- Vương tộc? Vương tộc chỉ là chủ nhân của anh mà thôi, chúng có là gì đối với tôi chứ?
- Đồ vô ơn! Mày được nuôi dưỡng, ăn học, mày có tài nguyên, đều là nhờ Vương tộc cấp lương cho tao, là nhờ tao đã nuôi mày!!
- Vậy là tôi phải biết ơn anh sao?
Vũ Hải Phong phì cười.
- Anh chẳng biết cả một thời niên thiếu, tôi phải lớn lên với cảm xúc thế nào đâu. Học cái gì, làm cái gì, dù đạt được thành tích gì đi nữa, người ta đều so sánh tôi với Thiếu tướng Vũ Minh Kiệt lừng danh. Tôi có bao giờ thoát khỏi cái bóng của anh chứ? Tôi có bao giờ được người khác công nhận chứ?
- Chẳng phải mày chơi thể thao rất giỏi đấy sao? Long Thành cũng đã cấp Học bổng cho mày đó sao? Chẳng phải mày đang có một tương lai chờ đợi mày phía trước đó sao?
Vũ Minh Kiệt đau đớn ôm lấy cánh tay phải bị chặt đứt của mình, càng đau đớn hơn khi nhìn đứa em trai mình chính mắt quan sát nó trưởng thành.
- Anh tưởng ngầm tác động tới Liên đoàn Thể thao đôi chút là sẽ khiến tôi vui vẻ sao? Anh tưởng tôi không biết cuộc đời này vận hành ra sao? Anh tưởng bất kì một đứa học sinh tài giỏi nào cũng sẽ có Học bổng mà không cần quan hệ? Nếu vậy thì thằng Thiên Anh của trường Kình Ngư cũng đã được đổi đời rồi.
- Mày may mắn hơn nó quá nhiều! Mày là em trai tao! Mày có được cơ hội mà những kẻ thường dân không thể nào có được! Mày còn đòi hỏi cái gì nữa chứ?
- Cơ hội anh cho tôi đúng là không tệ. Và tôi cũng không căm ghét gì anh lắm đâu, anh trai. Tôi chỉ muốn có được một sự nghiệp của riêng mình…
- Vậy thì mày hoàn toàn có thể theo tao vào Quân đội, cùng nhau 2 anh em ta đã có thể tung hoành khắp 7 Đại dương!
- Nói nãy giờ anh vẫn không hiểu sao, anh Kiệt? Tôi muốn một sự nghiệp to lớn hơn, vĩ đại hơn, tôi muốn vượt qua anh, tôi muốn chứng minh cho tất cả mọi người biết, anh chẳng là gì đối với tôi cả.
- Vì vậy mà mày đánh lén tao hèn hạ như vậy sao?
- Cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi. Thật tiếc, anh trai ạ, tôi đã ước sẽ có ngày ta gặp nhau trên chiến trường. Nhưng lần này tôi không thể để anh sống được nữa.
Vũ Hải Phong lao tới. Vũ Minh Kiệt cũng không đứng im để mình bị giết. Hắn cũng phản công. Nhưng vừa bị mất đi một cánh tay, lại là cánh tay thuận, cơ thể đã có chút ngượng nghịu, lại bị Vũ Hải Phong tấn công bằng tay trái, hắn cảm thấy vô cùng khó xoay xở.
Bốp!!
Một chưởng đã đánh thẳng vào bụng hắn. Vũ Minh Kiệt bị đẩy bay về phía sau.
- Anh biết không, chỉ đấu với tôi một lần, đối mặt với 2 cú úp rổ của tôi, thằng Vương Thành Văn đã nhận ra tôi thuận tay trái. Đó cũng là lý do mà nó nghi ngờ tôi viết bức thư đó. Nhưng anh thì sao? Anh còn chưa từng tới xem tôi chơi bóng được một lần nào. Anh trai của tôi quan tâm tới tôi như vậy đó sao?
Một cú đấm khác đã giáng thẳng vào mặt Vũ Minh Kiệt.
- Hàng năm hàng tháng anh lênh đênh ngoài biển khơi, để phục vụ cái đám Vương tộc mà anh suốt ngày khoe khoang! Anh nào có quan tâm xem tôi nghĩ gì về bọn chúng chứ? Anh còn chẳng cần biết suốt tuổi thơ của mình tôi đã chẳng có ai bên cạnh, luôn phải thui thủi một mình tự học cái Hải Vương Thủy Áp của anh, vì tôi muốn được như anh mà thôi!
Lại một cú đá giáng vào người.
- Đồ súc sinh!!
Vũ Minh Kiệt điên tiết. Một Siêu Cường giả 3 bằng Tiến sĩ, nào dễ dàng bị thất thế như vậy. Chỉ là hắn kìm nén cơn tức giận của mình tới tận bây giờ. Toàn bộ khí lực ép vào cánh tay trái, thân người cũng bộc phát khí thế bài sơn đảo hải, như một cơn sóng triều hung bạo, át đi toàn bộ chút uy thế nhỏ nhoi của Vũ Hải Phong.
Một chưởng của Vũ Minh Kiệt đánh tới, hoàn toàn có thể đập nát bét đầu em trai mình.
Đúng lúc này, hắn khựng lại.
18 năm quan sát đứa em trai mình trưởng thành, bao nhiêu kí ức lại ùa về. Từ cái ngày thằng nhóc còn nhỏ xíu, 2 anh em vẫn rủ nhau ra bờ sông sau nhà tập bơi. Cái lần nó suýt bị đuối nước, khiến hắn bị bố mẹ cho một trận đòn. Những buổi đầu tiên dạy thằng nhóc tập võ. Những lần chạy bộ mà thằng nhóc dù đứt hơi vẫn cố đuổi theo hắn. Rồi chẳng biết từ khi nào thằng Hải Phong ấy đã cao lớn như thế này. Và đứa em trai hắn lại trở nên như ngày hôm nay.
Chẳng biết là từ khi nào.
Vũ Minh Kiệt đắn đo, nhưng Vũ Hải Phong thì kiên quyết. Nhân giây phút ấy, một đòn hiểm độc đã tung ra.
- Vẫn sống cảm tính như vậy, thằng ngu này!
Bốp!!
Ngay giây phút Vũ Hải Phong hạ độc thủ, một bàn chân đã đạp bay hắn đi.
Là Nguyễn Thế Sơn.
Vũ Minh Kiệt cũng như sực tỉnh.
- Chẳng phải mày muốn tao chết lắm hay sao?
- Tao cũng muốn lắm. Nhưng mạng sống của mày là do Quyên trao tặng, biết ơn với cô ấy một chút đi đồ ngu!
Bóng lưng của Nguyễn Thế Sơn che giữa hắn và Vũ Hải Phong. Rốt cuộc, căm ghét nhau nhiều năm nay, chiến hữu đứng bên cạnh hắn, vẫn là kẻ đáng ghét này.
- Để tao bẻ cổ thằng em phản phúc này, rồi đập mày một trận cho tỉnh sau.
Nguyễn Thế Sơn chẳng đợi Vũ Minh Kiệt băn khoăn bứt rứt, hắn đã lao lên. Phỏng Thú được kích hoạt, thân thể còn chưa tới nơi, khí thế của 3 bằng Tiến sĩ như đã cắn xé nuốt chửng Vũ Hải Phong.
Vũ Hải Phong cũng biết phen này khó thoát. Hắn có mạnh hơn những học sinh cùng trang lứa, vẫn được xưng tụng là Thiên tài, chiến lực của hắn đã vượt xa cấp bậc Phổ thông, thậm chí còn ngang ngửa với Cử nhân. Nhưng đứng trước một Siêu Cường giả, lại là một kẻ lý trí lạnh lùng như Nguyễn Thế Sơn, khả năng sống sót là con số 0 tròn trĩnh.
- Anh Phong!!
Phập!!!
Một bóng dáng mảnh mai lao tới, che chở lấy hắn. Cũng lúc ấy, một tiếng cào xé toác da thịt nghe mà xót xa.
- Quỳnh Anh!!
Là cô bé khóa dưới vẫn luôn ngưỡng mộ hắn. Hải Phong chưa từng nghĩ rằng, lúc nguy cấp như vậy, còn có người sẵn sàng đứng về phía hắn, sẵn sàng hi sinh để bảo vệ hắn.
Hắn lao tới đỡ lấy Quỳnh Anh. 3 vết cào sâu hoắm sau lưng cô bé, có thể thấy kịch độc đang ngấm vào đen sì da thịt.
- Anh Phong! Em cũng chẳng… có gì vương vấn… ở đây nữa cả… Em cũng… chẳng quan tâm… mình ở đâu… Anh hãy đưa em đi cùng anh…
- Quỳnh Anhhh!!!
- Cho con nhỏ uống thuốc, rồi rời khỏi đây mau! - Lão Thụy nhảy xuống chắn đường Nguyễn Thế Sơn. - Liên hệ với Tổng hội, gói ghém toàn bộ kết quả nghiên cứu mang đi. Đừng quá đặt niềm tin vào bọn Trần gia!
Vũ Hải Phong trừng đôi mắt nhìn Nguyễn Thế Sơn, sau đó nhận lấy một bình thuốc từ lão Thụy, hắn bế Quỳnh Anh chạy đi.
- Ngươi lo cho thằng Minh Kiệt được rồi đấy. - Lão Thụy khinh khỉnh nói.
- Yên tâm. Hắn là Vũ Minh Kiệt. Hắn có thể tự điều chỉnh áp suất để không bị mất máu. - Thế Sơn hất đầu. - Lại chỉ còn ta với ngươi mà thôi.
- Vừa bị ta sút một cú như vậy, vẫn chưa sợ sao? Làm như cũ, kết quả như cũ mà thôi. - Lão Thụy vẫn tưng tửng nói chuyện. Chợt một tiếng nổ lớn khiến lão giật nảy cả mình.
Từ trên tầng, một bóng người lao tới, hưng phấn hét lên.
- Thiên địch của taaa!!! Tới đây chiến một trận nàooooo!!!!!
Phù Dung Ngạ Quỷ! Lão Thụy lầm bầm. Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.
- Tử Nghê!!!!
Lão Thụy hét lên một tiếng. Hai bắp chân lão bừng lên 2 ngọn lửa, mở ra thành hình một đôi cánh tím thẫm. Lão nhanh chóng giơ chân sút Nguyễn Thế Sơn một cái, đá bay tên này đi, rồi nhảy tới tiếp chiên với Phù Dung.
- Lũ bắng nhắng này biến hết mau! Lão gia còn có đại sự!!
Giữa không trung, lão vặn người, giơ chân quét ngang một cú, ngọn lửa theo chân lão tóe ra thành hình bán nguyệt, sức nóng khủng khiếp nuốt chửng lấy Phù Dung.
- Gần 4000 năm rồi, lửa của mi cũng yếu ớt đi nhiều!
Phù Dung nhe răng ra cười. Từ trên cánh tay hắn, một quầng lửa đỏ rực ngưng tụ, hắn đấm thẳng vào luồng lửa tím của lão Thụy. Luồng lửa tím bị nắm tay hắn xé làm đôi.
Nắm tay còn lại cũng đã ngưng tụ sấm sét, chuẩn bị một cú đấm khác.
- Rất tiếc, ta không phải Tử Nghê, ta chỉ là một nhà khoa học mà thôi.
Giọng lão Thụy đột ngột vang lên. Chẳng biết từ khi xuất ra luồng lửa tím, lão đã biến mất đi đâu. Khi xuất hiện, đã ở sau lưng hắn.
Lão co hai chân lên, đạp hắn một cái.
Bốp!!
Phù Dung bị đánh bay xuống đất.
Phậpppp!!!!
Chợt hàng loạt những cây gai độc mọc lên từ dưới mặt đất, đâm thẳng vào người hắn.
- Hự!!!
Độc tính cao không ngừng tràn vào trong huyết quản.
- Phù Dung Ngạ Quỷ? Chốc cám ơn ta sau cũng được.
Nguyễn Thế Sơn hời hợt buông lại một câu, đã đạp lên người Phù Dung mà nhảy lên tiếp chiến.
- Ngươi dai như đỉa vậy!!
Lão Thụy lại giơ chân đạp xuống một luồng lửa tím, nhắm thẳng vào hắn. Bất ngờ, Thế Sơn đột ngột đảo hướng bay, liệng một đường giữa không trung, rồi lại co chân như đạp vào một bức tường vô hình trong không khí, bật ngược trở lại, giơ nắm tay đấm thẳng vào mặt lão.
Bốppp!!!
Lão Thụy bị đấm bay về phía sau, chợt va phải một tường vô hình, một dòng năng lượng khóa cứng lão lại trên đó.
Pháp Chế Ngục?!
Là lão Thẩm phán lúc nãy ngầm để lại sao?
Pháp Chế Ngục, một kĩ thuật tỏa định mục tiêu, tạo ra một cái lồng giam giữ, nội bất xuất ngoại bất nhập. Cái lồng này không phải chỉ do sức của riêng mình lão Thẩm phán tạo ra, mà còn do chính sự bảo hộ của Pháp luật Đại Nam mang tới.
Luật pháp Đại Nam, đâu chỉ là những dòng chữ viết trên giấy? Nó là Chú Thuật, là Phép Thuật, là các Quy tắc hùng mạnh được bồi đắp qua 3 ngàn năm.
Pháp Chế Ngục, không phải cứ học ngành Luật là có thể dùng. Chỉ có Thẩm phán tối cao mới có thể sử dụng, đồng thời cũng không thể chọn mục tiêu bừa bãi.
Hẳn là khi xưa lúc bị đem ra tòa, lão Thụy đã bị ghi tên trong danh sách đen của Tòa án rồi.
Đúng lúc này, Phù Dung cũng rú lên một tiếng. Phù Dung Ngạ Quỷ, sức sống vô cùng mãnh liệt, càng chịu thương tích lại càng trở nên mạnh mẽ. Chưa kể, bất cứ thứ sức mạnh nào không giết được hắn, đều bị hắn hấp thụ.
Ngày xa xưa, hắn đã từng nuốt hết 188 loại sức mạnh tuyệt thế, thành tựu nên huyền thoại về một Chiến thần bách chiến bách thắng.
Ngày nay, Phù Dung Ngạ Quỷ phải từng bước tìm lại uy lực khi xưa.
Lần này, lại nuốt được độc tố của Nguyễn Thế Sơn.
Cả người hắn nổi vằn vệt gân xanh, có thể thấy được từng dòng độc tố được truyền qua huyết mạch hắn, dần bị hắn hấp thụ, rồi tích tụ cả vào bàn tay.
Phù Dung lao tới, nhắm thẳng vào lão Thụy.
- Phù Dung Ngạ Quỷ, Thiếu tướng Lục quân, rồi Thẩm phán tối cao. Haizz. Ta chỉ là người làm Khoa học, ta thuần túy chỉ muốn nghiên cứu Khoa học, mà sao lại đắc tội nhiều người tới vậy?