Hoàng tộc, sinh ra để cai trị người dân. Khi người dân không còn chấp nhận, Hoàng tộc cũng trở thành vô nghĩa.
Abdarr biết vật đã đổi, sao đã dời. Hắn thở dài. Thế lớn đã mất. Hắn cũng không quá tham niệm. Giờ đây, hắn chỉ thắc mắc, rốt cuộc kẻ này đã mất bao lâu để lên kế hoạch hạ bệ mình. Hắn định mở miệng...
- Phế vương!! Còn gì muốn nói!!
Hắn vừa mở miệng, Vương Vũ Hoành đã lại chặn họng hắn. Abdarr Kadi uấn ức nghẹn ngào. Từ nãy tới giờ, mình chưa mở miệng được một câu!
- Đại tá, ngươi dẫn binh sĩ Đại Nam đi kiểm toán và thu thập kho tài sản ấy lại.
Rồi hắn lại nhìn về ống kính.
- Hỡi người dân Vrahta!! 800 tỉ hào này, vốn là mồ hôi công sức của các bạn! Các bạn không may bị Hoàng tộc vơ vét bóc lột, ta rất cảm thông. Nhưng các bạn chịu để Hoàng tộc vơ vét mình như vậy, cũng là lỗi một phần của các bạn!! Nay, Vương Vũ Hoành ta thân chinh tới đây, không thể nào tay trắng ra về!! Một nửa số tiền trên, 400 tỉ hào, sẽ là phí tổn chiến tranh của Đại Nam!! Còn một nửa còn lại, ta... trả lại cho các bạn!!
-!!!!!!!
Tiếng ồ lên kinh ngạc. Có tiếc nuối, có bàng hoàng, nhưng cũng có... vui mừng.
Trả lại toàn bộ, người ta sẽ cảm thấy thứ đó vốn là của họ. Lấy đi toàn bộ, người ta sẽ oán trách. Nhưng lấy một nửa, trả một nửa, lại khiến người ta hàm ơn. Một nước đi này, đến cả Abdarr nghe tới cũng như sấm đánh bên tai.
- 400 tỉ hào, trả lại vào ngân sách của toàn Vrahta. Đích thân ta sẽ đứng ra bảo hộ số tài sản này khỏi bất cứ kẻ nào muốn tư tàng, cho tới khi đất nước này có một chính quyền mới!!
Ngay lập tức, 3 chữ “chính quyền mới” này gây xôn xao khắp mọi nơi.
- Một tháng sau, bầu cử trên toàn bộ Vrahta sẽ diễn ra!! Chỉ người có quốc tịch Vrahta được phép tham gia!! Dù là ta cũng sẽ không tác động tới kết quả cuối cùng!! Mong các bạn bầu ra người đại diện thật xứng đáng để chèo chống quốc gia này!!
- Thưa Ngài!!
Tay Đại tá vừa rồi lại quỳ xuống, hô to. Khi các Siêu Cường giả đều đã bị phế, hắn trở thành người có quyền nhất tại đây.
- Cứ nói!
- Tất cả các Siêu Cường giả của Vrahta, hoặc là đã hi sinh, hoặc đã bị trọng thương. Đất nước lại trải qua phế truất Hoàng tộc. Một nước Vrahta non trẻ làm sao có thể chống chọi trước ngoại xâm?!!
Vương Vũ Hoành cười. Sau này phải cất nhắc tên Đại tá này, rất có tài tung hứng.
- Ngươi nói rất đúng!! Vrahta lâm vào suy yếu như hiện nay, một phần do lỗi của ta!! Vì vậy, ta tuyên bố, Vrahta vẫn là thành viên khối kinh tế - quân sự Đại Nam. Toàn bộ việc quốc phòng của Vrahta, cũng là việc chung của toàn bộ các thành viên khác, trong đó có Đại Nam!! Ngoài ra, toàn bộ công dân quốc tịch Vrahta, từ giờ phút này đều sẽ là công dân danh dự của Đại Nam!! Bất cứ kẻ nào xâm phạm Vrahta, cũng chính là xâm phạm Đại Nam!!
“Công dân danh dự của Đại Nam?!”
“Vậy là chúng ta bị sáp nhập vào Đại Nam?”
“Thế này là... mất nước sao?”
“Nhưng, ít nhất thì, chúng ta là công dân Đại Đế quốc đó!”
“Đồ đần. Ta là người Vrahta, công dân Đại Nam là cái quái gì?”
Tiếng nghi hoặc xôn xao lớn dần.
- Hỡi tất cả người dân Vrahta!! Nghe đây!! Dù là công dân danh dự của Đại Nam, nhưng các ngươi đừng quên rằng mình vẫn là người Vrahta!! Các người có trách nhiệm bảo vệ, giữ gìn lấy toàn bộ giá trị của Vrahta!! Kinh tế!! Lịch sử!! Văn hoá!! Thiên nhiên!! Những sai lầm mà Hoàng tộc Vrahta đã mắc phải, các người, và con em các người, phải lao động, phải nỗ lực, phải cố gắng để khắc phục!! Đó vừa là gánh nặng của các người, nhưng đồng thời, cũng là cơ hội của các người!!
Từng tiếng nói như thức tỉnh lòng tự hào trong mỗi người. Tất cả ngừng hết mọi tranh cãi, hướng đôi mắt dõi lên màn hình, dõi theo người đàn ông này.
- Gánh nặng này rất khó khăn!! Đại Nam ta sẽ giúp hết sức có thể, nhưng đừng quên rằng, các người mới là nhân tố chính để gây dựng lại một Vrahta huy hoàng!! Một Vrahta trọng tình nghĩa, một Vrahta sáng suốt, một Vrahta nỗ lực không ngừng!! Nay ta đảm bảo, mọi hoạt động kinh tế xã hội của người Vrahta vẫn diễn ra bình thường!! Trường học vẫn mở cửa, cán bộ vẫn đi làm, nhà máy vẫn hoạt động!! Vrahta đã lùi một bước rất lớn trong lịch sử, và các ngươi phải vươn lên!! Mọi sự trì trệ bây giờ đều là tội ác!!
“Ngài nói rất đúng!”
“Chúng ta không được phép trì trệ!”
“Phải cố gắng! Vì Vrahta! Vì cả niềm tin của ngài Nam Đế nữa!”
“Con trai! Con hãy nhìn ngài Nam Đế mà làm gương! Con phải học tập chăm chỉ hơn nữa!”
…
Sau một hồi bão tố, người dân Vrahta từ quay cuồng bối rối, đã bừng tỉnh. Họ nhận ra rằng, mình vừa bước qua một dấu mốc hết sức đặc biệt. Tất cả mọi người nắm chặt tay, sáng rực đôi mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, như nhìn vào tương lai.
- Tất cả công dân của Vrahta!! Tất cả công dân danh dự của Đại Nam!! Một tương lai vất vả nhưng vinh quang đang chờ đợi mọi người ở phía trước!! Ta, Vương Vũ Hoành, xin hứa, sẽ bước đi cùng mọi người cho tới cuối con đường!!
Giọng hắn không còn vang dội uy nghiêm nữa, mà trở nên ôn tồn thân thiện.
- Một tháng tới, quân đội Đại Nam sẽ tạm thời tiếp quản nơi đây và chuẩn bị cho cuộc bầu cử. Nếu quân đội Đại Nam có gây bất kì ảnh hưởng nào cho mọi người, xin hãy báo cáo ngay với ta. Ta xin lỗi trước vì những bất tiện nếu có.
Hắn nhẹ cúi đầu, vừa như một lời xin lỗi, vừa như một lời chào. Sau đó, hắn xoay người. Camera zoom xa dần, chỉ thấy một thân ảnh đơn độc trong trời chiều, bộ hoàng bào bay phất phới trong gió.
Toàn bộ người dân Vrahta tuôn trào nước mắt.
“Dù Ngài không phải người Vrahta, nhưng Ngài lo lắng tới người Vrahta còn hơn cả Hoàng tộc Vrahta!”
“Đúng vậy, ta ước gì ngài Nam Đế mới là Hoàng tộc đích thực của chúng ta”
“Này mọi người, chúng ta có thể là công dân danh dự của Đại Nam, vậy thì tại sao ngài Nam Đế không phải là Hoàng đế danh dự của Vrahta?”
Chẳng biết từ đâu, những lời gợi ý như vậy cất lên, đánh động vào tâm trí mỗi người. Ngay lập tức, rất nhiều người hưởng ứng.
“Đúng vậy, là Hoàng đế danh dự của Vrahta!”
“Ta không biết cái gì gọi là bầu cử, nhưng đối với ta, Ngài mới thật sự là Hoàng đế, là Hoàng đế vĩnh viễn của Vrahta!”
“Ngài khai sáng cho chúng ta, thức tỉnh chúng ta khỏi mê muội, giải thoát chúng ta khỏi hôn quân!”
“Nam Đế!”
“Nam Đế!”
Một vài người quỳ xuống, cùi đầu. Hàng loạt người bắt đầu làm theo. Trên khắp lãnh thổ Đại Nam, tất cả mọi người đều quỳ xuống, đầu hướng về phương Nam. Những tiếng tụng niệm rì rầm cất lên. Nam Đế. Nam Đế. Nam Đế.
Một cuộc chiến này, thứ Vương Vũ Hoành muốn, không phải là để chinh phạt, không phải để thị uy, cũng không phải là giết gà doạ khỉ.
Một cuộc chiến này, hắn không nhắm tới Vương quyền, mà là nắm lấy Thần quyền. Hắn hoá thành Thần Thánh ngay trên chính mảnh đất mà hắn chinh phạt.
Vương quyền rồi sẽ thay đổi theo từng triều đại, nhưng Thần quyền, lại trường tồn với thời gian.
“Nam Đế!”
“Nam Đế!”
“Nam Đế!”