Một cú Bộc Phá Quyền ngay khoảng cách gần, nhằm thẳng vào bụng của số 1, phát ra toàn lực. Không khí xung quanh cũng bị xoắn vào, phát ra những tiếng nổ vang rền.
Uỳnhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cả người số 1 như bị xoắn vào cùng cú đấm này. Nhưng hắn là một Thạc sĩ. Một kĩ năng cấp bậc Phổ thông, nếu có thể đánh chết một Thạc sĩ, không phải là không thể, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.
Sự đáng sợ nhất của Bộc Phá Quyền, là lực xoắn ốc xuyên thấu qua nội tạng, phá hoại tất cả từ bên trong. Muốn sống sót khỏi Bộc Phá Quyền, cần triệt tiêu đi lực hủy diệt xoắn ốc ấy.
Số 1 phản xạ gần như ngay lập tức, hắn cắm thanh kiếm xuống đất, chống tay lên chuôi kiếm, vặn người theo hướng xoắn của Bộc Phá Quyền, xoay hơn 10 vòng trên không, rồi bị bắn văng về phía sau.
Nhìn có vẻ khá chật vật, nhưng thực tế, toàn bộ lực phá hoại của Bộc Phá Quyền, đã bị triệt tiêu gần hết.
Cơ hội khó khăn lắm mà Trần Thiên Anh có được, cứ như vậy mà bị dễ dàng hóa giải.
Thứ duy nhất hắn đạt được, có lẽ chỉ là đánh văng số 1 ra khỏi thanh kiếm của hắn.
Một Kiếm Khách không còn kiếm, có thể làm được gì?
Số 1 vừa văng xuống đất, đã tìm cách tiếp đất tối ưu nhất, dùng lưng chạm vào đất, mượn đà lộn một vòng, sau đó lấy lại ngay tư thế phòng ngự. Hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, mắt vẫn không thoát mục tiêu của mình.
- Học trò của thầy Phương, Đệ nhất Sát thủ của Hải Thành, cậu nghĩ dễ bị vô hiệu hóa như vậy sao?
Số 1 khẽ cười. Khí lạnh từ từ toát ra tụ tập hết trên đầu ngón tay của hắn.
Hư Vô Kiếm Pháp!
Khí lạnh dần ngưng tụ thành một loại Kiếm Khí, tập trung hết ở hai đầu ngón tay. Kiếm khí vô hình, mà cũng hữu hình, toát ra hơi lạnh mang tới cảm giác sắc bén còn hơn cả kiếm thép.
Số 1 thu tay mình về, tạo thành một tư thế rút kiếm vô cùng cơ bản, cả người hắn chùng xuống tụ lực, như một con báo sẵn sàng vồ về phía trước.
Áp lực mà hắn tạo ra, khiến Trần Thiên Anh dường như không thể hít thở. Thứ áp lực này, đã gần như đạt tới đẳng cấp Tiến sĩ.
Thậm chí, không chừng, Trần Thiên Anh sẽ trở thành bước đệm để số 1 đột phá cánh cửa Tiến sĩ của mình.
Áp lực không thể tả nha! Thiên Anh nuốt nước bọt cái ực. Nhưng, áp lực thế này, lại làm hắn vô cùng khoái trá. Hắn là kẻ sinh ra trong hiểm cảnh, hiểm cảnh đối với hắn, không phải sự đáng sợ, mà là cơ hội. Cơ hội để vượt lên bản thân mình.
Số 1 đã nhún người lao tới.
Băng Phong Vô Hình Kiếm!
Kiếm khí băng giá bỗng nhiên xuất ra, tiếp xúc với không khí, phát ra tiếng tách tách kéo thành một tràng dài, như tiếng thần chết đang réo gọi. Đường kiếm chết chóc vẽ ra một vòng trong không khí, không gì có thể ngăn cản, chém thẳng về phía đầu của Trần Thiên Anh.
Đường kiếm này không chỉ là đánh lừa thị giác, nó còn thật sự rất nhanh! Hay đúng hơn, là nó khiến đối thủ chậm lại!
Cảm giác lạnh buốt óc ập tới này, khiến não người hoạt động chậm hẳn lại, cũng không khác gì khiến đường kiếm của hắn nhanh hơn!
Chỉ có 0,1 giây!
Tốc độ phản xạ tối đa của con người là 0,1 giây! Nhưng đó là tốc độ của những kẻ thiên tài trong thiên tài. Bình thường, tốc độ phản xạ khi bị kích thích từ thị giác là 0,2 giây, kích thích bởi âm thanh là 0,17 giây, còn xúc giác là 0,15 giây.
Nhưng lần này, Trần Thiên Anh vừa phải dùng tới thị giác, thính giác và thị giác, vừa phải phán đoán trước để kéo dài thời gian phản xạ. Nếu không thể bắt kịp trong 0,1 giây, hắn phải đánh cược từ trước đó 0,05 giây!
Đây là một canh bạc. Nếu hắn canh thời gian chính xác, hắn cũng chỉ ngan bước thần chết trong khoảnh khắc này mà thôi. Nếu hắn sai lầm, thì tất nhiên là đầu hắn không còn trên cổ.
Chẳng biết vì sao, hắn không sợ hãi. Hắn chỉ khẽ cười. Nếu hắn không có gan đánh cược, hắn đã chẳng bao giờ đi xa tới vậy.
Tốn bao công để chuẩn bị quân bài tẩy, cũng chỉ để cho lần cược này!
Hắn… né được!!
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, có lẽ là một phần tỉ của giây, hằng hà sa số những tri thức vô danh ùa vào trong não hắn. Chỉ trong một phần tỉ của giây ấy, hắn tiếp thu một sức mạnh không tưởng, từng sợi thần kinh của hắn nhạy bén gấp hàng nghìn lần, cơ bắp hắn có hiệu suất cao gấp hàng trăm lần, và não hắn đạt tới một cảnh giới phi nhân loại.
Chỉ trong một phần tỉ giây ấy, vừa đúng lúc đường kiếm chết chóc kia chạm vào da mặt hắn, hắn đã cảm thấy đường kiếm ấy ngừng lại ngay trên không trung! Thời gian như ngừng lại!
Chỉ trong một phần tỉ giây, hắn lách người né tránh, vừa gắng gượng tung ra một cú đấm. Dù mọi thứ như ngừng lại, nhưng thật ra là vì giác quan của hắn nhanh hơn gấp nghìn lần. Còn đôi tay của hắn muốn chuyển động để bắt kịp giác quan ấy, lại phải chịu áp lực khổng lồ. Từng sợi cơ bắp, mạch máu, xương cốt đều nứt toác, đều như muốn vỡ vụn, cảm giác đau đớn lại qua các giác quan khuếch đại, khủng khiếp gấp vạn lần.
Nhưng Trần Thiên Anh cắn răng chịu đựng. Hắn bằng mọi giá phải thực hiện cú đấm này.
Toáccccccccccccccc!!!!!!!!!!!!!!!
Nắm đấm mang theo Cổ Phong Quyền, chạm thẳng vào người số 1, cũng là lúc mọi thứ trở về như cũ. Băng Phong Vô Hình Kiếm không trúng đích, mà số 1 bị đánh văng về phía sau.
Hự!!!!!!!!!!
- Ngươi… ngươi…
- Vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra sao? - Trần Thiên Anh lúc này mang theo cánh tay đỏ lòm nát bấy, mặt hắn bị rút cạn toàn bộ sinh khí, cơ thể chao đảo như sắp ngã, nhưng hắn vẫn cố lấy ra sức trò chuyện. Bởi vì, hắn đã thắng rồi. - Những ngày ta chăm chú nghiên cứu, rốt cuộc không hề vô ích. Tập tài liệu các người ban cho ta như một loại ân huệ, phải rồi, ta thật sự coi nó là một ân huệ! Với một kẻ như ta, mọi loại tri thức đều là ân huệ!
Hắn dùng cánh tay kia rút từ trong người ra một cuốn sách, một cuốn sách xuất bản không lâu, nhưng đã bị đọc cho nát nhàu. Hắn quăng cuốn sách ấy xuống trước mặt số 1.
- Nhiếp Hồn Thuật! Hết Chú Thuật, rồi lại tới Nhiếp Hồn Thuật. Các ngươi nghĩ, giao cho ta những thứ giáo trình khó hiểu và chết bằm như vậy, là biến ta thành kẻ vô dụng sao? Các ngươi có vẻ có quá nhiều tài liệu để đọc, tới nỗi chả đọc cái gì ra hồn nhỉ? Nói cho ngươi biết, dù chỉ là một quyển sách, mà ngươi đọc nát tới 1000 lần, thì còn có ích hơn 1000 quyển sách!
Số 1 cố gắng đứng dậy. Hắn cảm thấy trên người hầu như không có một thương tích nào, nhưng lại có một cảm giác nôn nao khó chịu.
- Vừa rồi, ta có cảm thấy… Liên Hoàn Trận của số 2… đây chính là nơi số 2 đã bố trí Liên Hoàn Trận để giăng bẫy kẻ phản bội… nhưng vì sao… ngươi lại có thể kích hoạt… đồng thời… thứ sức mạnh vừa rồi… là cái gì?
- Vì ngươi sắp chết, nên ta cho ngươi biết một bí mật nhé, Nhiếp Hồn Thuật, dù chỉ là cảnh giới thấp nhất là Hấp Tinh Thuật, cũng chính là thứ ta đã dùng để giúp ngươi đánh bại lão Ba kia, còn có cách sử dụng khác. Không chỉ rút đi sức mạnh của đối thủ, còn có thể giữ được thứ “mùi vị” của hắn. Dùng thứ “mùi vị” đó để đồng bộ với thứ khí lực trong Trận Pháp, cố gắng lắng nghe những dao động rất nhỏ, vẫn có thể tìm ra được những điểm kích phát Trận Pháp ấy. Dù sao, những chuyện này không dành cho những kẻ không biết kiên nhẫn, và quyết tâm.
- Vậy còn… thứ sức mạnh vừa rồi…?
- Đây chính là bí mật mà số 2 cũng giấu giếm cả ngươi! Là cách thức để đạt tới Bình Nguyên Tri Thức!
- Nói láo! Số 2… không bao giờ… giấu giếm… ta… Hự!!
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên khắp người số 1 đã hiện lên chi chít vằn vện những dòng Chú Ngữ cổ xưa. Những dòng Chú Ngữ đen ngòm bắt đầu ăn mòn cơ thể hắn, phát ra những làn khói đen xèo xèo.
- Nguyền Rủa Quyền?! Ngươi… đã… mạnh… tới mức này…
Bộp.
Số 1 không kịp nói hết câu, đã ngã vật xuống đất. Cơ thể hắn dần dần đen sạm lại, bốc lên một ngọn lửa đen ngòm, và dần tan biến. Thứ tan biến cuối cùng, chính là con mắt trợn trừng của hắn.
Trần Thiên Anh đứng đó nhìn kẻ từng được coi là Đệ nhất Sát thủ Hải Thành tan biến vào tro bụi. Một kẻ cường giả mà hắn ngỡ rằng cả đời không thể vượt qua, rốt cuộc đã bị chính tay hắn giết chết.
Không còn số 1 và số 2, toàn bộ Hắc Long, sớm muộn gì cũng thuộc về hắn.
Trần Thiên Anh nhìn xuống cánh tay thương tật ghê người của mình. Đã không phải lần đầu tiên hắn liều mạng như vậy. Nhưng hắn vẫn sống sót. Và…
- Ta đã mạnh… tới mức này. Đúng vậy! Ta đã mạnh tới mức này!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……..!!!!!!!!
Tràng cười dài cứ thế vang vọng khắp hang động tĩnh mịch.
===============
Tất cả quỳ xuống!