Lúc này, Phượng Khê nghe thấy chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông nói: “Ba vị xem đi. Tàn kiếm trong Kiếm trủng lại bắt đầu lắc nữa rồi. Hơn nữa biên độ lắc hôm nay còn lớn hơn những lần trước.”
Phượng Khê tập trung nhìn xuống Kiếm trủng.
Thật ra, biên độ lắc lớn trong lời Lộ Chấn Khoan chỉ mang tính tương đối thôi. Bởi nếu không nhìn kỹ, thì thậm chí còn chẳng phát hiện ra những tàn kiếm kia đang lắc ấy chứ.
Nhưng đúng là có lắc thật.
Có thanh kiếm dù chỉ còn mỗi chuôi nhưng cũng lắc hăng say lắm.
Những thanh khác đều đang lắc, nếu nó không lắc thì lạc quẻ biết bao.
Lộ Chấn Khoan lo lắng nói: “Những tàn kiếm này vẫn còn giữ lại ý thức trước kia bị đứt gãy, lỡ ngày nào đó chúng nổi điên thì hậu quả không dám tưởng tượng. Ta mời ba vị tới là để tham mưu giúp ta, xem tiếp theo nên làm thế nào cho thỏa đáng.”
Tiêu Bách Đạo cau mày: “Điều ngươi lo lắng cũng có lý. Nghe đồn trong Kiếm trủng có tới tận mấy chục vạn tàn kiếm, nếu chúng nổi điên, chắc chắn sẽ gây ra thương vong lớn. Hơn nữa rất có thể chúng sẽ tác động đến linh kiếm phong ấn của cả bốn tông môn, tạo nên tổn thất khó lường.”
“Tốt nhất chúng ta phải có kế hoạch dự phòng trước, chẳng hạn như xây dựng một trận phòng hộ. Dù không thể ngăn cản tàn kiếm nổi điên, nhưng cũng có tác dụng báo động trước, để chúng ta có thời gian giảm xóc.”
Hiếm khi Bách Lý Mộ Trần không phản đối ý kiến của Tiêu Bách Đạo, mà hùa theo: “Tiêu chưởng môn nói đúng đó, chi bằng chúng ta hãy xây một trận phòng hộ trước, để hễ tàn kiếm nổi điên thì cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian.”
Hồ Vạn Khuê cũng đồng ý với ý kiến này.
Nếu động tĩnh bất thường của tàn kiếm chỉ diễn ra trong hai, ba ngày thì không nói, nhưng bây giờ nó đã kéo dài mấy tháng trời, rõ ràng rất không bình thường, không thể chủ quan được.
Lộ Chấn Khoan cười khổ, đáp: “Ba vị, ta cũng muốn xây dựng trận phòng hộ lắm chứ. Nhưng thần thức của những tàn kiếm trong Kiếm trủng quá hung ác, các trận pháp sư của Vạn Kiếm Tông của bọn ta không thể đặt trận ở đây.”
“Vì thế, ta có một yêu cầu quá đáng. Ta muốn nhờ ba vị cùng ra tay ngăn cản thần thức của tàn kiếm, để các trận pháp sư hoàn thành trận phòng hộ. Không biết ý của ba vị thế nào?”
Nói thật, ba người Tiêu Bách Đạo không muốn cho lắm.
Bởi làm vậy cực kỳ hao tốn thần thức, chỉ cần bất cẩn xíu thôi là sẽ nguy hiểm đến thức hải ngay.
Nhưng xuất phát từ đại cục, họ chỉ có thể đồng ý.
Vẫn câu nói cũ, bất kể ngày thường bốn tông môn lớn đấu đá nhau thế nào, nhưng vào thời khắc sống còn, họ vẫn sẽ bện thành một sợi dây thừng.
Nếu không thế, thì Ma tộc đã chẳng bị ngăn mãi ở bờ bên kia của biển Vô Cực.
Phượng Khê khẽ cau mày.
Nàng không muốn sư phụ mạo hiểm.
Nhưng nàng không thể nói thẳng thừng ra được.
Cách duy nhất là tiêu hóa toàn bộ những thần thức của tàn kiếm kia, thế thì khi dàn trận, sư phụ nàng và các chưởng môn sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng làm thế nào mới có thể dẫn dụ thần thức của tàn kiếm tới đây nhỉ?
Nàng nhìn chằm chằm kiếm gỗ.
Thanh kiếm gỗ đang trốn trong “núi băng”: “…”
Nàng vừa nói sẽ bảo vệ nó cả đời bình an kia mà!
Chỉ mới chốc lát mà đã thay đổi rồi ư?
Sao trở mặt nhanh thế!
Kiếm gỗ không tình nguyện chui ra khỏi “núi băng”, sau đó khẽ cọ cọ vào Huyết Ma lệnh - nơi quả cầu đen đang ẩn thân, ý đồ cọ sạch lớp sơn đen trên người.
Quả cầu đen tức điên lên.
Kiếm gỗ tưởng mình là lợn rừng đang cọ bùn đấy à?
Trước kia lúc mới nhìn thấy thanh kiếm này, nó đã thấy ngứa mắt rồi, quả nhiên linh cảm của Cầu Cầu nó chẳng sai bao giờ.
Đáng lẽ ra, chủ nhân đừng nên thanh kiếm này, mà nên ném vào Kiếm trủng, để kiếm gỗ tự sinh tự diệt mới phải.
Khi lớp sơn trên thân kiếm gỗ bong ra càng nhiều, lượng cảm xúc tiêu cực mà Phượng Khê cảm nhận được càng tăng cao.
Nàng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến mấy người Hình Vu nữa, mà trực tiếp khoanh chân ngồi đả tọa.
Mọi người tưởng nàng sắp ngộ đạo, nên chẳng ai quấy rầy nàng.
Hình Vu tỏ vẻ chung niềm vinh dự: “Thấy chưa? Tiểu sư muội của ta lại sắp ngộ đạo rồi. Một năm ngộ đạo tận ba lần, ngoài tiểu sư muội của ta ra thì đâu còn ai làm được nữa!”
Quân Văn bĩu môi.
Sư huynh “ngoài giá thú” như gã, lấy tư cách gì mà nói mấy lời đó?
Vô liêm sỉ.
Cảnh Viêm lại nghiến chặt răng: huynh ấy không thông minh bằng tiểu sư muội, ngộ tính cũng không cao bằng tiểu sư muội, nên huynh ấy nhất định phải liều mạng tu luyện mới được.
Huynh ấy quyết định giảm thời gian ngủ từ hai canh giờ xuống còn một canh giờ.
Tiêu Bách Đạo lại cười nói với Bách Lý Mộ Trần: “Bách Lý chưởng môn, ta có một thắc mắc. Trước kia khi còn ở Hỗn Nguyên Tông, Tiểu Khê chẳng để lộ chút thiên phú nào, sao vừa tới Huyền Thiên Tông của bọn ta đã tỏa sáng rực rỡ thế? Chẳng lẽ do ta có cách dạy dỗ ư?”
Bách Lý Mộ Trần: “…”
Càng già càng mặt dày!