Hắn ta suýt thì tức c.h.ế.t!
“Ngươi có ý đồ quấy rối đúng không?”
Gương mặt Phượng Khê hiện rõ vẻ vô tội: “Ta chỉ tò mò ngó một cái thôi, chẳng lẽ xem một cái cũng trái với quy tắc à? Lúc trước các ngươi cũng vây xem bọn ta đào đá Mộng Li đấy thôi, ta có nói gì đâu. Vả lại, vừa có người đứng cạnh đã không thể tập trung viết văn tế, vậy chứng tỏ ngươi cũng chẳng thành kính với liệt tổ liệt tông lắm đâu. Nếu là ta á, đừng bảo chỉ có một người đứng cạnh, dù có hàng trăm người vây xem, ta vẫn sẽ ngồi yên bất động.”
“Tiếc là đây không phải tổ tiên của Nhân tộc bọn ta, nên ta chỉ có thể xem ngươi viết. Đừng ngẩn người nữa, viết nhanh lên!”
Sở Liên Tu: “…”
Hắn ta chưa từng gặp người vô liêm sỉ thế này bao giờ!
Sắc mặt hắn ta tái đi vì tức.
Hắn ta chỉ nói một câu tám chữ, nàng lại đốp lại bằng một tràng dài.
Hắn ta chỉ hận không thể tát c.h.ế.t Phượng Khê, nhưng cuộc khảo hạch quan trọng hơn, nên chỉ có thể hung hăng lườm nàng, rồi tiếp tục viết văn tế.
Phượng Khê không quấy rối, yên tĩnh đứng cạnh quan sát.
Nàng phát hiện văn tế sử dụng chữ viết hiện hành, chứ không phải chữ thượng cổ.
Làm vậy cũng dễ hiểu thôi, bởi chữ thượng cổ đã thất truyền rồi kia mà.
Phượng Khê rất đồng tình với tổ tiên của Yểm tộc, vì để hưởng thụ sự hiếu kính của đời sau mà phải học chữ thêm lần nữa.
Khó trách họ lại dùng thần thức tấn công con cháu.
Đám con cháu bất hiếu này đúng là thiếu đòn!
Mới viết được năm dòng, trán của Sở Liên Tu đã ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng thần thức của hắn ta đã tới giới hạn chịu đựng.
Hắn ta chỉ đành tạm ngừng bút, nghỉ ngơi một lát.
Thấy Phượng Khê bĩu môi, tưởng Phượng Khê đang cười nhạo mình, hắn ta hừ lạnh: “Ngươi tưởng viết văn tế dễ dàng lắm chắc? Đây là bút phệ hồn, giấy hoàng tuyền, với tu vi của ngươi, cùng lắm chỉ viết được một dòng.”
Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Ngươi coi trọng ta quá rồi đấy. Ta cùng lắm chỉ viết được hai chữ thôi.”
Sở Liên Tu: “…”
Nàng nói vậy khiến hắn ta không biết đáp lại thế nào.
Hắn ta vốn đã chuẩn bị một tràng dài lời nói, nhưng bây giờ đều không sử dụng được.
Cuối cùng, chỉ đành gằn từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi biết thì tốt!”
Sở Liên Tu nghỉ ngơi một lát, rồi mới viết tiếp.
Khi hắn ta nghỉ ngơi thêm lần nữa thì phát hiện Phượng Khê đã biến mất.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn quang, phát hiện nàng đang ngó nghiêng ở khu vực tế đàn.
Sở Liên Tu: “…”
Một Nhân tộc như nàng còn quen thuộc với tế đàn hơn một Yểm tộc như hắn ta, thế cũng được ư?
Lúc này, một học sinh lớp Địa đang tế bái.
Hắn ta cung kính quỳ gối dưới dàn tế, hai tay nâng cao văn tế, chờ đợi sự tôi rèn của tổ tiên.
Đột nhiên, hai luồng Mộng khí hóa thành hai chiếc đinh, xuyên qua không gian, đ.â.m thẳng vào hai bên xương bả vai của học sinh nọ.
Học sinh nọ hét thảm thiết, đôi tay run rẩy, văn tế rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một luồng sát khí ập tới, học sinh nọ bị đánh bay ra ngoài, té ngã trên đất, phun ra một ngụm m.á.u.
Phượng Khê hít một hơi khí lạnh, tàn nhẫn thật!
So ra thì tổ sư gia của Huyền Thiên Tông nhà nàng vẫn tốt chán, cũng chỉ bắt nàng quỳ tới quỳ lui mà thôi.
Lúc này, một học sinh lớp Thiên tiến lên tế bái.
Vừa quỳ xuống, một luồng Mộng khí đã hóa thành thanh kiếm dài, đ.â.m về phía hắn ta.
Học sinh nọ vô thức ngửa người ra sau để né tránh.
Tránh được kiếm, nhưng hắn ta cũng bị sát khí đánh bay.
Phượng Khê thầm nghĩ: đây đâu phải tế bái, đây là tìm đánh thì có!
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, lại có một học sinh lớp Thiên khác lên tế bái. Luồng Mộng khí hóa thành roi dài, đầu roi xé toạc không gian, đánh ba cái lên người hắn ta.
Tuy vết thương đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng hắn ta vẫn cung kính quỳ lạy.
Chỉ chốc lát sau, văn tế bay về phía tế đàn, hóa thành một ngọn lửa sắc lam, rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc.
Gương mặt của tên học sinh nọ lộ rõ vẻ vui sướng, hắn ta vội dập đầu khấu tạ tổ tiên, rồi cầm hộp ngọc lảo đảo rời khỏi dàn tế.
Phượng Khê: “…?”
Tế đàn còn phát phần thưởng à?
Tần Mộc vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện này.
Nàng quan sát thêm một lát, phát hiện những đệ tử có thể chịu đựng tấn công, đều sẽ nhận được phần thưởng.
Từ biểu cảm mừng như điên của họ có thể đoán được rằng: phần thưởng cực kỳ quý giá.
Nàng lập tức hí hửng tới tìm Tần Mộc.
Tần Mộc đã làm hỏng hai tờ giấy viết, sốt ruột đến độ vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Thấy Phượng Khê tới, hắn ta cố gượng tinh thần, hỏi: “Đội trưởng, nếu ngươi không tế bái, chi bằng nhân dịp này nghỉ ngơi một lát đi, gom đủ sức để ứng phó với vòng khảo hạch tiếp theo.”
Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Ta vừa nghĩ lại rồi, tuy ta là Nhân tộc, nhưng tổ tiên Yểm tộc cũng là tiền bối của ta, ta tế bái một lát cũng là chuyện nên làm. Thế, giấy và bút mực lấy ở đâu vậy?”
Tần Mộc: “…”