Phượng Khê khẽ đảo mắt, nói với Bùi Chu: “Nhị sư huynh, huynh là thiên tài vẽ bùa, thần thức mạnh hơn người bình thường. Huynh cũng đi viết tế văn thử xem sao!”
Bùi Chu không muốn tế bái cho lắm, bởi ấn tượng của huynh ấy về Yểm tộc chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng Phượng Khê đã mở lời, huynh ấy không nỡ từ chối.
Tiểu sư muội khen huynh ấy là thiên tài vẽ bùa, đừng nói tế bái tổ tiên Yểm tộc, dù có bắt huynh ấy tế bái một con heo, huynh ấy cũng làm ngay.
Bùi Chu lập tức nhận giấy và bút mực, bắt đầu viết tế văn.
Tuy không nhẹ nhàng bằng Phượng Khê, nhưng tốc độ cũng nhanh hơn học sinh lớp Thiên nhiều.
Thấy vậy, tâm trạng của học sinh Yểm tộc thoáng phức tạp.
Phượng Khê biến thái thì cũng thôi đi, sao ngay cả Bùi Chu cũng biến thái thế?
Bùi Chu cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người khác ngước nhìn này. Từ khi gặp tiểu sư muội đến giờ huynh ấy mới được trải nghiệm lại.
Bùi Chu cầm văn tế tới trước dàn tế.
“Đệ tử thân truyền Bùi Chu của Huyền Thiên Tông - sứ giả trong sứ đoàn Nhân tộc xin tế bái tổ tiên Yểm tộc.”
Huynh ấy cũng không quỳ xuống, mà chỉ vái ba cái.
Nhưng mãi một lúc lâu sau, mà vẫn chẳng có phản ứng gì.
Ngay khi Bùi Chu định xoay người rời đi, tờ văn tế trong tay huynh ấy chợt bay về phía tế đàn, biến thành ngọn lửa sắc xanh.
Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc cực kỳ tinh xảo.
Sau khi nhặt lên, Bùi Chu lại vái thêm một cái, rồi mới rời khỏi tế đàn.
Bùi Chu ôm lòng chờ mong mở hộp ngọc ra, nhưng phát hiện bên trong chỉ có một tấm ngọc bài ảm đạm chẳng chút ánh sáng, lòng huynh ấy có hơi nhụt chí.
Thấy vậy, đám học sinh vây xem lập tức giải tán. Rõ ràng tổ tiên chỉ nhìn mỗi Phượng Khê với con mắt khác, còn với Bùi Chu, chỉ tùy tiện cho chút đồ rồi đuổi đi.
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Nhị sư huynh, đây tốt xấu gì cũng là tấm lòng của tổ tiên Yểm tộc, huynh cất cho kỹ, biết đâu sau này lại cần dùng đến.”
Bùi Chu cảm thấy Phượng Khê nói những lời này chỉ để an ủi mình, nhưng huynh ấy vẫn gật đầu nghe theo.
Bất kể thế nào, lần này huynh ấy cũng coi như đã lấy lại được vinh quang.
Chẳng qua nghĩ đến chuyện bản thân vẫn chưa học được tuyệt kỹ đóng dấu của tiểu sư muội, tâm trạng của huynh ấy lại lập tức trùng xuống.
Rõ ràng tiểu sư muội đã nói hết quy trình và những điều cần lưu ý cho huynh ấy, mà sao huynh ấy học mãi không được?
Chắc chắn là do khả năng khống chế linh lực của huynh ấy không chuẩn bằng tiểu sư muội, nên mới thất bại.
Nghĩ đến đây, huynh ấy dứt khoát khoanh chân đả tọa, bắt đầu tu luyện.
Quân Văn vốn đang hóng hớt, thấy vậy cũng lập tức ngồi xuống tu luyện theo.
Tu vi của hắn vốn thấp, nếu không tranh thủ cố gắng thì sẽ toang thật đấy.
Gương mặt Cảnh Viêm cũng hiện rõ sự ảo não, đáng lý ra huynh ấy nên tranh thủ thời gian của giai đoạn khảo hạch này để tu luyện mới phải, ai ngờ lại mải hóng chuyện mà quên mất.
Gần đây huynh ấy lơ là quá rồi.
Phải chấn chỉnh ngay thôi.
Vì thế, Cảnh Viêm cũng gia nhập đội ngũ tu luyện.
Giang Tịch cũng lẳng lặng khoanh chân đả tọa theo.
Thân là đại sư huynh, huynh ấy không thể thua các sư đệ, sư muội được!
Thấy người của Huyền Thiên Tông chăm chỉ như thế, đám người Hình Vu lập tức cảm thấy sốt ruột, cũng nhao nhao đả tọa tu luyện.
Phượng Khê chớp chớp mắt, cũng lặng lẽ ngồi xuống.
Chứng kiến cảnh tượng này, Độc Cô viện trưởng ghen tị không thôi!
Ông ta vốn tưởng nhóm đệ tử thân truyền của Nhân tộc được bảo bọc quá kỹ, đã mất đi ý chí cầu tiến, bây giờ mới nhận ra ông ta sai thật rồi.
Người ta không những không lười biếng, trái lại còn chăm chỉ khiến người ta giận sôi.
Vẻ mặt bốn người Hải trưởng lão thì mừng rơn.
Nhất là Cổ trưởng lão.
Lúc trước ông ta còn lo Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn không thể dung nhập đội ngũ, bây giờ xem ra ông ta đã lo thừa rồi.
Về sau nhất định phải để mấy đứa tiếp xúc với Phượng Khê nhiều chút.
Nha đầu Phượng Khê này, tiền đồ vô lượng, đi theo nàng tuyệt đối không thiệt.
Ba canh giờ sau, giai đoạn khảo hạch thứ ba kết thúc.
Tuy lớp Hoàng không có mấy người tế bái thành công, nhưng có mười một tờ văn tế của Phượng Khê và Bùi Chu, họ vẫn giành được hạng nhất như cũ.
Học sinh lớp Hoàng cảm thấy như nằm mơ vậy.
Từ khi Phượng Khê làm đội trưởng, họ bèn trải qua những ngày nằm thắng!
Họ thì vui vẻ không thôi, còn học sinh ba lớp kia thì tức c.h.ế.t tới nơi.
Nhất là lớp Huyền - hạng nhất từ dưới lên.
Lần này Sở Tu Liên không tới buông lời hung ác nữa, bởi hắn ta cảm thấy dù có đến cũng sẽ bị Phượng Khê đốp chát lại thôi, tội gì phải rước bực vào người.
Thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, hắn ta còn nghĩ, nếu lớp Huyền của hắn ta lập đội với nhóm đệ tử Nhân tộc thì tốt rồi!