Vân kiệt sức ngồi bệt xuống đất, thở gấp từng tiếng khó nhọc. Tim cô đập thình thịch.
Trước mặt cô là một đống đổ nát. Cô không biết mình đã đánh sập bao nhiêu căn nhà. Mấy chục, hay là mấy trăm?
Đã xong chưa nhỉ? Nếu đến cả Inferno còn không thể hạ gục hắn, thì Vân chết chắc.
Dưới đống đất đá chồng chất như núi kia, chợt một bàn tay trắng bệch thò lên, làm Vân giật bắn cả mình. Cô còn chưa kịp bật dậy, thì một bàn tay khác, rồi một đầu tóc trắng toát dính đầy bụi bặm, và sau đó là cả thân người chật vật chui ra, áo quần rách toác thành vải vụn.
Là Bạch Thế Thắng. Sau cơn căng thẳng hồi hộp, Vân cũng thở phào một hơi. Tên quái vật này còn chưa chết, mà cũng chẳng còn sức để mà đứng dậy.
- Đợi đến khi ngươi tỉnh lại, chắc ta cũng không còn ở Đại Nam nữa rồi…
Vân nói với hắn. Cô lảo đảo đứng dậy, kiểm tra lại đồ đạc một lần. Chiếc điện thoại đã sập nguồn. Hai cục sạc dự trữ cũng cạn sạch.
Vân là kẻ lo xa. Cô không bao giờ cho rằng bản thân mình đang an toàn. Không có điện thoại trong tay là điều vô cùng nguy hiểm.
Vân giữ chặt nút nguồn. Chiếc điện thoại bắt đầu bước vào chế độ hồi phục pin.
Đây là hàng của Sa Li Khan. Hàng công nghệ của Sa Li Khan không bao giờ đơn giản. Ví dụ như chiếc điện thoại trong tay Vân, có thể tự tổng hợp năng lượng từ ma lực bức xạ từ cơ thể Vân để hồi pin.
Vân chưa cạn ma lực. Thực tế thì cô chưa bao giờ bị cạn kiệt ma lực. Nhưng cô không thể tự sử dụng ma lực của mình nếu không có Red Witch. Đây quả là một điều bí ẩn mà nhiều lần chính Vân cũng thắc mắc. Nhưng cô lớn lên với điều này, nên cũng đã quen thuộc với nó. Chiếc điện thoại này chính là tính mạng của cô.
Hiện nay, Vân chỉ sử dụng được 3 cấp độ Phép thuật.
Cấp độ 1, chính là các phép gọi nguyên tố đơn giản như Fire, Water, Ice, Wind…
Cấp độ 2, là Element Burst, Dancing Fire, Flame Arrow…
Cấp độ 3, là Icy Rain và Inferno.
Các phép thuật cấp độ 3 luôn khiến Red Witch yêu cầu xác nhận lần 2. Vì sau khi sử dụng, Vân sẽ rơi vào trạng thái đuối sức rất nguy hiểm.
Đây không phải là vấn đề khuyết thiếu ma lực, đây là vì Red Witch cũng chỉ là một phần mềm beta, còn chưa thể xử lý một khối lượng ma lực lớn như vậy.
Vân đưa tay vỗ vỗ con rối vừa đoạt được trong túi. Vì sao cha mình lại muốn tìm kiếm thứ này, tạm thời để sau hẵng hay. Bây giờ thì cần chuồn khỏi nơi đây, chuồn khỏi Hải Thành.
Những ngày vừa qua thật sự khá thú vị. Nhưng Vân không phải là kẻ thích ở lâu một chỗ.
- Khà khà khà! Không nghĩ nhìn 2 kẻ thường dân đánh nhau cũng có chút tính giải trí như vậy.
Một giọng cười điềm đạm mà lại có gì rất khó ưa vang lên.
Từ trên cao, Phạm Viết Tuệ nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, đứng trước mặt Vân.
- Hồng Vân, cám ơn cô đã giúp sức khống chế nghi phạm Bạch Thế Thắng. Từ giờ mọi thứ sẽ do Giám Sát Hội thụ lý.
Vân trừng mắt, chùng người xuống thủ thế. Cô không còn phép thuật, nhưng thủ đoạn phòng thân không phải là không có.
Vù!!!
Chỉ thấy Phạm Viết Tuệ đột ngột biến mất, và khi hắn hiện ra sau lưng Vân, tay hắn đã vung vẩy con rối Bạch Linh.
Hắn vẫn điềm đạm cười.
- Mọi tang vật của vụ án đều sẽ được đem về điều tra. Bù lại, Giám Sát Hội để cám ơn quý cô, sẽ xí xóa cho cô khoản thuế hôm nọ.
- Đùa bà mày à?!!! Cái loại hèn hạ chực chờ ăn hôi người khác?!! Mày còn dám mở miệng nói giọng nhân nghĩa?!!!
- Xin lỗi - Phạm Viết Tuệ hơi nghiêng đầu, ánh mắt mở lớn hơn một chút - Có vẻ quý cô đây hơi nhầm lẫn gì đó. Tại hạ chỉ cảm thấy nhìn các vị lao vào uýnh nhau như vậy có chút thú vị, nên mới tạo điều kiện cho các vị thỏa sức chơi bời. Lúc bạn trẻ Lê Đức Khang lừa dối cảnh sát để phục kích Bạch Thế Thắng, cũng là do tại hạ ngầm giúp đỡ. Cô nên thông cảm cho tại hạ, thường ngày phải lo những việc trọng đại mà không được vui chơi, nên rất ngưỡng mộ những thanh niên vô lo vô nghĩ như mọi người.
Lời nói thì nhã nhặn dễ nghe, mà nghe ra rất có giọng kẻ cả. Chẳng khác gì muốn nói rằng, mọi thứ xảy ra từ trước tới giờ đều do hắn thuận ý, và nhìn mọi người nhảy múa theo ý mình khiến hắn khoái trá.
- Và quý cô đây lại nhầm lẫn một điều nữa.
- Aaaaaaaaghhhhhhhhhhh!!!!!!!
Bạch Thế Thắng đang nằm đó bất động, bỗng nhiên vùng dậy. Hắn gom chút sức lực cuối cùng của mình để bộc phát một lần cuối, Vu Lực khủng khiếp chưa từng có phừng phừng phát ra đến lạnh người. Hắn lao thẳng về phía Tiếu Diện.
- Ta chẳng liên quan chút gì tới những kẻ tự xưng là Học trò của ông nội.
Nắm đấm của Bạch Thế Thắng nhè thẳng đầu của Phạm Viết Tuệ mà giáng xuống.
- Và điều nhầm lẫn cuối cùng…
Phạm Viết Tuệ chỉ hờ hững đưa ra một cánh tay, túm lấy cổ áo của Bạch Thế Thắng mà ném hắn thẳng xuống đất.
- Tại hạ không cần thiết phải ăn hôi với những kẻ tầm thường.
Chỉ một tay có thể hạ Bạch Thế Thắng, đây là lời Phạm Viết Tuệ từng nói với Vương Thành Văn. Và hắn không hề nói láo.
- Đại ca!! Đại ca!!! Đại ca!!!!
Tiếng gọi từ đâu đó văng vẳng vọng vào đầu Văn, làm hắn tỉnh giấc.
Hắn nhìn thấy Phùng Huyết Cường hớt hải lo sợ.
Hắn nhìn thấy mình đang nằm trong phòng y tế nhà trường. Hắn nhìn thấy qua khung cửa sổ, trời đã xế chiều.
- Nè Cường…
- Đại ca! Em tới tìm đại ca, đột nhiên nghe mọi người nói đại ca nằm ngất giữa sân trường, em sợ quá… May quá, đại ca đã tỉnh… Cô y sĩ nói đại ca học quá sức nên bị suy kiệt…
- Nè Cường!!! - Văn lớn tiếng ngắt lời thằng mập - Nghe tao hỏi!
- Vâng…
- Tao lỡ kì thi rồi có phải không?
- Vâng…
Cường mới trả lời tới đây, chợt ngưng bặt.
Hắn thấy Vương Thành Văn dứt khoát đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng, bước ra khỏi phòng y tế.
Cái cảm giác này có gì không ổn. Hắn từng thấy Vương Thành Văn tức giận. Đúng là lúc đó rất đáng sợ, nhưng lại không có áp lực kì quái giống như lúc này.
Trong mắt Phùng Huyết Cường, Vương Thành Văn là một người rất vị tha, vị tha nhất quả đất, vị tha như Bồ Tát tái thế. Cả đời mình, hắn chưa bao giờ tưởng tưởng rằng sẽ có một ngày hắn thấy điều này.
Thấy rằng Vương Thành Văn đang bực bội.
3 năm dùi mài, cuối cùng lại bị không hết người này thì người khác phá hoại. Chuyện gì trên đời cũng nên vừa vừa phai phải mà thôi, vì con giun xéo lắm thì cũng quằn, mà Vương Thành Văn bị nhây lắm thì cũng bực.
Giờ thì các người hài lòng chưa? Các người đã thành công trong việc phá đám tôi rồi đấy! Vương Thành Văn nhếch mép cười. Chẳng một dấu hiệu báo trước, hắn lao người phóng như bay ra ngoài.
Các người đã muốn tôi tham gia cuộc chơi, vậy thì đừng có đứa nào đái ra quần đấy.