Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Độc Cô viện trưởng tái đi!

Nếu để Phượng Khê nói tiếp, chắc chắn sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng!

Ôi trời ơi, người ta đến để khảo hạch, nàng thì hay rồi, tới để khuyến khích khởi nghĩa!

Trong lòng Độc Cô viện trưởng thầm mắng Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải ngu xuẩn!

Dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt mọi người, chẳng trách sẽ bị Phượng Khê túm chặt không buông.

Nếu không nhanh chóng hòa giải, sợ rằng không cần Nhân tộc tấn công, Yểm tộc đã tự nội chiến trước rồi.

Miệng lưỡi của nha đầu Phượng Khê này sắc bén thật đấy!

Chỉ cần bất cẩn xíu thôi sẽ bị nàng hố c.h.ế.t!

Ông ta lập tức sai người truyền tin: “Đá Mộng Li mà Phượng Khê phát hiện, chỉ cần nộp một nửa cho thư viện, nửa còn lại thuộc về sở hữu của nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào phản đối.”

Ngoài ra, ông ta còn sai người truyền tin riêng cho Hách Liên Dục Hải, cảnh cáo hắn ta không được gây sự, nếu không sẽ trực tiếp bị loại.

Hách Liên Dục Hải không dám không nghe, hắn ta liếc Phượng Khê một cái sắc lẹm rồi rời đi.

Hắn ta vừa đi, những đồng học tới hóng chuyện khác cũng vội vàng tản đi, bởi họ vẫn còn nhiệm vụ khảo hạch cần hoàn thành kia mà.

Phượng Khê bảo mấy người Hình Vu đào tiếp. Sau khi viên đá Mộng Li hoàn chỉnh được đào ra, nàng vừa lòng thỏa ý cất vào nhẫn trữ vật.

Tân Mộc thầm nghĩ: vận may của Nhân tộc tốt thật đó!

Chỉ đào bừa mà lại đào được một viên đá Mộng Li to cỡ này!

Nhưng nghĩ lại, có viên đá này, lớp Hoàng sẽ lội ngược dòng, lập tức leo lên hạng nhất, hắn ta lập tức vui vẻ ra mặt.

Thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết của hắn ta, Phượng Khê chợt nhận ra lời nói dối của mình xuất hiện một sơ hở.

Ban nãy nàng nói dối để lập đội, nhưng lát nữa công bố kết quả, chắc chắn thành tích của Nhân tộc sẽ được tính riêng, thế chẳng phải lời nói dối sẽ bị vạch trần ư?

Thế là, nàng vội vàng dùng thần thức tiếp tục dò xét.

Có lẽ vận may đã quay về, lần này nàng tìm được một viên đá Mộng Li to cỡ bàn tay.

Nàng không nhịn được mà nghĩ thầm: Tân Mộc nói đá Mộng Li rất khó tìm, còn nói nó chỉ to cỡ móng tay nữa chứ, có thấy nãy giờ nàng tìm được cả đống rồi không?

Nàng lập tức gọi Tần Mộc: “Quên nói với ngươi, tuy chúng ta lập đội, nhưng thành tích vẫn sẽ tính riêng.”

Gương mặt Tần Mộc lập tức tối sầm.

Thành tích tính riêng ư? Thế còn lập đội làm quái gì nữa?

Nói cách khác, viên đá Mộng Li to đùng kia không được tính vào thành tích của lớp Hoàng ư?

Vậy chẳng phải lớp Hoàng vẫn sẽ xếp bét à?

Phượng Khê nói tiếp: “Nhưng ngươi yên tâm, đã là đồng đội, ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Ban nãy ta đã dò được một viên đá Mộng Li to cỡ bàn tay, bây giờ các ngươi đào đi, thành tích tính cho các ngươi, nhưng đá Mộng Li phải thuộc quyền sở hữu của ta!”

 

 

“Ngươi có đồng ý không?”

Đương nhiên Tần Mộc sẽ không từ chối.

Nhưng hắn ta vẫn luôn cảm thấy việc Phượng Khê đào được viên đá Mộng Li to đùng kia chỉ là mèo mù vớ cá rán, nên lòng hắn ta cứ lo lắng không yên.

Sẽ đào được thật ư?

Nhưng hắn ta vẫn gọi vài đồng học tới đào.

Do thời gian không còn nhiều nữa, họ chỉ có thể cược một phen.

Không ngờ rằng, họ thật sự đào được!

Hắn ta vừa cất đá vào nhẫn trữ vật, giai đoạn khảo hạch đầu tiên đã kết thúc.

Nhưng bên phía thư viện mãi chẳng chịu công bố thành tích.

Bởi họ không biết nên nói thế nào.

Họ vốn tưởng rằng đệ tử Nhân tộc sẽ bị các học sinh Yểm tộc loại sớm thôi.

Chẳng ai ngờ rằng, đệ tử Nhân tộc lại giành được hạng nhất.

Kết quả này khiến họ cảm thấy mất mặt, xấu hổ không thôi.

Bốn lớp cả đống học sinh, ấy thế mà lại bị nhóm đệ tử Nhân tộc chỉ có mười một người đè đầu cưỡi cổ!

Hơn nữa, nếu coi nhóm đệ tử Nhân tộc thành một đội riêng, thì quy tắc đào thải trước đó cũng sẽ phải điều chỉnh, thật sự rất rắc rối.

Đúng lúc này, Độc Cô viện trưởng bèn chậm rãi cất tiếng: “Chính miệng Phượng Khê đã nói ta bảo nàng chọn một lớp để lập đội đúng không? Vậy ta sẽ biến “ước mơ” của nàng thành sự thật! Tính gộp thành tích của đệ tử Nhân tộc và lớp Hoàng với nhau đi!”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Xét về phương diện vô liêm sỉ của Yểm tộc, Nhân tộc họ tự thẹn không sánh bằng!

Thế là, khi đạo sư khảo hạch cân đá Mộng Li, ông ta đã gộp chung đá của nhóm Phượng Khê và lớp Hoàng lại với nhau.

Tần Mộc nhìn Phượng Khê với ánh mắt khó hiểu: sao nàng bảo tính riêng?

Phượng Khê cũng không ngờ thư viện Thiên Khư lại vô liêm sỉ tới vậy.

Nhưng cũng được!

Ban đầu chuyện lập đội do nàng bịa ra, sợ bị lộ sơ hở nên nàng không tiện phát huy.

Giờ họ đã “hiện thực hóa” lời nói dối của nàng, vậy nàng sẽ không khách sáo nữa.

Nàng mỉm cười nói với Tân Mộc: “Có lẽ Độc Cô viện trưởng thấy chúng ta hợp tác ăn ý, nên mới thay đổi quy tắc một cách đột xuất như thế. Thế cũng tốt, chúng ta vốn là đồng đội, không cần phân biệt rạch ròi làm gì.”

Tân Mộc tin thật, cũng không truy hỏi thêm nữa.

Chủ yếu là hắn ta biết nếu đi theo Phượng Khê, lớp hắn ta sẽ được hưởng lợi. Còn mấy chuyện vụn vặt kia, để tâm nhiều chi cho nặng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK