Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu hắn ta còn tưởng Phượng Khê nói đùa, nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại, hắn ta mới biết rằng nàng thật sự muốn tế bái.

Nàng điên rồi ư?

Họ là học sinh của thư viện Thiên Khư, không tế bái không được, còn nàng vì sao lại tự tìm đánh?

Đừng bảo là vì… phần thưởng đấy nhé?

Hắn ta do dự một lát, rồi vẫn nói: “Đội trưởng, tuy người tế bái thành công sẽ nhận được phần thưởng, nhưng phần thưởng không giống nhau, chưa chắc đã là thứ đáng giá. Từng có người chỉ nhận được một lọ đan dược cấp thấp thôi, chi bằng ngươi ngẫm lại xem?”

Phượng Khê xua tay: “Ngươi coi là thành loại người gì thế? Ta chỉ muốn bày tỏ chút lòng thành kính của ta thôi, căn bản không để ý đến chuyện có nhận được phần thưởng không. Vả lại, nếu ta tế bái thành công, vậy chẳng phải thành tích của đội ta sẽ càng tốt hơn chút ư?”

Tần Mộc suy nghĩ một lát, cảm thấy lời nàng nói cũng có lý. Từ trước tới nay, lớp Hoàng của họ chưa có ai tế bái thành công, nếu Phượng Khê đã muốn thử thì cứ mặc nàng vậy.

Tần Mộc lập tức chỉ cho nàng địa điểm nhận giấy và bút mực, sau đó tiếp tục viết văn tế.

Người phát giấy và bút mực suýt thì cho rằng bản thân nghe nhầm.

Nhân tộc như nàng lại đòi tế bái tổ tiên Yểm tộc họ á?

Nàng quả là… bác ái!

Nhưng người nọ vẫn đưa giấy và bút mực cho Phượng Khê.

Nàng tìm một bàn trống, bắt đầu viết văn tế.

Lớp trưởng Sở Liên Tu của lớp Huyền vừa viết xong, thấy Phượng Khê muốn viết, hắn ta cũng không vội tiến lên tế bái, mà đứng cạnh quan sát nàng.

Hừ!

Chính miệng nàng nói không sợ có người đứng xem kia mà!

Hắn ta sẽ mở to mắt lên xem nàng viết được mấy chữ!

Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười lạnh của hắn ta đã cứng đờ.

Bởi Phượng Khê viết một mạch, chẳng hề nghỉ ngơi, cái bút cứ xoèn xoẹt, xoèn xoẹt không ngừng.

Sở Liên Tu không nhịn được mà thốt lên: “Ngươi… Thần thức của ngươi không cảm thấy đau đớn ư?”

Phượng Khê vừa viết vừa đáp: “Có chứ! Nhưng ta chịu được! Lòng sùng bái và sự tôn kính của ta dành cho tổ tiên của Yểm tộc đủ để chịu đựng sự đau đớn từ thần thức.”

Sở Liên Tu: “…”

Ý của ngươi là bọn ta không thành tâm bằng ngươi chứ gì?

Có phải ngươi quên chuyện ngươi là Nhân tộc rồi không?

Đừng nói Sở Liên Tu, ngay cả những người đang quan sát qua đá truyền ảnh cũng trợn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc.

Tổng số lần trợn mắt há hốc mồm nửa đời trước của họ cũng không nhiều bằng hai ngày nay cộng lại.

Nếu việc Phượng Khê tìm được đá Mộng Li có thể giải thích rằng nàng may mắn, thì đến tận bây giờ mọi người mới hiểu được rằng: thần thức của Phượng Khê cực kỳ mạnh mẽ.

Cái cớ thành tâm chỉ là nàng bịa ra mà thôi.

 

 

Dù thành tâm thế nào đi nữa cũng không đạt được tới trình độ của nàng.

Đương nhiên, một vài người ngồi đây thì có thể, bởi tu vi của họ vẫn còn sờ sờ ra đó.

Vẻ mặt bốn người Hải trưởng lão cũng cực kỳ ngơ ngác.

Trừ kinh ngạc vì thần thức mạnh mẽ của Phượng Khê, họ còn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Phượng Khê lại tế bái tổ tiên của Yểm tộc?

Chẳng lẽ thật sự vì phần thưởng?

Vì tiền, nha đầu này đúng là có thể bất chấp mọi giá.

Trước không bàn tới chuyện quỳ lạy trước tổ tiên của Yểm tộc mất mặt biết bao, chủ yếu là lỡ đâu tổ tiên Yểm tộc cố ý nhằm vào nàng, trực tiếp chơi c.h.ế.t nàng thì sao?

Đến lúc đó nàng biết đi đâu mà khóc?

Vả lại, giá trị của phần thưởng phụ thuộc vào người ta, biết đâu người ta tùy tiện ném chút đồ không đáng tiền để đuổi nàng đi thì sao?

Nha đầu này, khôn ba năm dại một giờ rồi!

Khi mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, Phượng Khê đã viết xong văn tế.

Nhưng nàng không đi tới tế đàn để tế bài, mà cầm thêm một tờ giấy nữa, tiếp tục viết.

Mọi người: “…”

Hành động quỷ quái gì thế này?

Chẳng lẽ nàng cảm thấy một tờ văn tế chưa đủ thành tâm, nên định viết hai tờ?

Sau đó, mọi người trơ mắt nhìn Phượng Khê viết hơn mười tờ văn tế.

Lúc này, nàng mới lấy linh quả ra gặm răng rắc…

Phượng Khê thầm nghĩ: tiếc là thời gian có hạn, nếu không nàng đã bảo Tứ sư huynh khắc cho một con dấu, chỉ cần đóng bộp, bộp, bộp là được.

Người khác hiến tế một tờ, nàng sẽ hiến tế cả bao tải!

Đảm bảo tổ tiên Yểm tộc sẽ thích nàng nhất cho xem!

Ăn hết linh quả, Phượng Khê mới hí hửng chạy tới tế đàn.

Trùng hợp là Tam hoàng tử đang tế bái.

Tuy trước đó bị sét đánh, nhưng thân là hoàng tử, hắn ta có khá nhiều bảo vật, tuy không thể giúp hắn ta khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khôi phục bảy, tám phần.

Tam Hoàng tử cung kính quỳ lạy, dâng văn tế cao quá đầu.

Một luồng Mộng khí hóa thành đinh dài, đ.â.m vào vai phải của hắn ta.

Tam hoàng tử cố nén cơn đau, không nhúc nhích.

Tờ văn tế của hắn ta bay về phía tế đàn, hóa thành ngọn lửa sắc xanh.

Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc tinh xảo.

Gương mặt của Tam hoàng tử lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, sau khi dập đầu, hắn ta rời khỏi tế đàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK