nữa, cũng chỉ là những hạt cát nhỏ nhoi đối với Ý chí của Vũ trụ. Ngươi phải hiểu rõ điều đó. Còn nhiều thứ để chúng ta phải lo sợ hơn là những cuộc chiến nhỏ nhoi. Chúng ta tìm kiếm Tri thức để phát triển và tiến bộ, chứ không phải là để tiêu diệt lẫn nhau.
Ngừng lại một chút, ông ta mới quay xuống nhìn thẳng vào mắt Vương Vũ Hoành, và nói tiếp.
- Còn vừa rồi, chính là Trí tuệ của Na’ga.