Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huynh ấy ngơ ngác lau mặt giúp Phượng Khê, tình hình nguy cấp, huynh ấy cũng chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt nữa.

Một lát sau, Phượng Khê tỉnh lại.

“Tứ sư huynh, sao huynh lại ở đây? Có phải muội đã bỏ lỡ buổi luyện tập cùng huynh không? Huynh không cần lo lắng cho muội đâu, hôm qua muội ăn vài cái ngó sen bạch ngọc không hình không dạng, đoán chừng là bổ quá hóa dở ấy mà.”

Cảnh Viêm: “…”

Tuy có hơi cạn lời, nhưng thấy Phượng Khê tràn đầy sức sống thế này, Cảnh Viêm cũng yên tâm rồi.

Sau chuyện này, thái độ của Cảnh Viêm với Phượng Khê đã có sự thay đổi. Huynh ấy chẳng những tặng thêm cho nàng một con thỏ gỗ, mà thi thoảng còn trò chuyện với nàng.

Vốn huynh ấy định điêu khắc một bộ sưu tập thỏ, nhưng gần đây mải tập trung tu luyện, nên không có nhiều thời gian rảnh.

Quá trình tu luyện của Phượng Khê lại gặp bình cảnh, nàng cảm thấy bản thân phải điều chỉnh một chút.

Hay là vẽ bùa đi!

Nàng mua tận năm vạn tờ giấy vẽ bùa kia mà!

Đã tốn tiền mua thì không thể lãng phí được!

Phượng Khê vừa nhớ lại hoa văn của những lá bùa mà nàng từng nhìn thấy trong cửa tiệm, vừa chậm rãi vẽ lại. So với bùa truyền tống nghìn dặm nàng vẽ khi còn ở bảo khố của Hỗn Nguyên Tông, thì mấy lá bùa này đơn giản hơn nhiều.

Trừ vài loại bùa cấp Địa, hầu hết những loại bùa còn lại chỉ cần vẽ một lần đã thành công.

Phượng Khê vừa vẽ vừa ngáp, nàn cảm thấy kiểu công việc lặp đi lặp lại thế này quá khô kham.

Nếu có thể làm như đóng dấu thì tốt rồi!

“Bộp” một cái là xong một tờ!

“Bộp” vài cái là xong một xấp!

Mỗi ngày dù có nhắm mắt thì cũng xong được mấy trăm tờ.

Ớ!

Hình như cũng không phải không thể.

Nguyên lý của bùa chú chỉ đơn giản là để linh lực chạy theo những hoa văn cố hữu trên tờ bùa, mà quan trọng là phải làm sao để linh lực chạy đều.

Thế nên về mặt lý luận, chỉ cần nắm vững độ chính xác khi giải phóng linh lực, thì đóng dấu cũng được kia mà!

Càng nghĩ, con hàng này càng hưng phấn, cảm thấy bản thân quả là thiên tài!

Nàng lập tức vẽ lại hoa văn của Hỏa Diễm Phù, rồi tung tăng tới tìm Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm đang nỗ lực tu luyện.

Tuy hiện tại huynh ấy đã có thể chống đỡ được mười chữ “quỳ” liên tiếp của phượng Khê, nhưng nhiêu đó vẫn cách mục tiêu của huynh ấy quá xa.

Vì thế, chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy nhất định phải liều mạng tu luyện.

Thấy Phượng Khê tiến vào, lòng Cảnh Viêm thầm giật thót.

Không phải hồi sáng vừa luận bàn đấy ư?

 

 

Sao tiểu sư muội lại tới nữa?

Khi huynh ấy thầm bất an, chợt nghe Phượng Khê cất giọng mừng rơn: “Tứ sư huynh, muội vừa nghĩ ra ý tưởng một vốn bốn lời. Nếu thành công, Huyền Thiên Tông chúng ta sẽ phát tài cho xem!”

Nếu Quân Văn nghe thấy những lời này, chắc chắn hắn sẽ nhảy cồ lên vì vui sướng, nhưng Cảnh Viêm lại tỏ vẻ nghi ngờ.

Một vốn bốn lời ư? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?

“Tiểu sư muội, đừng bảo muội lại định đến thành Thiên Thủy luận võ đấy nhé?”

Phượng Khê lắc đầu: “Không đâu, chuyện này đỡ tốn sức hơn luận võ nhiều.”

“Ban nãy khi vẽ bùa, muội chợt nảy ra sáng ý rằng: chúng ta có thể điêu khắc một khuôn bùa, giống như con dấu ý, chỉ cần đóng bộp một cái là hoàn thành một lá bùa.”

“Có khuôn rồi, mỗi ngày ít nhất chúng ta cũng có thể vẽ được mấy trăm lá bùa, thế chẳng phải là phát tài đấy ư?”

Cảnh Viêm: “…”

Tạm không thắc mắc việc nàng học vẽ bùa từ bao giờ, điều quan trọng là ý tưởng này của nàng quá… viển vông!

Khắc một cái khuôn, rồi đóng ư?

Nàng mơ mộng thật đấy!

Bùa chú yêu cầu có độ khống chế linh lực cực cao, ngay cả bút vẽ bùa cũng cần lựa chọn kỹ càng, ấy thế mà giờ đây nàng lại đòi dùng khuôn khắc?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Nghĩ gì nói nấy, Cảnh Viêm thốt lên rằng: “Tiểu sư muội, trời vẫn chưa tối đâu.”

Đương nhiên Phượng Khê sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, nàng thúc giục Cảnh Viêm nhanh khắc khuôn giúp mình.

Cảnh Viêm không có cách với nàng, chỉ đành lấy một khúc gỗ thanh tâm ra, điêu khắc hoa văn Hỏa Diễm Phù cho nàng.

Hồi huynh ấy mới gia nhập tông môn, Tiêu Bách Đạo thấy huynh ấy trầm mặc ít nói, sợ huynh ấy trầm quá hóa rồ, nên đã bảo huynh ấy học điêu khắc.

Vì làm vậy vừa có thể phân tán lực chú ý, vừa có thể giải tỏa cảm xúc.

Dần dà, kỹ năng điêu khắc của Cảnh Viêm càng ngày càng tốt.

Chỉ chừng nửa canh giờ sau, huynh ấy đã khắc xong khuôn của Hỏa Diễm Phù.

Phượng Khê hưng phấn cầm khuôn bùa, khẽ chấm mực, sau khi để linh lực chạy theo nét mực, nàng ấn khuôn lên giấy vẽ bùa.

Giấy vẽ bùa chẳng có gì thay đổi cả.

Nói cách khác, nàng đã lãng phí một tờ giấy vẽ.

Cảnh Viêm chẳng hề cảm thấy bất ngờ với kết quả này.

“Tiểu sư muội, muội đừng làm bậy nữa, quay về tu luyện đi thôi.”

Phượng Khê không để ý tới huynh ấy, mà trầm ngâm cân nhắc. Xét về mặt lý luận thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra kia mà, sao về mặt thực tiễn lại không thành công nhỉ?

Vấn đề nằm ở đâu?

Thấy nàng im lặng không nói gì, Cảnh Viêm dứt khoát mặc kệ nàng, còn mình ngồi xuống đả tọa tu luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK