Văn là loại người ít phụ thuộc vào bản năng. Thay vào đó, hắn tin dùng lý trí và sự cẩn trọng hơn. Hắn ưa thích những tính toán chi li và chuẩn xác. Hắn rất hạn chế đưa ra những phán đoán mơ hồ.
Nhưng có những lúc, chi li và chuẩn xác là một loại xa xỉ không thể mưu cầu. Điển hình như những tình huống khẩn cấp, hắn buộc phải chấp nhận những phán đoán mơ hồ, và tạm gán cho những biến số trước mặt một giá trị nào đó.
Mạnh, hay Yếu? Đây cũng là 1 loại giá trị.
Chơi được, hay không chơi được? Đây là hệ quả từ biến số trước đó mang lại.
Nếu chơi được, thì nên đánh hay nên lui? Nếu không chơi được, thì nên chạy, hay nên vừa đánh vừa chạy, hay nên đánh để chạy?
Nếu không có giá trị biến số đầu tiên, hắn sẽ không bao giờ đi tới được những kết luận tiếp theo. Đây là cách mà não bộ hắn vận hành. Đây là cách tối ưu nhất để hắn xử lý tình huống.
Mạnh hay Yếu? Mạnh.
Chơi được hay không? Không chắc.
Nên đánh hay lui? Nên lui.
Dù rằng hắn cũng đang rất lo lắng cho Thanh Phong. Khó khăn lắm mới đánh tan một Tiểu đội tinh nhuệ, cũng vì đó là cách khả dĩ nhất để chạy qua phía anh ta. Nay hướng đi này lại bị một Cường địch chắn lối.
Văn không cảm nhận thấy chút sát khí nào từ kẻ bí ẩn vừa đáp xuống. Hắn còn chưa thể nhìn thấy nhân dạng kẻ mới tới. Hắn chỉ cảm thấy một thứ Khí lực vừa lạ vừa quen tỏa ra từ kẻ đó, một thứ Khí lực mang tới rất nhiều áp bách.
Thật khó để dùng lý trí át tuyệt đối nỗi hồi hộp khi phải đối mặt với một Cường giả. Suy cho cùng, sự đàn áp về sức mạnh luôn là thứ đàn áp tuyệt đối.
Bất chợt, Văn nhận ra, xung quanh hắn đã không chỉ có mỗi Vân. Rất rất nhiều những nguồn Khí lực lạ đều đã tập trung về nơi này. Không cùng một phe. Có cả đội chống khủng bố. Có cả khủng bố. Có cả những kẻ trung gian. Nhưng tất cả đều chòng chọc phóng sự chú ý vào kẻ vừa đáp xuống.
Chỉ có gió cát thổi vù vù. Mưa bom bão đạn đều đã ngưng. Đến cả con người cũng như đang nín thở.
Bất chợt, một tia sét lại đánh xuống.
Rồi lại một tia. Một tia. Cứ như vậy tổng cộng 8 lần sét đánh. Vào đúng 1 vị trí đó.
======
- Cửu Lôi Chuyển Thế.
Đức lắp bắp nói.
- Cái gì cơ? - Phan Văn Dũng rụt đầu vào sau 1 tảng đá, tò mò hỏi lại.
- Bí thuật của Triệu Khuyết. Sử dụng năng lượng của Đệ Nhị Tháp, chia ý thức của mình làm 9 phần lần lượt giáng xuống một cơ thể đã gắn sẵn thiết bị tiếp nhận. Cơ thể đó sẽ lập tức trở thành phân thân của hắn.
- Gượm… Gượm đã… Triệu Khuyết là ai cơ? Cái gì mà năng lượng Đệ Nhị Tháp, rồi phân thân, sao 2 cái này liên quan tới nhau được? Giải thích coi… - Phan Văn Dũng cảm thấy thật sự mơ hồ.
- Không còn thời gian đâu. - Đức vụt đứng dậy - Rốt cuộc đã chờ tới ngày này!
=====
Uỳnhhhhh!!!!
Khi tiếng sét thứ 9 giáng xuống, cũng là lúc, từ đâu chẳng biết, một bóng người mặc sơ mi trắng lao ra.
Là Liễu Thanh Chân.
Nắm tay hắn cầm chắc chiếc USB màu đen, giơ lên rồi cắm phập xuống vùng cổ của bóng người bí ẩn kia, vừa đúng lúc tia sét giáng xuống.
Một tiếng nổ khủng khiếp hơn cả 9 lần trước vang lên, dư chấn tỏa ra không khác gì một quả bom, thổi bay cả Văn lẫn Vân dính vào một bức tường.
Liễu Thanh Chân cũng bị văng ra ngoài, khắp người đầy vết thương. Hắn lăn lông lốc tới gần chỗ Văn, rồi gượng ngồi dậy, gương mặt đau đớn cố nở một nụ cười.
- Triệu Khuyết!!! Rốt cuộc tao đã bắt được mày!
Từ trong làn khói bụi, bóng hình ấy bước ra, cơ thể cao lớn đô con, mái tóc vàng bay phất phới, đôi mắt xanh biếc thỉnh thoảng lại lóe ra những tia điện đỏ rực.
- Hắn là tên cảnh vệ lúc nãy bị chúng ta đánh gục kia mà? - Vân kinh ngạc thốt lên.
- Đúng vậy. Nhưng bây giờ, hắn là Triệu Khuyết. - Liễu Thanh Chân đáp lời.
- Tôi cũng thấy hắn thật sự rất khác - Văn gật đầu.
- Cẩn thận!!! - Vân hô lên - Earth Shield!!!
Ngay lập tức, những tảng đá nằm ngổn ngang gần bên bị kéo lên, kết lại thành một tấm khiên. Chỉ nghe Đoàng một tiếng, một cây roi đã vụt xuống, mang theo những tia sét khổng lồ làm rực sáng cả một vùng.
Ở phía xa, Triệu Khuyết thu hồi cây roi trở về độ dài ban đầu. Trên cổ hắn, một miếng đen giống con chip được cấy sâu vào trong da thịt, đang tạo ra những đường gân nhân tạo vằn vện dưới da hắn. Trên con chip, lại có một chiếc USB màu đen đang cắm xuyên qua, tia lửa điện tí tách phát ra từ nơi tiếp xúc.
Đôi mắt của tên cảnh vệ mà bây giờ là Triệu Khuyết long lên sòng sọc. Hắn đưa tay nắm lấy chiếc USB, rút phăng ra, rồi bóp nát. Rồi hắn chuyển ánh nhìn tới chỗ Liễu Thanh Chân, rồi đạp một chân lấy đà bay thẳng tới kẻ vừa phá mình.
Tốc độ bay này quá nhanh, nhưng có một thứ còn nhanh hơn.
Đó là bàn chân của Vương Thành Văn.
Triệu Khuyết đang đà bay tới, bất thình lình bị Văn giơ chân đạp ngang, cả thân hình lừng lững của hắn bị sút văng đi hơn mười mấy mét, kéo một đường dài trên nền đất.
- Anh Phong đâu? - Văn quay qua nhìn Liễu Thanh Chân hỏi.
- Phía đó! Giờ ta đi tìm cậu ta luôn, đừng dây dưa ở đây nữa! - Liễu Thanh Chân đáp lời.
- Nói thì dễ lắm! - Văn vừa trả lời, vừa vặn người tung một cú sút. Triệu Khuyết vừa bay tới, lại dính ngay cú sút này, thời điểm căn được cũng vô cùng khớp.
Nhưng lần này, hắn không còn bị dính đòn trực diện nữa. Một tay đưa ra đỡ lấy cú đá của Văn, cả thân người cũng phản xạ nhanh như điện, lộn một vòng ngay trên không triệt tiêu đi toàn bộ lực đẩy, rồi tiếp đất cách Văn chưa tới 1 bước sải chân.
“Triệu Khuyết” trong cơ thể này càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng đáng sợ. Tới khi bị hắn áp sát, Vương Thành Văn càng sâu sắc cảm nhận được giá trị mà hắn vừa gán cho địch thủ này là không hề sai.
Cực kì đáng sợ.
Kẻ có thể chiếm cứ tầng 99 Tòa Tháp đen, rốt cuộc là ai chứ?
Văn không có thời gian thắc mắc. Hắn nhân lúc đối thủ vừa mới tiếp đất, còn chưa ổn định bộ trụ, ngay lập tức giơ chân phải lên đạp thẳng vào đầu gối đối phương.
Lại là Triệt Thoái. Không khác gì cách hắn làm vừa mấy phút trước, với cùng một cơ thể này.
Bàn chân đạp vào khoeo chân đối thủ, phá đi thế trụ của hắn, nhưng lần này, đối phương đã không còn lấy cứng chọi cứng. Khoeo chân hắn cũng rất thuận thế mà nương theo hướng đạp của Văn, mượn đà xoay người, chân còn lại đã quét một vòng trên đất.
Lần này, người bị phá thế trụ, lại là Văn.
Bị quét một cú như vậy, hắn chỉ còn cách dùng luôn chân trụ còn lại của mình giậm nhảy lên không. Trong khi còn chưa kịp tiếp đất, thì Triệu Khuyết đã lấy luôn chân vừa quét làm chân trụ, đổi trọng tâm lao thẳng về phía trước, giơ cùi chỏ nhắm thẳng vào vùng hông của Văn.
Cánh tay phải còn đang bó bột không thể cử động, nhưng chân phải vẫn đang trong thế đá, vội thu về đỡ lấy cùi chỏ đối phương. Chặn được một chỏ này ê ẩm cả đầu gối, mà vẫn không cản nổi lực đẩy khủng khiếp đó. Văn bị đẩy văng về phía sau.
Tiếp nối, lại là ngọn roi điện vung tới, từ trên cao quật xuống, không cách nào tránh né.
- Protect!!!
Vân ngay lập tức tung ra một chiêu thức bảo hộ, chặn cho Văn khỏi đòn thế nguy hiểm vừa rồi. Đồng thời, cô cũng nhắm về phía Triệu Khuyết, Pháp thuật ưa thích nhất đã phát động.
- Fire!!!