Thiên Trụ Sơn nằm cách 3km về phía Tây Long Thành. Nơi đây nổi tiếng với công trình Thiên Trụ, mà theo truyền thuyết, vốn là cây cột chống trời phương Nam.
Chuyện xưa kể lại, cây cột sắt khổng lồ là Thần Khí trấn thủ đất phương Nam, linh thiêng tới nỗi mỗi lần người phương Nam đến cầu nguyện, lại ném xuống chân cột một hòn đá. Cứ như vậy hàng tỉ hàng tỉ hòn đá cứ thế ném vào, cuối cùng biến thành một ngọn núi nguy nga, che khuất cả cây cột sắt.
Cho tới vài ngàn năm trước, cây cột sắt bị Xung Thiên Thần Vương trong truyền thuyết nhổ mất, đem đi đánh tan giặc phương Bắc, về sau thất lạc trong chiến trận, chẳng biết vì sao sau này lại trở thành Thần khí của Bắc Hà.
Ngày nay, trên núi Thiên Trụ, vẫn nhô lên một cây cột sắt khổng lồ cao hơn 20m, tương truyền là phần cột sắt còn lại sau khi bị nhổ.
Nhưng, đó cũng chỉ là một loại truyền thuyết. Thời quá xa xưa như vậy, Kẻ Chứng Kiến cũng không thể ghi chép lại đầy đủ, chỉ ghi lại trong các bộ Sử một danh từ là “truyện truyền miệng”. Thực tế, thời điểm từ năm Kỉ lịch thứ 1000 cho tới đại chiến 8 chủng loài, thiếu thốn rất rất nhiều tư liệu lịch sử.
Có người lại nói, cây cột khổng lồ này chính là cây hương của Đại Nam, để thờ cúng vị vua khai quốc, Vương Thái Tổ. Bởi lẽ, nơi đây cũng là điện thờ tổ của Vương tộc suốt 3 ngàn năm qua. Hơn nữa, đối với tộc nhân Vương tộc, cây cột này còn có một tương tác đặc biệt.
Khi Vũ Minh Kiệt tới, thì người tham dự cũng đã đông đủ. Đài truyền hình đã bắt đầu lên sóng, và đám đông dân chúng bu ngẹt dưới chân núi, háo hức nhìn lên trên đầy ngưỡng vọng.
Ở khoảng sân phía trong được canh gác vô cùng cẩn mật, đứng đó 5 người, khí chất tĩnh lặng uy nghiêm, chiến lực ẩn giấu sâu vào trong, không có chút gì đáng sợ. 5 con người ấy, chính là 5 vị Đại tướng của chỉ huy 5 binh chủng của Quân đội Đại Nam.
5 người bọn họ có thể coi là 5 đại nhân vật hàng đầu trong Đế quốc, và sự xuất hiện của cả 5 người cùng một lúc luôn là một sự kiện vô cùng kinh khủng. Nhưng với tư cách là Đại tướng Quân đội, họ tới tham dự lễ tế tổ này lại thiên nhiều về tư cách bảo an. Kể cả vị trí đứng của họ cũng tỏ ra vô cùng khiêm nhường. 5 người đứng 5 góc bảo vệ lấy quảng trường.
Ngồi bên trong quảng trường ấy, là hàng ghế khách mời. Khách mời được mời tới, chủ yếu là những bậc Tiến sĩ học thuật, các Bộ trưởng ban ngành, các Viện trưởng các viện nghiên cứu, Viện trưởng Đại học Hồng Định - Đại học lớn nhất Đại Nam, rồi tới đại diện các châu, đại diện các dân tộc thiểu số, và đại diện các tổ chức đoàn thể khác, vân vân và mây mây.
Vũ Minh Kiệt thoáng thấy Vương Tuyết Trinh không ngồi trên hàng ghế khách mời, dù bà ta cũng có tư cách của một Học giả, mà rất là năng nổ xông xáo chạy khắp nơi triển khai việc tổ chức.
Vương Tuyết Trinh vốn là như vậy, những việc cúng bái không vào tay bà là không xong.
Vương Vũ Hoành mang tiếng là người chủ trì đại hội, nhưng thói thờ ơ bất tín bất ngưỡng của hắn thì cả Đế quốc đều không còn lạ gì.
Đã gần sát giờ khai mạc rồi, còn chưa thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
Vũ Minh Kiệt vừa đến, đã bị vây quanh bởi vô vàn những khách mời cỡ trung, to thì không to mà nhỏ thì không nhỏ. Chính vì không được mời vào hàng ghế đại biểu, nên phải xun xoe bên ngoài hòng bắt chuyện với đám Quân đội, mà chính ra như vậy lại hay hơn là ngồi một chỗ.
Vũ Minh Kiệt kết giao rộng rãi, tính tình hào sảng, nên cũng quen biết không ít những người ở đây. Để đáp lại chút giao tình, hắn cứ phải luôn miệng luôn tay, thậm chí cảm thấy có chút mệt mỏi mà không cách nào thoái thác.
Chợt một mùi cực kì khó chịu bốc lên, khiến đám người xung quanh phải nhăn mặt tránh xa tới mấy mét. Một người quấn khăn khắp người lừng lững bước tới, kéo theo sau là những làn khói mờ mờ xanh xanh độc đến chết người. Hắn bước tới phía Vũ Minh Kiệt, tách biệt hẳn tên này ra khỏi đám người xung quanh.
- Đã tới muộn rồi còn không vào vị trí đi?! - Kẻ đó lên tiếng.
- Thế Sơn? - Vũ Minh Kiệt cũng bất ngờ hoảng hốt - 3 năm không gặp, mày tự biến mày thành cái quái gì thế này?
Cứ nhìn cả người Nguyễn Thế Sơn rò rỉ ra kịch độc, khiến người xung quanh còn không dám tới gần, đủ hiểu có gì kinh khủng lắm đã xảy ra.
- Độc Nhân Đại Tướng Quân Nguyễn Thế Sơn, nghe đồn dùng bí pháp nâng chiến lực lên điên cuồng, đã thành ra quái nhân mang trên người đủ loại kịch độc. Nghe nói chiến lực càng lúc càng khủng khiếp, nhưng cũng chẳng ai dám lại gần, vì vậy mà đáng lẽ được vào biên chế để tiếp nối Liêu Kha Đại Tướng sau này, cuối cùng lại bị thuyên chuyển làm quân lính đặc biệt. Thực là đáng tiếc.
- Đừng nói thế, tuy không còn tư cách chỉ huy, nhưng xét về quân hàm thì vẫn là Đại Tướng kia mà! 34 tuổi đã trở thành Đại Tướng, 6 bằng Tiến sĩ trên người, vẫn là kì tích xưa nay chưa từng có!
- Vậy ông lại quên Vương Bá Thế rồi hay sao?
- Suỵt! Trước mặt Bệ hạ, đừng nhắc tới Vương Bá Thế…
Nghe những lời xì xào xung quanh, Vũ Minh Kiệt cũng đã ngờ ngợ biết được phần nào. Nhưng vì lý do gì mà Nguyễn Thế Sơn lại liều mạng dại dột tới vậy, hắn cũng không biết.
Nhưng, dù thế nào đi nữa, kẻ đứng trước mặt vẫn là đồng đội của hắn. Vẫn là kẻ đã tương trợ hắn trong cơn hiểm nghèo.
Vũ Minh Kiệt đưa cánh tay Linh Thiết của mình vỗ lên bả vai Thế Sơn. Khí độc phát ra không ăn mòn nổi cánh tay của hắn.
- Khà khà. Mày có biến thành xác ướp hay là zombie thì là việc của mày. Còn trên chiến trường, nếu không ai dám chiến đấu bên mày nữa, thì vẫn còn có tao cơ mà!
Nguyễn Thế Sơn chỉ lạnh lùng đưa tay lên gạt cánh tay Vũ Minh Kiệt xuống.
- Chỉ mới lắp thêm một cái đồ chơi mà đã ra vẻ. 3 năm trời mới chỉ học thêm có 2 bằng Tiến sĩ, tao thật thất vọng về mày!
- Cái gì cơ? “Chỉ” có 2 bằng Tiến sĩ? Mày có biết tao mất cả năm trời để luyện tập làm quen với tay giả không? Phải trải qua bao lần phẫu thuật nối dây thần kinh không? Mày đó! Ham hố cho lắm vào, rồi người không ra người quỷ không ra quỷ thế này đó hả? Mày cũng phải biết tiếc cái thân thể của mẹ cha cho chứ?!
- Pfffff - Có thể thấy rõ sau lớp băng, Nguyễn Thế Sơn vẫn tỏ vẻ mặt khinh bỉ - Một thằng cụt tay dạy tao phải biết quý trọng thân thể.
- Á à! Mày được lắm! Bố mày cụt tay mà học thêm nhiều trò mới lắm nhé. Nếu mày thích thì đợi sự kiện kết thúc tao cho mày trải nghiệm thử “hàng” mới của tao!
- Mày vẫn không bỏ cái thói quen lề mề trì hoãn à? Thích thì tao chiều luôn, cần gì phải đợi tới bao giờ?
Hai tên này 3 năm rồi mới gặp lại, hàn huyên còn chưa nổi 2 câu, đã bắt đầu gây sự, làm inh ỏi náo động cả 1 góc.
Hữu Thành toát hết mồ hôi hột.
Hắn vừa mới trở về từ chuyến nghĩ dưỡng Cận Tây kéo dài hơn 1 năm trời đây! Tiền kiếm được từ mấy bài viết khi xưa khiến hắn giàu đến nứt đố đổ vách, còn đang muốn đi du lịch hưởng thụ cả đời, thì bất ngờ bị gọi về làm sự kiện. Mà đích thân Vương Vũ Hoành chỉ định, và người liên lạc là Giám đốc Đài Truyền hình Đại Nam.
Công việc này không nhận không được, vì là nghĩa vụ quốc gia. Hữu Thành có muốn bị xé căn cước Đại Nam thì cứ thoải mái mà từ chối.
Sự kiện còn chưa bắt đầu, đã thấy 2 ông thần kia gây nhau rồi.
Hắn húng hắng vài tiếng, mặt vẫn tươi cười nhìn Camera, cố nói lớn lên để át đi tiếng cãi cọ phía xa.
Đang đứng canh gác, Nguyễn Hữu Dũng cũng thấy ngứa ngáy. Hắn lén truyền âm cho Liêu Kha:
- Lần sau có sự kiện lớn, để 2 thằng đó ở nhà đi.
- Ừ - Liêu Kha đồng tình ngay tắp lự - Cho chúng nó ở nhà.
Đúng lúc ấy, từ trên bầu trời, Vương Vũ Hoành đáp xuống. Quảng trường lập tức tĩnh lặng, còn dân chúng dưới chân núi bắt đầu xôn xao nhìn lên bầu trời.
Ánh nhìn của bọn họ đối với Vương Vũ Hoành đã khác rất nhiều so với 14 năm trước, thậm chí cũng không còn chút ngờ vực nào vương lại so với thời điểm 3 năm trước.
Vương Vũ Hoành cứ thế bước vào tầm của máy quay, chẳng nói một lời, cũng chẳng để tâm gì tới nghi lễ thông thường. Hắn cứ thế nhảy một bước bay qua hạ điện, nhảy bước thứ hai qua trung điện, lại nhảy tiếp một bước thứ ba, bay qua cả thượng điện, tới thẳng cây cột sắt khổng lồ.
Hắn ngạo nghễ đưa tay lên, trước sự chứng kiến của hàng tỉ người Đại Nam, chạm vào cây cột sắt.
Huyết mạch Vương tộc cuồn cuộn nổi lên, như sôi sục vì sự tiếp xúc này. Âm Dương ma sát, Long Khí tuôn trào, cứ thế cộng hưởng cùng những dao động âm thầm trong kết cấu kì quái của cây cột, rốt cuộc tạo thành những đợt dao động lan truyền lên tới đỉnh.
Hắn vẫn nhớ, ngày này 15 năm về trước, cũng chính tại nơi đây, hắn đã bị biết bao người cười nhạo, vì hắn chỉ gọi ra một ảo ảnh rồng bạc vô cùng yếu ớt.
Cây cột này, ngoại trừ tác dụng xác nhận huyết mạch Vương tộc, cũng sẽ thể hiện ra trình độ của kẻ chạm vào. Tuy việc xác nhận trình độ cũng không phải quá đặc biệt, vì ai cũng đều có thể làm được, nhưng biến nó thành nghi thức trong lễ tế tổ, phô trương thanh thế của Vương tộc thì luôn luôn hiệu quả.
Từ cây cột sắt, những vòng vàng dần nổi lên, cuồn cuộn như thân rồng, kéo nhau lên tới tận đỉnh.
Tất cả mọi người đều háo hức nhìn theo, như muốn đích thân xác nhận một điều mà bọn họ đã biết từ trước.
Trong ánh hào quang rực rỡ, 13 con rồng vàng cuồn cuộn nối đuôi nhau bay thẳng lên trời xanh, cũng khẳng định rõ ràng một điều đủ khiến 3 tỉ người Đại Nam phải háo hức phấn khởi.
Đại Nam Đế vương Vương Vũ Hoành, ở tuổi 40, đã đạt 13 bằng Tiến sĩ.