Sau khi hái xong, Phượng Khê nói với Quân Văn: “ Ngũ sư huynh, tạo hình của cây Lôi Kích chẳng đẹp gì cả, huynh tỉa tót cho nó chút đi.”
Quân Văn lập tức hiểu ra.
Tiểu sư muội muốn chặt cành chứ gì.
Thế là, hắn hăng hái đi “tỉa” cành lá cho cây.
Cuối cùng, cây Lôi Kích chỉ còn lại một thân cây trơ trọi, trông chẳng khác gì cái cọc gỗ.
Phượng Khê nói với mấy người Tần Mộc: “Rễ nó vẫn nguyên vẹn, chẳng mấy chốc sẽ mọc lại cành lá thôi, chắc chắn sẽ đẹp hơn trước kia nhiều.”
Lòng nàng vô cùng thỏa mãn.
Nàng muốn chặt thêm vài cây Lôi Kích nữa.
Bởi nàng muốn dùng gỗ Lôi Kích để xây nhà.
Để mỗi khi Thiên Lôi đánh nàng, nàng sẽ trốn biệt trong phòng không ra ngoài.
Cảm tạ Yểm Hoàng, cảm tạ Độc Cô viện trưởng, cảm tạ cây Lôi Kích!
Đã cho nàng một chỗ chắn gió che mưa.
Để nàng tạm biệt nỗi khổ bị sét đánh.
Nàng sẽ yêu họ nhiều nhiều!
Độc Cô viện trưởng choáng váng không thôi.
Nàng đã lấy một nửa số quả Niết Bàn rồi mà vẫn chưa biết đủ, đằng này còn đòi lấy cả gỗ cây Lôi Kích!
Nàng có thể giữ chút liêm sỉ không hả?
Nếu có thể quay ngược thời gian về thời khắc lòng dấy lên dự cảm không tốt kia, ông ta nhất định sẽ thêm một quy tắc: cấm chặt cây!
Đừng nói ông ta, ngay cả bốn người Hải trưởng lão cũng không ngờ rằng Phượng Khê sẽ làm ra chuyện như vậy.
Quá tàn nhẫn!
Người ta chỉ vơ vét chút váng dầu rồi, nàng thì hay rồi, đến cả cặn cũng không chừa.
Hải trưởng lão khẽ hắng giọng: “Cái đó, nha đầu Tiểu Khê này vẫn biết chừng biết mực, mới chỉ chặt cành mà không đào đứt rễ, chẳng bao lâu sau, cành lá sẽ mọc lại, thân cây kia sẽ trở thành cây đại thụ che trời thôi.”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Ý ngươi là, ta còn phải cảm ơn nàng đã nể tình mà nương tay ư?
Đừng tưởng ông ta không biết nguyên nhân nàng không đào cả rễ. Bởi cây Lôi Kích chỉ có thể tồn tại ở Vùng đất bị nguyền rủa, dù nàng đào về cũng không sống được.
Nếu có thể sống, nàng đã đào từ lâu rồi!
Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông cười nói: “Độc Cô viện trưởng, tuy nha đầu Tiểu Khê có hơi nghịch ngợm, nhưng con bé cũng đã cung cấp cho các ngươi một cách hái quả Niết Bàn cực kỳ hiệu quả đấy thôi. Về sau, các ngươi không cần mạo hiểm bị sét đánh nữa. Cứ coi như gỗ cây Lôi Kích là thù lao mà các ngươi trả cho con bé đi!”
Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn cũng gật đầu: “Đúng đó, đây là cách hay có tiền cũng không mua được, bởi mạng người là vô giá kia mà! Độc Cô viện trưởng, ta nói không xuôi tai cho lắm, nhưng trong chuyện này các ngươi chiếm hời lớn rồi còn gì!”
Kim trưởng lão của Vạn Kiếm Tông lập tức hùa theo: “Đừng nói Tiểu Khê chỉ chặt cành của một cây Lôi Kích, dù con bé chặt một trăm tám mươi cây, thì các ngươi cũng không thiệt. Độc Cô viện trưởng, đừng bảo ngươi định thêm quy tắc giữa chừng đấy chứ? Thay đổi xoành xoạch không phải một thói quen tốt đâu.”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Trước kia ông ta cũng từng giao tiếp với Nhân tộc, nhưng lúc đó ai nấy đều đường hoàng, chính trực, sao bây giờ lại trở nên vô liêm sỉ đến mức này?
Chẳng lẽ Nhân tộc đã gặp phải chuyện kỳ lạ gì đó?
Ông ta vốn định thêm một quy tắc, đó là cấm chặt cây.
Nhưng bị mấy người Hải trưởng lão rào trước đón sau, ông ta cũng không có mặt mũi thêm nữa.
Chỉ có thể cố kiềm chế sự đau lòng, nhìn Phượng Khê tiếp tục gây chuyện.
Lúc này, đám người Phượng Khê đã tìm thấy cây Lôi Kích thứ hai.
Trước lạ sau quen, lần này không cần Phượng Khê chỉ huy nữa, mọi người đều biết phải làm gì.
Khoảng cách giữa hai cây Lôi Kích rất xa, nên cây Lôi Kích số hai không biết cây Lôi Kích số một đã phải chịu đựng những gì.
Khi thấy mấy người Phượng Khê lấy ra dây sắt đen dài, nó còn cảm thấy họ rất nực cười.
Nhưng, chẳng bao lâu sau, nó cười không nổi nữa.
Hóa ra, người nực cười lại là chính nó.
Quân Văn nhận được ánh mắt của Phượng Khê, đang định tiến lên chặt cành, thì lại bị Hình Vu giành trước.
“Tiểu sư muội, để ta. Ta rất giỏi tỉa tót cây cối!”
Quân Văn trợn trắng mắt, thầm nghĩ: ngươi xum xoe cũng chỉ tổ uổng công thôi.
Chỉ cần có sư huynh ruột là ta ở đây, đời này ngươi cũng chỉ có thể làm một sư huynh ghẻ.
Tần Mộc và học sinh lớp Hoàng đã c.h.ế.t lặng.
Phượng Khê tới đây đâu phải để tham gia khảo hạch.
Nàng tới nhập hàng đấy chứ!
Đầu tiên là một viên đá Mộng Li to đùng, bây giờ là hai cây Lôi Kích, sao họ cứ cảm thấy, thư viện Thiên Khư của họ giống hệt một kẻ… coi tiền như rác thế nhỉ?
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là họ đã hái được khá nhiều quả Niết Bàn.
Cứ tiếp tục cái đà này, họ sẽ lại giành hạng nhất của giai đoạn này cho xem!
Nghĩ đến đây, có vài người tiến lên chủ động giúp Hình Vu chặt cây.
Mọi người đều là đồng học mà, giúp đỡ nhau cũng là lẽ đương nhiên thôi!
Độc Cô viện trưởng và các đạo sư suýt thì tức nổ mũi.
Rốt cuộc các ngươi là người phe nào? Sao lại ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thế kia?