Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tuyên bố quy tắc xong, học sinh của bốn lớp lập tức đứng dậy.

Lần này không quy định tuyến đường, các thí sinh có thể tự mình chọn.

Trên đường tới hẻm núi Đan Nhai không có bất cứ nguy hiểm nào, nên học sinh lớp Thiên nhanh chóng dẫn đầu đoàn người.

Và hiển nhiên, học sinh lớp Hoàng rớt xuống vị trí cuối cùng.

Gương mặt Tần Mộc tràn ngập vẻ u sầu.

Vòng này cấm sử dụng vật phẩm bên ngoài, Phượng Khê sẽ không thể dẫn họ nằm thắng nữa.

Nếu chỉ dựa vào thực lực của họ, chắc chắn sẽ xếp bét…

Lúc này, Phượng Khê nói: “Tần Mộc, ngươi giới thiệu cho ta về Dơi Ly Hỏa đi.”

Tần Mộc lấy lại tinh thần, đáp: “Dơi Ly Hỏa ngày ngủ, đêm kiếm mồi, sống quần cư trong hang động. Chúng chẳng những có răng nọc, mà còn có thể phun lửa, ngọn lửa này được gọi là Ly Hỏa.”

“Tuy Ly Hỏa không bằng Địa Hỏa, nhưng cũng lợi hại hơn lửa bình thường nhiều, chẳng những làm bỏng da thịt, mà còn có thể làm bỏng thần thức. Cũng vì vậy mà dù giá trị của Ly Hỏa Dạ Quang Sa cực kỳ xa xỉ, nhưng rất hiếm người mạo hiểm tới thu thập.”

“Chẳng qua, đàn dơi có to có bé, chúng ta cố gắng tìm vài đàn dơi bé bé chút, biết đâu lại thu thập được Ly Hỏa Dạ Quang Sa của chúng.”

Phượng Khê gật đầu: “Ừm, đợi đến lúc đó xem tình huống rồi quyết định sau.”

Sở Liên Tu - lớp trưởng lớp Huyền liên tục nhìn về phía sau, khi mãi mà chẳng thấy bóng dáng lớp Hoàng đâu, hắn ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hiện tại lớp hắn ta chỉ còn mười lăm người, nhưng người nào cũng là tinh anh. Hắn ta nhất định phải nghĩ cách giành được thứ hạng tốt ở giai đoạn khảo hạch này.

Khi nhóm Phượng Khê tới hẻm núi Đan Nhau, ba lớp khác đã có mặt từ lâu.

Họ đã xác định được hang của Dơi Ly Hỏa, nhưng vẫn chưa có ai ra tay.

Bởi bây giờ đang là ban ngày, mọi người định chờ tới ban đêm, khi Dơi Ly Hỏa ra ngoài kiếm ăn rồi ra tay cũng không muộn.

Thấy những hang động bên ngoài đều đã bị người của ba lớp kia vây kín, đoàn người Phượng Khê chỉ đành tiếp tục đi sâu vào trong.

Tần Mộc thở dài: “Càng đi sâu vào trong, số lượng Dơi trong một tổ sẽ càng nhiều. Vòng này chúng ta xếp bét chắc rồi!”

Phượng Khê lập tức xụ mặt, răn: “Xếp bét hay xếp nhất thì phải thử mới biết được. Ngươi chưa thử, sao đã biết sẽ không thành công? Nhiệm vụ vừa được công bố ngươi đã than ngắn thở dài, cả người ủ rũ, dù không bị Dơi Ly Hỏa thiêu c.h.ế.t, cũng bị chính bản thân dọa c.h.ế.t khiếp rồi.”

“Nếu là khi hai quân giao chiến, hành vi của ngươi có thể coi là d.a.o động lòng quân, phải c.h.é.m đầu.”

“Còn các ngươi nữa, phấn chấn tinh thần cho ta! Oan gia đối mặt, kẻ liều ăn nhiều. Chúng ta là những người từng tròng vòng sắt vào cổ Thiên Lôi, còn sợ mấy con chuột có cánh này chắc?”

Bị nàng dạy dỗ một tràng dài, Tần Mộc và các học sinh lớp Hoàng đều tỏ vẻ hổ thẹn, chẳng qua trạng thái tinh thần của họ đã tốt hơn trước nhiều.

Bên ngoài đá truyền ảnh, lại có đạo sư bắt đầu múa bút thành văn chép “văn mẫu”.

 

 

Tuy nha đầu Phượng Khê có hơi thất đức thật, nhưng những lời nói mang tính động viên, khích lệ của nàng rất có giá trị tham khảo.

Nửa canh giờ sau, đoàn người Phượng Khê phát hiện ra một hang Dơi Ly Hỏa.

Nàng híp mắt quán sát một lát, rồi nói: “Các ngươi lùi ra sau hết đi, lùi xa chút, để ta nói chuyện với chúng.”

Tần Mộc: “…”

Lại muốn nói chuyện ư?

Tuy cuộc trò chuyện của nàng với cây Lôi Kích trước đó rất thuận lợi, nhưng linh trí của Dơi Ly Hỏa cao hơn cây Lôi Kích nhiều, sợ rằng nàng khó mà “tẩy não” được chúng.

Chẳng qua, hắn ta và những người khác vẫn ngoan ngoãn lùi về phía sau, hơn nữa còn lùi rất xa.

Giang Tịch không yên tâm cho lắm, muốn khuyên nàng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói vào bụng.

Thôi vậy, dù xảy ra chuyện, tiểu sư muội cũng có thể thoát thân, bởi nàng chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.

Chờ các thành viên trong nhóm lùi ra xa, Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc thau đồng, rồi gõ thật mạnh vào đáy thau.

“Bên trong có ai còn sống không? Cử đại diện ra đây! Nếu không ta sẽ thả khói độc vào trong.”

Một lát sau, mấy chục con Dơi Ly Hỏa bay ra, răng nanh lóe lên ánh sáng xanh.

Nhìn thấy Phượng Khê, chúng định xông tới tấn công nàng.

Phượng Khê lập tức lấy ra mấy bao tải bùa chú: “Đứng yên! Nếu dám tới gần, ta sẽ nổ c.h.ế.t các ngươi!”

Mấy chục con Dơi Ly Hỏa kia lập tức đứng lại, không dám động đậy.

Chúng không hề biết rằng Phượng Khê bị cấm sử dụng bùa chú, giờ đây chỉ đang mạnh miệng, nên chúng sợ nàng lắm.

Đó chính là cả bao bùa chú đấy!

Đủ để nổ tung hang ổ của chúng!

Thấy chúng đứng yên, Phượng Khê mới cười tủm tỉm nói: “Các ngươi đừng căng thẳng như thế. Lần này ta tới chỉ muốn lấy chút Ly Hỏa Dạ Quang Sa, vừa hay giúp các ngươi giữ gìn vệ sinh môi trường sống. Yên tâm đi, ta không đòi phí dọn dẹp của các ngươi đâu, miễn phí đấy!”

Đám Dơi Ly Hỏa: “…”

Ý nàng là, bọn nó còn phải cảm ơn nàng chắc?

Sao nàng lại mặt dày thế nhỉ?

Thế là, chúng đồng loạt phát ra âm thanh phẫn nộ.

Âm thanh của chúng cũng là một thủ đoạn tấn công, chuyên tấn công vào thần thức của con người.

Tiếc là, lại chẳng có tác dụng gì với Phượng Khê cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK