Văn lang thang bước từng bước trên nền cát.
Nó nhớ tới những ngày còn tập chạy trên bờ biển, nhớ về những suy luận của nó với cát và lực.
Vì nó lớn lên bên một bãi biển, nên bãi cát có phần nào quen thuộc với nó. Cứ như thể, có một bãi cát vẫn luôn tồn tại ở đó, mà nó chưa nhận ra mà thôi. Một bãi cát mênh mông bạt ngàn, chẳng có chút cỏ cây, chẳng có sự sống. Chôn vùi dưới đó có thể là những bí mật nào?
Nó cứ thế bước đi. Nó đã quên mình đến từ đâu, và đang đi về đâu. Nó không nhớ mình có việc gì cần làm. Nó cứ thế lơ đãng bước từng bước một, cho tới khi mệt nhoài.
Nó để ý thấy từng dấu chân mà nó đã giẫm lên nền cát, chúng vẫn còn đó, như thể sẽ mãi mãi còn đó.
Con đường mà ta đã đi, chẳng có cách nào xóa được. Chúng ta có đủ mọi phương hướng để lựa chọn từ nơi ta đang đứng. Quay đầu trở lại cũng là một lựa chọn, nhưng điều đó không bao giờ đồng nghĩa với việc đảo ngược thời gian. Ta không thể nào trở về ta như lúc ban đầu.
Văn chợt nhớ mình từng có một nơi bắt đầu. Một nơi nào đó có một bãi cát rộng lớn, và sóng vỗ rì rào. Đã nhiều lần nó nằm mơ được trở về nơi ấy, không phải với tư cách là nó bây giờ, mà là đảo ngược thời gian để trở về những ngày thơ ấu. Nó có cảm giác, khi mình rời khỏi nơi đó, và bắt đầu bước những bước chân về phía trước, nó sẽ vĩnh viễn mất đi rất nhiều điều phía sau.
Văn mới 12 tuổi. Nó giống hệt như bãi cát này, không có bất kì tì vết. Nó trong sáng, ngây thơ, và thật thà. Nó ham muốn lấp đầy tâm trí ngây thơ của mình với vô vàn những tri thức mới lạ, nhưng đồng thời, nó cũng tiếp nhận luôn bất cứ thứ gì mà thế giới người lớn ném cho nó.
Hoàng Bích Thanh ném cho nó quan niệm về đạo đức.
Vương Vũ Hoành ném cho nó sự khao khát với tri thức.
Trần Thiên Anh thì bơm vào đầu nó tầm quan trọng của việc nỗ lực.
Chú bán tò he nói với nó về số mệnh.
Vương Minh Quang lại nhồi vào đầu nó quan niệm về một Cường giả.
Hà Chí Thương lại nói cho nó nghe về Thiên Mệnh.
Và vân vân.
Văn đang tuổi lớn. Nó chỉ là một tờ giấy trắng. Việc của nó là mở mắt ra và ngắm nhìn thế giới xung quanh. Hàng đống những quan điểm, những tư tưởng, những cảm xúc, những mối quan hệ, những tri thức… làm nó mệt mỏi. Người ta nghĩ rằng nó là một miếng bọt biển và nhồi nhét bao nhiêu cũng được. Người ta mong nó càng sớm trưởng thành càng tốt. Người ta hi vọng đào tạo ra nó trở thành một bản sao của người ta…
Ai cũng có một tham vọng như vậy, dù họ có muốn thừa nhận hay không.
Chỉ có bãi cát này mới là nơi Văn cảm thấy thanh thản. Nó như được trở lại ngôi nhà thời thơ bé. Nó chưa bao giờ muốn chuyển đi. Nó chỉ muốn sống mãi ở nơi đó, trong căn phòng nhỏ với những tối học bài, với những mùa hè oi ả nơi Hải Thành. Người ta ép nó rời đi, hứa hẹn với nó một cuộc sống khang trang hơn, tiện nghi hơn, và sung sướng hơn. Rồi sau này, người ta sẽ lại ép buộc, lại dụ dỗ nó đi xa hơn nữa, rời khỏi thành phố này, khám phá Đế quốc này, rồi khám phá toàn thế giới.
Trong thâm tâm, nó cảm thấy rồi nó sẽ đáp lại tiếng gọi ấy, để bước ra ngoài, để mở rộng tầm mắt của mình mà ngắm nhìn thế giới.
Nhưng không có nghĩa là lúc này đây, nó không được quyền cảm thấy thanh thản.
Chỉ có nó, với biển cát mênh mông, và được tự do với những suy nghĩ mông lung của mình.
Cứ đi, cứ đi. Thấy mệt thì lại nghỉ. Chẳng cần xin phép ai. Chẳng cần để ý tới ai. Văn nằm xuống. Bụng nó trồi lên sụt xuống theo từng nhịp thở. Nó ngắm trời sao. Nó ngủ một giấc lúc nào không hay.
Giấc ngủ chẳng biết kéo dài bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, đã có một bóng lưng ngồi không xa nơi chỗ nó nằm. Bóng lưng ấy mặc một chiếc áo choàng rách rưới, ngồi trơ trọi giữa biển cát.
Văn tò mò bước tới. Nó vòng lên phía trước để quan sát.
Một người đàn ông. Bụi bặm, khắc khổ. Nhưng đôi mắt rất sáng. Từ ông ta tỏa ra rất nhiều loại cảm giác mà Văn không thể nào phân định hết. Một Triết gia, một chiến binh, một vị vương giả, một kẻ phiêu bạt, hay chỉ là một con người từng trải?
Ông ta nhìn nó, với một ánh nhìn không rõ thái độ. Chỉ như nhìn một sự vật, với toàn bộ nhận thức khách quan về sự vật đó, chứ không phải như nhìn một con người với những đánh giá, phán xét và cảm xúc đan xen.
Ánh nhìn này ngay lập tức khiến Văn hiếu kì. Trong tức khắc, nó cũng dẹp bỏ mọi phỏng đoán về con người trước mặt. Nó bất giác nhìn ông ta bằng ánh nhìn y hệt: nhìn người đối diện như họ vốn thế.
Hai người nhìn nhau, thật lâu, thật lâu. Chẳng nói một câu nào.
Không ai hỏi ai người kia là ai, không có bất kì một thông điệp nào cần được trao đổi.
Chỉ tới khi người đàn ông ấy cất tiếng nói.
“Ta đợi ngươi ở thung lũng Sa Li Khan”
Với sức của Trần Phùng và Phổ, đánh chắc chắn không lại hai tên Đại tướng. Không phải vì Trần Phùng kém gì hai tên kia, mà vì tên Phổ này kéo tụt hắn xuống.
Bạch Y Hội, chỉ là một lũ dài lưng tốn vải, tối ngày làm nghiên cứu, sao đánh nổi thực chiến?
Trong khi đó, Nguyễn Hữu Dũng với Liêu Kha là ai? Là hai kẻ đã xông pha trận mạc qua hàng trăm nghìn cuộc chiến. Bọn chúng không chỉ có học vấn trong đầu, chúng còn biết cách để sống sót, để tiêu diệt đối phương. Từng thành tựu của chúng đều là khắc nên bằng máu của hàng vạn tử sĩ ngoài sa trường.
Đánh thế móe nào lại?
Trần Phùng vừa phải chiến đấu với đối thủ, vừa phải lo bảo vệ tính mạng cho Phổ, vừa băn khoăn tự hỏi một câu hỏi vô cùng đích đáng.
Đánh thế móe nào lại?
Ước gì có lão Thụy ở đây.
Trong số lũ mọt sách Bạch Y Hội, chỉ có lão Thụy là có chiến lực khiến người ta kính nể.
Mà theo kế hoạch, thì bây giờ lão Thụy phải hành động rồi mới đúng.
- Phổ, ngươi nghiêm túc một chút được không?
Trần Phùng sốt ruột quát. Dù tên Phổ này không biết đánh đấm gì, thì cũng có một đống hàng nghiên cứu kia mà. Bung hết chúng nó ra cũng câu được thêm một đống thời gian.
- Khà khà khà. Cứ bình tĩnh. Ta đang đợi hàng từ thung lũng Sa Li Khan gửi tới.
Đúng lúc này, Nguyễn Hữu Dũng đã từ trên trời đánh xuống. Bộ độc chiêu Hải Vương Thủy Áp của ông ta luôn tạo ra khí thế bài sơn đảo hải, chủ yếu do áp lực không khí bị nén lại, khiến đối phương chưa cần giao tranh cũng đã bị chịu một loại áp lực tâm lý, giống như đang bị nhấn chìm dưới đáy biển sâu.
Trần Phùng gồng người trước dư chấn từ cú công kích này, hắn bị đánh lui 7 bước về phía sau.
Bám sát đúng 7 bước lùi này của hắn, lại là 7 bước chạy của Liêu Kha.
Không cầu kì hoa mĩ, chỉ đơn giản là tốc độ, sức mạnh, và sự hoang dã. Liêu Kha là bậc thầy của Phỏng thú, nhưng hắn không phỏng theo bất kì một loài Hung thú nào, mà hắn phỏng theo con người.
Con người, nhưng ở trạng thái hoang dã nhất, điên cuồng nhất, và đáng sợ nhất.
Bốp!!
Trần Phùng lại bị đánh bay. Nãy giờ hắn đang cố cầm cự, nhưng một đánh hai thì quá sức của hắn.
- Lên!!
Nguyễn Hữu Dũng hô lớn. Chẳng cần biết Hắc Y Hội có kế hoạch gì, trước mắt cứ đập chết Trần Phùng là đỡ đi rất nhiều rắc rối.
Liêu Kha cũng đã lấy đà vồ tới.
Reng!!
Đúng lúc này, Nguyễn Hữu Dũng lại méo miệng. Nước sôi lửa bỏng thế này, lại có điện thoại kêu. Lại còn là số khẩn.
Mắt nhìn thấy Liêu Kha đang đè Trần Phùng ra đánh, Nguyễn Hữu Dũng cũng thả lỏng một chút, lấy điện thoại ra xem.
Danh bạ không ghi tên, chỉ ghi một dòng chữ “thung lũng Sa Li Khan”. Tin nhắn vỏn vẹn một câu.
“Bị thất thoát mấy lô hàng, ông với Liêu Kha nhớ cẩn thận. He he”.
Đúng lúc này, từ trên trời cao, một quả tên lửa cỡ bự chẳng biết từ đâu lao xuống