Cửu U Vu Phái và Lục Lăng Giáo hành quân thần tốc qua dãy Tam Quan, đương nhiên không thể mang theo quá nhiều quân lương, lại còn phải lo thức ăn cho Thượng Phẩm Hung Thú. Vu giáo xưa nay vẫn nổi tiếng có khả năng săn bắt, tự lực sinh sống nơi hoang dã, ấy vậy cũng không thể nào trụ nổi nếu không có kho lương.
Mà nguồn cung cấp cho kho lương, chắc chắn phải tới từ những thôn làng bị chiếm đóng.
Để lại 1 Đại Vu là Lã Thập Tam cùng 20 Chiến Vu canh giữ Giao Phong Thượng, những tưởng đã quá dư thừa. Quân địch muốn tấn công vào Giao Phong Thượng để chặn đường cấp lương, không thể nào vượt qua đại quân Vu giáo phía trước mà không bị phát hiện.
Nhưng Nguyễn Bạch lại là kẻ tài cao gan lớn. Hắn không xin đại quân đi tiếp viện phía Tây, vì hắn hiểu rõ nếu điều quân từ Bắc xuống Tây, nước xa không cứu được lửa gần, lại vì thế mà làm suy yếu mặt trận phương Bắc.
Chỉ cần 1000 quân tinh nhuệ, dùng chính gậy ông đập lưng ông, giống như đối phương, hành quân thần tốc băng qua rừng rậm Bạch Hổ Lâm mà đánh chiếm Giao Phong Thượng. Với ưu thế rõ rệt về quân số, dễ dàng đánh cho Lã Thập Tam phải lúi húi mà rút quân về tiền phương.
Nhưng 1000 quân mà Mai Sơn Phái sẵn lòng cấp cho Nguyễn Bạch, lại toàn đầu thừa đuôi thẹo chẳng phải tinh binh tinh tú gì, đều là tầng lớp Tạp vụ yếu kém nhất trong các tông môn nhỏ. Điều này đương nhiên khác rất xa những gì Nguyễn Bạch mong cầu, nhưng hắn lúc ấy mới bộc lộ rõ cái bản lĩnh sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để đạt được mục đích. Để biến 1000 quân phế vật này trở thành tinh binh, hắn đã bắt bọn họ trả ra 1 cái giá cực kì kinh khủng.
Đối với thôn dân Giao Phong, bọn họ nào có ngờ rằng chính bản thân lại bị đem ra làm mồi nhử.
Để có thể phá tan chiến dịch phía Tây để Vu giáo, Nguyễn Bạch đã sẵn lòng hi sinh tất cả. Đối với hắn, 1000 sinh mạng binh lính, với mấy ngàn thôn dân, nào có đáng là bao so với đại cục?
Hắn tới Bắc Hà này là để dương danh lập vạn. Hắn tới đây là để cho cả thế giới biết đến sự tồn tại của hắn. Những bằng hữu của hắn cũng vậy. Bọn họ còn trẻ và có tài năng. Chiến trường này là nơi để họ thể hiện tài năng ấy.
Còn đối với phía Vu phái, nước đi này cũng không khác tự sát là bao. Chỉ có 1000 quân, lại ngang ngược đánh chiếm Giao Phong. Chỉ cần đại quân Vu phái đổ xuống, 1000 quân này không khác gì chim trong lồng, chỉ có nước chờ chết.
Vu giáo đầu tiên đã khinh thường Nguyễn Bạch mà chỉ cử tới 5000 quân để chiếm lại đường vận lương.Với tỉ lệ 5 đánh 1 như vậy, họ hoàn toàn tự tin có thể đánh bại 1000 quân của Nguyễn Bạch.
5000 quân này sau đó đã bị Nguyễn Bạch không mất 1 binh 1 tốt diệt sạch không còn 1 ai sống sót.
Toàn bộ Cửu U Vu Phái bàng hoàng. Lục Lăng Giáo thì cười nhạo hả hê nói rằng Cửu U vô dụng. Lã Thập Tam, người đã từng trực tiếp đối đầu với Nguyễn Bạch, đã khẩn thiết mà cảnh báo Cửu Tinh Vu Chủ rằng, Nguyễn Bạch là 1 kẻ cực kì khó lường.
Cảnh báo này đương nhiên đã bị các Vu Chủ phớt lờ. Bọn họ có chiến lực tương đương với Đại Giới Cảnh phía Tiên tông, đặt trên mặt bằng thế giới cũng là những Siêu Cường giả có số có má, nào ai coi 1 kẻ vô danh như Nguyễn Bạch ra gì.
3 đợt xuất binh sau đó của Cửu U Vu Phái, quân số tăng lên 10 000, rồi 20 000, và 50 000, đều bị quét sạch không chút nào thu được tình báo trở về. 3 đạo quân hùng mạnh cứ như bị gửi vào lỗ đen, không ngày trở lại.
Cửu U Vu Phái ê chề mất hết mặt mũi, Lục Lăng Giáo thì không ngừng chỉ trích xỉa xói. Cộng với việc quân lương ngày càng cạn kiệt, mối bất hòa giữa Cửu U và Lục Lăng ngày càng sâu sắc.
Chỉ trong 2 tuần ngắn ngủn, liên minh hùng mạnh của Vu giáo vốn dĩ đã sắp đạt tới ngưỡng cửa của chiến thắng vẻ vang, mở ra 1 trang sử hoàn toàn mới, rốt cuộc lại bị 1000 quân của Nguyễn Bạch cầm chân tới vực thẳm tan rã. Mà càng dây dưa ở nơi này lâu, tính thần tốc của chiến dịch cũng không còn nữa.
- Chiến Nô? Ngươi nói sao cơ?
Cửu Tinh Vu Chủ bên phía Cửu U Phái, tên Đoàn Nguyên Khắc, giật mình khi nghe những lời suy đoán của Đại Vu Lã Thập Tam.
- 1000 quân của Nguyễn Bạch, xét về tướng thể cũng như thần thái, đều không nhìn ra có chút gì thiên phú. Hoặc là dáng đi thô kệch đê hèn, hoặc là vẻ mặt ngu độn ù lì, rõ ràng đều là hạng phế thải. 1000 quân ấy tại sao lại có chiến lực phi phàm, lúc đầu bị chúng đánh úp tiểu vu cũng đã có chút nghi hoặc, nhưng vì lúc ấy bị áp đảo về số lượng, thắng thua đã phân, tiểu vu còn chưa dám đưa ra kết luận.
- Ý ngươi, là cái lũ Tiên nhân đạo đức giả ngày thường ra vẻ thanh cao lấy lòng dân chúng ấy, thực sự đủ can đảm dùng tới Chiến Nô để tham chiến? Nếu thực sự đã dám dùng tới 1000 Chiến Nô, tại sao không xuất ra 10 000 tinh anh?
- Đám Tiên nhân kia không dám, nhưng tên Nguyễn Bạch ấy lại dám. Rất có khả năng Tiên phái không thực sự tín nhiệm hắn, nên cho hắn 1000 quân phế phẩm cũng chẳng mất gì? Đám già ấy bảo thủ lại sợ mạo hiểm, rất có thể chỉ dám đặt niềm tin ở mặt trận phía Bắc, đồng thời gửi quân về 4 quận trung tâm để dựa vào Hộ Sơn Định Chế để phòng thủ?
Đây cũng chính là suy đoán ban đầu của phía Vu phái. Tiên phái quá dựa dẫm vào Hộ Sơn Định Chế, cũng chính là điều Vu phái mong chờ. Ngờ đâu lại xuất hiện 1 con kì đà cản mũi khó chịu mang tên Nguyễn Bạch này.
- Chiến Nô, là dựa vào Phong Ấn Thạch, phong ấn các Cấm Thuật lên cơ thể kẻ bị thí nghiệm, từ đó tạo ra chiến lực có thể đấu được với Đại Giới Cảnh Sơ Kỳ phải không? – Đoàn Nguyên Khắc lẩm bẩm. – Chúng lấy cớ bảo chúng ta bàng môn tả đạo, nhưng nếu vụ việc này bị phanh phui ra ngoài, Tiên phái cũng không còn mặt mũi.
- Thắng làm vua thua làm giặc – Thập Tam trả lời – Nhưng đương nhiên ta sẽ không để chúng thắng, vì chiến thắng chỉ còn cách chúng ta 1 gang tay mà thôi. Hãy để tôi suất lĩnh 10 vạn quân đánh vào Giao Phong, đảm bảo 2 ngày sẽ đem đầu Nguyễn Bạch về hiến cho Vu Chủ!
- 10 vạn quân? Đông tới vậy sao? Chỉ để đánh lại 1000 tên Chiến Nô?
- Chúng ta có 60 vạn quân. Bớt đi 10 vạn, vẫn còn lại 50 vạn, thừa sức càn quét Tứ Đại Tông môn. 10 vạn này là để chắc chắn mang về chiến thắng. Những lần chủ quan trước đã khiến chúng ta trả giá quá nặng nề. Đối phương không phải kẻ đơn giản, mà thực sự thực sự nguy hiểm.
- Nguy hiểm tới mức nào? – Đoàn Nguyên Khắc không còn hời hợt nữa, mà nghiêm túc hỏi.
- Biến điều không thể thành có thể. Bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
Lã Thập Tam, trong những ngày tháng sau này, kể cả hơn 20 năm sau khi gặp lại Nguyễn Bạch ở Hải Thành, cũng vẫn không ngừng tự hỏi mình, đã đánh giá đúng về Nguyễn Bạch hay chưa. Có lẽ hắn đã đúng, nhưng vẫn chưa đủ.
Nguyễn Bạch, bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Nhưng còn thiếu 1 vế. Đó là, hắn “chắc chắn” sẽ đạt được mục đích.
===========
Vì sao lại tốn thời gian kể chuyện quá khứ như vậy, có thể sẽ làm nhiều người cảm thấy nhàm chán ư? Vì có nhiều lý do.
Đây vốn là 1 bộ Biên niên sử. Chuyện quá khứ, hiện tại, hay tương lai, đều sẽ có ảnh hưởng tới diễn biến cả bộ truyện. Tất cả các nhân vật, cũng như những gì họ đã làm trong quá khứ, đều vô cùng quan trọng.
Thứ nữa, là vì có nhiều người, kể cả ta, đều rất tò mò về những gì đã xảy ra trong quá khứ, và điều gì đã xâu chuỗi các nhân vật lại với nhau. Vì sao họ lại trở thành họ trong hiện tại. Điều gì chúng ta còn chưa biết về các nhân vật, mà chỉ có quá khứ mới có thể vén cho ta những bức màn bí ẩn. Bản thân ta cũng tò mò không biết Hoàng Bích Thanh trong quá khứ là người như thế nào.
Thêm chút đính chính, là hồi Chương 466, Thập Tam có nói với Nguyễn Bạch là 30 năm về trước, nay sửa lại là 20 năm, mới đúng với tuổi của các nhân vật.
Đồng thời bổ sung 1 số chi tiết trong các Chương trước, Chương 500, đọc lại sẽ thấy khác biệt.
Và sửa lại đoạn cuối của Quyển 1, Chương 400, cho nó logic hơn. Cái này vốn dĩ muốn sửa lâu rồi, mà lười quá, nay sửa 1 thể luôn.